Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (118.68 KB, 4 trang )
Thương hiệu Việt: Từ tầm nhìn đến
thực tế
Từ chuyện nhỏ như bát phở, chai bia.
Trước đây tôi thường ăn sáng ở quán phở gần nhà, quán mới mở nên không
gian rất sạch sẽ, bát đũa trắng tinh, lọ dấm đĩa chanh hay bát ớt tươi đều rất
sạch và ngon mắt, nhân viên phục vụ cũng một dạ hai thưa.
Bẵng đi một thời gian, tôi quay trở lại quán đó thì được đối xử khác hẳn: bàn
ghế bẩn hơn nhiều, bát đũa cái mẻ cái mốc, đĩa chanh lộn xộn nhớp nháp
miếng vàng miếng xanh, đĩa ớt chỗ héo chỗ tươi. Gọi một bát phở và được
một cô bé bưng ra với một bộ mặt lạnh tanh, mà mỗi lần hỏi xin thêm cái gì
thì thường được nhận một cái liếc mắt đầy khó chịu.
Quán phở đã đông hơn nhưng tôi tự hỏi với cách làm ăn thế này thì quán sẽ
đông được bao lâu?
Có thể nói bia Hà Nội là loại bia bán chạy nhất trên thị trường Hà Nội hiện
nay. Nhưng theo đánh giá của giới ẩm thực thì bia Hà Nội bây giờ không
được ngon như trước nữa. Dường như việc tăng sản lượng không đi kèm với
giữ nguyên hoặc tăng chất lượng. Thậm chí gần đây có những chai bia nổi
cặn, nổi váng và được người có trách nhiệm giải thích đó là “ chuyện bình
thường”.
Nếu cứ tiếp tục làm ăn theo cách đó thì bao giờ có thể vươn ra thị trường thế
giới?
Đến chuyện lớn về hình ảnh quốc gia.
Nhắc đến Pháp người ta nghĩ đến rượu vang, Tiệp Khắc với pha lê, Thụy Sỹ
là đồng hồ, Bỉ có sô cô la, ngay cả nước láng giềng Trung Quốc nổi tiếng
với trà, rượu…Những sản phẩm đó đã xuất hiện, tồn tại và phát triển qua
hàng trăm năm và nó trở thành những thương hiệu toàn cầu. Còn Việt Nam,
chúng ta có gì ?
Ngày xưa chúng ta có rượu làng V. nhưng khi kinh tế phát triển, người mua
rượu cũng nhiều hơn thì lập tức tại làng V. xuất hiện nhiều công thức làm
rượu siêu tốc, quái chiêu mà ai nghe đến cũng phải rùng mình, và kết quả