Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (65.39 KB, 2 trang )
''Văn tế nghĩa sĩ Cần Giuộc'' - Đền thiêng trong văn học
Nhà phê bình Hoài Thanh, trong bài viết Văn
tế nghĩa sĩ Cần Giuộc - một trong những bài văn hay nhất của chúng ta đã
công nhận là từ trước khi có tác phẩm này, trong văn chương chưa hề có một
cái nhìn yêu thương và kính phục như vậy đối với người nông dân: Nhớ linh
xưa: cui cút làm ăn - toan lo nghèo khó”, và ông viết: "Bao nhiêu yêu thương
trong hai từ cui cút ấy”!
Cũng xin nói "cui cút" là từ ngữ "đặc Nam Bộ" nhưng thực ra ai cũng hiểu, và
sách giáo khoa Văn học lớp 11 cũng đã chú thích khá rõ: "Cui cút làm ăn: có
nghĩa là làm ăn lẻ loi, thầm lặng một cách tội nghiệp". Thực ra, trường ngữ nghĩa
của "cui cút" còn rộng và sâu hơn "tội nghiệp" rất nhiều.
Chỉ trong một câu văn 8 chữ: “cui cút làm ăn; toan lo nghèo khó" đã hiện lên
đầy đủ một vòng đời không lối thoát của người nông dân Việt, người "dân ấp
dân lân" Nam Bộ. Bắt đầu bằng cui cút, vật lộn làm ăn, toan lo để cuối
cùng kết thúc trong nghèo khó. Cứ ngỡ họ sẽ mãi mãi cam chịu như thế: Chỉ biết
ruộng trâu, ở trong làng bộ, và đúng như cụ Đồ Chiểu đã tả: Việc cuốc việc cày
việc bừa việc cấy tay vốn quen làm; tập khiên tập súng tập mác tập cờ mắt chưa
từng ngó. Họ thật thà và ngây thơ lắm, đến nỗi: Trông tin quan như trời hạn
trông mưa, nhưng họ cũng dữ dằn lắm đó nghe: Ghét thói mọi như nhà nông
ghét cỏ. Đừng đùa với họ, nhất là đừng lừa họ, bịp họ! Đọc văn tế phải đặc biệt
chúý đến phép đối ngẫu, cả đại đối và tiểu đối. Người ta nói dường như từ văn
tế đến thơ văn xuôi là một khoảng cách khá gần, đúng là như thế.
"Văn tế nghĩa sĩ Cần Giuộc" trong khi tuân thủ chặt chẽ lề luật của một bài văn tế
thông thường, đã vượt lên thành một tác phẩm văn học độc đáo có một không
hai. Đây là lần đầu tiên trong văn học thành văn Việt Nam xuất hiện hình ảnh
người nông dân - chiến sĩ, người cố nông, bần nông - nghĩa sĩ. Và Nguyễn Đình
Chiểu là nhà thơ Việt đầu tiên công khai vẽ lên và ngợi ca hình ảnh người anh
hùng Chẳng qua là dân ấp dân lân, mến nghĩa làm quân chiêu mộ. Giọng thơ bi
thiết, hào sảng, dữ dội, dịu dàng, khi đôn hậu lúc quật cường ấy chính là giọng
điệu chủ của văn học viết về chiến tranh, cuộc chiến tranh bắt đầu từ người dân,
người lính, những nghĩa sĩ vô danh trùng trùng điệp điệp đã làm nên đất nước