Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (122.75 KB, 3 trang )
Gặp lại Hoàng Sa
(Dân trí) - Không hòn đảo nào trên dải đất hình chữ S có lễ thức vừa liêu trai bi tráng
nhưng rất đỗi thiêng liêng như Lễ Khao lề thế lính Hoàng Sa ở Lý Sơn. Mỗi lần tổ chức
lễ là một dịp nhắc nhở, Hoàng Sa mãi trường tồn trong huyết quản người dân Việt.
Tượng đài Hoàng Sa và nhà trưng bày vừa được xây dựng tại Lý Sơn (Ảnh: T.Ban)
Ngày mai, 28/4, 13 tộc họ đã có công khai sơn phá thạch trên đảo Lý Sơn tỉnh Quảng
Ngãi sẽ long trọng tổ chức Lễ Khao lề thế lính Hoàng Sa. Con cháu trên đảo Cù Lao Ré -
một tên gọi khác của Lý Sơn - sẽ có dịp gặp lại Hoàng Sa, dải cát vàng thiêng liêng mà
tiền nhân của họ đã từng đặt những dấu chân Việt lên từ hơn 300 năm trước.
Không phải đến Lễ Khao lề lần này, người dân Lý Sơn mới có cơ hội “gặp lại Hoàng
Sa”, mà từ rất lâu rồi, Hoàng Sa luôn thức ngủ trong lòng hai vạn dân Lý Sơn mỗi dịp
“khao lề” vào tháng hai, tháng ba âm lịch hàng năm. “Hoàng Sa trời nước mênh mông/
Người đi thì có mà không thấy về/ Hoàng Sa mây nước bốn bề/ Tháng hai khao lề thế
lính Hoàng Sa”.
Câu ca đã xuyên qua mấy thế kỷ để song hành cùng hai vạn dân trên đảo, dù mỗi lần đọc
lên là một lần nghe xa xót đến quặn lòng. Câu ca hàm chứa một sự hy sinh cao cả của
nhiều thế hệ cư dân trên hòn đảo này, để Tổ quốc có thêm một dải-cát-vàng-Hoàng-Sa từ
hơn 300 năm trước.
Lễ khao lề với những nghi thức đặc thù của văn hóa dân gian biển đảo, lại được tưới tắm
bởi tinh thần “cưỡi sóng đạp phong ba” của những hùng binh Hoàng Sa, sẽ là dịp để du
khách hình dung về nỗi gian truân mà những binh phu Lý Sơn đã ra đi trên những chiếc
thuyền nan mỏng manh như thế nào để đặt chân lên Hoàng Sa suốt mấy trăm năm không
một lần ngừng nghỉ.
Những thứ lương khô mà tổ tiên họ đã từng chuẩn bị cho con em ra trận từ mấy trăm năm
trước vẫn được truyền đời, chúng đã hiện hữu trên từng mâm cỗ trong ngày giỗ lính
Hoàng Sa này. Đó là một sự tiếp biến văn hóa mang tính tâm linh từ trong huyết quản mà
không cần bất cứ một sự “dạy dỗ” nào. Phải có một tình yêu thật thẳm sâu về sự hy sinh
lớn lao của tiền nhân thì hậu thế mới “giữ lửa” được đến như vậy. Nhìn vào mâm cỗ cúng
là có thể gặp lại không khí những cuộc tiễn đưa của cha ông chúng ta mỗi lần ra trận nơi