Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (70.15 KB, 2 trang )
Đứng trước cái đói khổ ta tưởng chừng như khơng điểm tựa, những nỗi băn khoăn
nghẹn ngào bất lực trước số phận của cuộc đời. Nhưng dường như trên chiến trường những
người lính coi sống trong cái khổ như một thói quen. Chỉ cịn biết đến sự hi sinh ngày hơm nay
của họ hố thân cho tổ quốc một lần nữa được phục sinh, cái chết giờ đây nhẹ tựa lơng hồng!
Có lẽ tư tưởng cao cả ấy ít nhiều ảnh hưởng đến những vần thơ của Quang Dũng trong chuyến
hành qn đầy gian khổ:
“Tây Tiến đồn binh khơng mọc tóc
Qn xanh màu lá giữ oai hùm”
Trong thời kì văn học như một thứ vũ khí đắc lực "Văn hố nghệ thuật cũng là một mặt
trận. Anh chị em là chiến sĩ trên mặt trận ấy"( Hồ Chí Minh), trong giọng văn của mỗi bài viết
thời kì này khơng thể thiếu những ý tưởng hào hùng như đanh, như thép cán ép mọi nỗi sợ
hãi khi đối diện với kẻ thù. Nếu như khơng có đói rét, sốt rét khơng có những mất mát,hi sinh
thì đó khơng cịn là chiến tranh . Qua những vần thơ bao trùm đều là khí phách ngoan cường
khơng chịu khuất phục trước qn địch nào nhưng sâu thẳm trong ý thơ còn là sự hữu hiện
cái tàn bạo, khốc liệt do chiến tranh gây nên “ đồn binh khơng mọc tóc”. Cái hồn cảnh đã
làm nổi bật lên nét đặc trưng chỉ họ mới có “ khơng mọc tóc”, hình ảnh đập vào tiềm thức
khiến ta khơng ngừng chua xót. Có bao nhiêu lí do, bao nhiêu khó khăn dùng để trả lời cho
câu hỏi “ tại sao đồn binh khơng mọc tóc?”,đó có thể là những cơn sốt rét chúng đã cướp đi
diện mạo vốn có như ta cũng đã từng chứng kiến trong lời thơ của Chính Hữu:
“Anh với tơi biết từng cơn ớn lạnh,
Sốt run người, vừng trán ướt mồ hôi.”
hay cũng bởi chấp nhận với khắc nghiệt những ngày tháng chiến đấu gian nan họ đã cạo trọc để
thích nghi với chặng đường dài chân đi không mỏi gối. Hết thảy khi họ còn trái tim hừng hực
một khát vọng làm cho đất nước được tự do, làm cho đất nước hồn tồn độc lập, dịng máu
nóng ln âm ĩ xoa dịu đi hết những vết thương, những vết nứt về thể xác lẫn tâm hồn. Câu thơ.
“ Quân xanh màu lá giữ oai hùm” làm cho họ thêm một lần tái sinh như chưa từng gục ngã, họ
luôn vững tin vào bản thân đó là lí do họ vượt qua nỗi sợ khi đối diện mưa bom, bão đạn.
Trên vai cùng gánh một trách nhiệm nặng nề, gánh cả đất nước, đều là những ngừoi lính
đầu đội trời chân đạp đất hừng hực sức sống. Khi đối diện với chướng ngại trên hành trình tiến