Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (182.83 KB, 2 trang )
Tè dầm ở bé
Đái dầm là chứng bệnh thông thường của trẻ em. Khoảng 15-20% trẻ em từ 5 tuổi trở
xuống mắc phải bệnh đái dầm.
Đái dầm ảnh hưởng tới tâm lý trẻ em
Khi đến tuổi mà không thể kiểm soát được sự đi tiểu là đã bị bệnh đái dầm. Ví dụ, con
gái tới 5 tuổi hoặc con trai đến 6 tuổi thường đã phải tự kiểm soát được việc đi tiểu.
Nhưng có khoảng 15-20% trẻ tới 5 tuổi đái dầm liên miên, không bao giờ ngủ trên
giường khô ráo, đây là dạng đái dầm typ-1. Khoảng 3-8% trẻ em từ 5-12 tuổi có lúc đã
ngừng đái dầm được 6 tháng, rồi lại đái dầm trở lại, là dạng đái dầm typ-2. Có tới 2-5%
trẻ em đã lớn rồi, ở tuổi vị thành niên, vẫn còn đái dầm.
Bệnh đái dầm có tính chất di truyền: Nếu bố hoặc mẹ thuở nhỏ hay đái dầm thì 40% con
cái của họ cũng sẽ bị bệnh đái dầm. Nếu cả bố lẫn mẹ thuở nhỏ bị bệnh đái dầm thì 70-
75% con cái của họ sẽ bị bệnh này.
Nguyên nhân hiện vẫn chưa biết được rõ ràng. Tuy nhiên, kiểm soát tiểu tiện tùy thuộc
vào nhiều yếu tố, ví dụ như: Khả năng phát triển bàng quang không tốt, hay bàng quang
nhỏ quá; Không kiểm soát được cơ của ống dẫn tiểu; Không kiểm soát được cơ bàng
quang hoặc do chậm phát triển hệ thống thần kinh.
Khi bàng quang đã đầy nước tiểu mà bệnh nhân vẫn chưa muốn thức giấc, sẽ dẫn đến đái
dầm. Các bậc phụ huynh thường than phiền rằng con cái ngủ say quá nên đái dầm.
Nhưng sự thực đái dầm không liên quan tới giấc ngủ. Nếu chúng thức giấc kịp thời để đi
tiểu thì sẽ đỡ bị đái dầm hơn.
Trẻ bị bệnh tâm lý ảnh hưởng nhiều tới chuyện đái dầm. Nhưng ngược lại, đái dầm gây