Vun đắp tình cảm gia đình
Đã có một thời người ta sống chung với nhau thành những đại gia đình trong cùng
một nhà, một làng. Nhưng nhà bạn thì họ hàng phân tán, ai cũng bận bịu nên khó
mà gặp được ông bà, các cô, dì, chú, thím và anh chị em họ
Một mối quan hệ đặc biệt
Tổ chức họp mặt gia đình (trong dịp Tết chẳng hạn) là một điều rất có ý nghĩa.
Con bạn có dịp gặp mặt và học hỏi được nhiều từ những anh chị em họ của nó.
Con bạn được nghe vài điều thú vị về tuổi thơ của bố mẹ nó và một phần lịch sử
gia đình của chính nó.
Quan hệ họ hàng cho trẻ một thứ đáng quý mà ngay cả một người bạn thân nhất
cũng không thể cho được: đó là tình yêu vô điều kiện đối với đứa trẻ đó, đơn giản
chỉ vì nó là một thành viên trong gia đình. Cũng vậy, con bạn sẽ thấy anh chị em,
họ hàng của nó cũng đặt biệt chỉ vì họ là những người bà con – và họ cũng cảm
thấy như vậy về nó.
Lên kế hoạch để họp mặt gia đình
Thật may mắn nếu gia đình, bà con bạn ở quây quần bên nhau hoặc chỉ cần chạy
xe vài chục phút là tới. Nhưng càng ngày bà con họ hàng càng khó gặp nhau. Bạn
cứ so thời đại mình với thời đại bố mẹ mình thì rõ.
Và trong trường hợp bạn rơi vào hoàn cảnh khó giữ mối quan hệ gần gũi với
những thành viên trong đại gia đình, hãy chủ động tổ chức một buổi họp mặt gia
đình. Hoặc cương quyết dứt bỏ công việc để về họp mặt ở quê, ở nhà bố mẹ vào
ngày đã định sẵn.
Những hình ảnh gợi nhớ lại
Lưu một danh sách ngày sinh nhật của các thành viên trong gia đình và nhắc nhở
con bạn làm thiệp cho mỗi người. Bạn nên gửi hình và tin tức cập nhật cho những
người họ hàng không thường gặp. Trong nhà, nên treo một khung hình có hình
những thành viên trong gia đình để con bạn không quên những đặc điểm của
những người thân mà chúng không ở cạnh. Khi có ai điện thoại, bạn chỉ lên tấm
hình để nhắc nhở cho con bạn biết ai là người vừa gọi điện. Lâu lâu hãy kể chuyện
cho nó nghe về những kỷ niệm ngày xưa của bạn với những thành viên khác trong
gia đình. Cuối cùng, khuyến khích trẻ gửi thư và những hình vẽ cho những người
thân để thắt chặt những mối tương quan trong gia đình, xây dựng cho con bạn tình
gia đình, một giá trị rất đáng quý của người Việt Nam.
Vượt qua nỗi sợ hãi tai nạn
Sau một cơn bão lớn, một vụ động đất hay một tai nạn máy bay chẳng hạn, việc
mà người ta tập trung đầu tiên là cứu hộ, rồi khắc phục, sửa chữa cơ sở hạ tầng.
Có vẻ như tất cả mọi người đều quên có một thứ cũng cần phải “sửa chữa”– sự sợ
hãi của trẻ.
Quả thật với nhiều người thì chuyện một đứa trẻ trở nên ủ rũ, im ắng sau một cơn
bão chẳng có gì đáng ngại lắm. Người lớn không có thì giờ để ý tới những việc
cỏn con đó, cái ăn cái mặc trước mắt là những mối đe dọa trực tiếp hơn. Điều này
đặc biệt đúng ở các nước nghèo và các nước đang phát triển - nơi mà thiên tai xảy
ra thường xuyên. Tuy nhiên, mọi chuyện lại không đơn giản như vậy. Những ấn
tượng khủng khiếp về một vụ thiên tai có thể hủy hoại một đứa trẻ không kém
những gì chúng gây ra bên ngoài.
Nhìn chung, bọn trẻ thường bị sốc, rối loạn tâm tính. Chúng thích lủi thủi chơi một
mình, tránh xa trường học, bố mẹ, thầy cô, bạn bè. Một số có dấu hiệu nổi loạn, dễ
tức giận, cáu bẳn. Những tổn thương như vậy nếu không được quan tâm đúng mức
sẽ để lại những di chứng nặng nề. Trẻ có thể mắc bệnh tự kỷ, trầm cảm, rối loạn
hành vi, giảm khả năng chịu đựng, thậm chí trở thành tội phạm khi lớn.
Bốn nỗi sợ chính của trẻ là: sự chết chóc, bóng đêm, thú vật và việc bị bỏ rơi.
Một đứa trẻ thường phải chịu ít nhất 3 trong 4 nỗi sợ hãi trẻ trong suốt một thảm
họa nào đó. Các nghiên cứu chỉ ra rằng sự sợ hãi của trẻ con thay đổi tùy thuộc
vào độ tuổi, mức độ trưởng thành và những kinh nghiệm tích lũy trước đó. Một
yếu tố quan trọng khác của sự sợ hãi này là chúng có thể trở nên nghiêm trọng hơn
nếu người lớn từ chối thảo luận chủ đề thiên tai với lũ trẻ. Nhiều gia đình ngăn
cấm nói về đề tài đau thương này trong gia đình. Cách làm này lại càng làm tăng
sự tuyệt vọng và các phản ứng tiêu cực ở trẻ. Trong tình hình đó, vai trò của các
thầy cô giáo ở độ tuổi mầm non càng khó khăn hơn vì các bé ở tuổi này chưa biết
diễn đạt cảm xúc của mình bằng lời nói. Và rõ ràng chúng quá nhỏ bé, bị lọt thỏm
giữa muôn vàn khó khăn của các bậc phụ huynh. Cô giáo lúc này trở thành người
gần gũi, hay ít ra là người có nhiều thời gian ở bên cạnh bọn trẻ nhất.
Để giúp bé vượt qua nỗi sợ hãi, hòa nhập lại với môi trường đòi hỏi sự hiểu biết và
nhẫn nại từ cả hai phía: phụ huynh và giáo viên. Trước hết là nắm bắt được những
thay đổi trong tâm lý của trẻ, tỏ ý quan tâm và nói chuyện với trẻ về vấn đề này.
Những dấu hiệu thường thấy ở trẻ bị rối loạn sau thảm họa là:
1. Hoảng loạn, trẻ nhỏ luôn hốt hoảng, sợ hãi khi nghe các tiếng động lớn, tiếng
mưa…
2. Luôn lo sợ cơn bão sẽ trở lại, trẻ có thể hỏi liên tục: “Nó sẽ trở lại phải không?”
3. Buồn bã, ủ rũ hay khóc nhai nhải vì bị mất một con thú cưng, một vật quen
thuộc…
4. Hung hăng, hiếu động hơn. Chúng có thể đấm đá, quăng ném tứ tung để biểu lộ
sự giận dữ.
5. Cảm thấy sợ khi phải ở một mình hay ngủ một mình. Nhiều trẻ trở nên thích
ngủ chung với bố mẹ hay ai đó. Và chúng thường hay gặp ác mộng.
6. Xử sự giống như khi còn bé. Chúng có thể mút tay trở lại, đái dầm, đòi ngậm
bình sữa khi ngủ và luôn muốn được ôm ấp.
7. Có các triệu chứng như buồn nôn, ói mửa, đau đầu, không muốn ăn, bị sốt.
8. Trở nên im lặng và thu mình, không muốn nói về những kỷ niệm đó.
9. Cảm thấy có tội. Bọn trẻ cho rằng tai họa xảy ra là do những cư xử không phải
trước đó của chúng.
10. Cảm thấy bị bỏ bê vì cha mẹ chỉ lo dọn dẹp, sửa lại nhà cửa và tổ chức lại cuộc
sống.
11. Không chịu đến trường. Bọn trẻ có xu hướng muốn ở ngoài tầm nhìn của bố
mẹ.
12. Không tỏ dấu hiệu rối loạn nào. Một vài đứa trẻ không bao giờ biểu lộ sự đau
buồn nào vì chúng không cảm thấy rối loạn. Một số không tỏ dấu hiệu hoảng loạn
nào mãi vài tuần hay vài tháng sau đó.
CÁCH GIẢI QUYẾT
Đây thực sự là một giai đoạn khó khăn đối với cô, bọn trẻ thường không muốn xa
cha mẹ vào lúc này, không muốn trở lại trường học, nhưng cũng không muốn cha
mẹ hay ai đó giám sát chặt chẽ chúng. Không đơn giản chút nào để thuyết phục
đứa bé tỏ lộ chính xác cảm giác của chúng lúc đó. Giáo viên nên khuyến khích
bọn trẻ nói về cảm xúc của chúng, hoặc bày tỏ nỗi sợ thông qua việc chơi, vẽ một
hình thù gì đó hay nặn đồ bằng đất sét. Cứ để mặc trẻ vẽ hay nặn thứ gì chúng
muốn. Giáo viên hãy quan sát và cố gắng hiểu điều trẻ muốn diễn đạt.
Một số cách để giúp trẻ vượt qua nỗi sợ
- Nói chuyện với chúng, trả lời các câu hỏi về thiên tai vừa xảy ra bằng những
thông tin đơn giản, chính xác.
- Nói cho chúng biết cảm giác của chính bạn lúc này, khi bạn còn bé sau khi trải
qua một cơn bão.
- Lắng nghe bọn trẻ nói cái gì và cách chúng nói về nó. Ở đó là nỗi sợ hãi, sự băn
khoăn, hay cảm giác không an toàn? Lặp lại một số câu trả lời của trẻ, như:”Con
sợ à?!” hay “Con cho là bão sẽ tới vào đêm nay ư?”. Việc này sẽ giúp bạn và học
sinh hiểu rõ cảm xúc của nhau.
- Cam đoan với lũ trẻ rằng “chúng ta luôn ở cùng nhau. Bố mẹ và cô luôn quan
tâm đến các con, luôn chăm sóc các con”… Có thể bạn cần lặp đi lặp lại điều này
nhiều lần với trẻ.
- Hãy ôm ấp, an ủi, dỗ dành chúng. Bọn trẻ cần được vuốt ve, ôm ấp trong suốt
giai đoạn này. Việc tiếp xúc gần gũi sẽ đảm bảo với bọn trẻ rằng bạn ở đây là vì
chúng và chúng không bao giờ bị bở rơi.
- Quan sát bọn trẻ chơi, nghe chúng nói gì và chúng chơi như thế nào. Thường thì
trẻ em sẽ diễn tả sự sợ hãi hay tức giận trong khi chơi với búp bê, xe đồ chơi hay
với bạn bè.
- Bày cho bé các trò giúp giảm căng thẳng như nặn đất sét, vẽ, nghịch nước… Nếu
bọn trẻ biểu lộ chúng muốn đấm đá cái gì đó, hãy đưa cho chúng một vật an toàn
như gối, bong bóng, banh. Để an toàn hơn, hãy mở rộng không gian cho chúng
chơi nếu thấy cần thiết.
- Nếu trẻ bị mất một đồ vật nào đó có ý nghĩa với chúng, hãy để cho cháu được
than khóc, đau buồn về việc đó.
Quan trọng hơn cả là hãy chia sẻ những hiểu biết của giáo viên với phụ huynh.
Cảnh báo cho bố mẹ của bé nếu những dấu hiệu rối loạn kéo dài, nếu cần hãy yêu
cầu người lớn đưa trẻ đến chuyên gia để điều trị. Giáo viên chỉ nắm vai trò phát
hiện, giúp đỡ cho bé ở giai đoạn đầu, vì dù thế nào đi nữa thì chính sự thương yêu,
chăm sóc của cha mẹ mới là cách tốt nhất giúp trẻ vượt qua nỗi sợ này.