PHÂN TÍCH NHÂN VẬT TNÚ TRONG TÁC PHẨM "RỪNG XÀ
NU" CỦA NHÀ VĂN NGUYỄN TRUNG THÀNH.
DÀN Ý CHI TIẾT
Sự xuất hiện của nhân vật.
Vào một đêm ngoài rừng mưa rì rào như gió nhẹ, dưới ánh lửa xà nu bập
bùng, tất cả dân làng Xôman già trẻ gái trai nghe cụ Mết, một già làng có thân
hình vạm vỡ quắc thước, mắt sáng xếch ngược, râu rài ngang ngực kể về cuộc đời
đầy bi hùng của Tnú.
Lúc còn bé đến khi trở thành chiến sĩ.
Tnú là người con của dân làng Xôman, cha mẹ mất sớm và được dân làng
cưu mang, nuôi dưỡng. Cũng như người dân làng "có cái bụng thương núi,
thương nước", Tnú đã sớm có lòng yêu thương nhân dân, làng xóm. Từ tấm lòng
này, Tnú đã mở rộng thành tình yêu gắn bó trung thành thủy chung sâu nặng với
Cách mạng, cán bộ Cách mạng. Bởi ngay từ khi còn là một cậu bé, Tnú được cụ
Mết, người gìn giữ và truyền ngọn lửa Cách mạng từ thế hệ này sang thế hệ khác
cho hay: "Cán bộ là Đảng. Đảng còn nước non này còn". Vì vậy ngay từ chặng
đầu của cuộc đời, Tnú đã xuất hiện với tư cách của người anh hùng Tây Nguyên
thời chống Mỹ. Dù còn nhỏ, Tnú đã sớm tỏ ra gan góc táo bạo, đầy quả cảm như
Kim Đồng, Lê Văn Tám, Vừ A Dính Bất chấp sự vây lùng khủng bố dã man
của kẻ thù, chặt đầu những người đi nuôi cán bộ - đầu anh Xút, bà Nhan đang bị
chúng treo lủng lẳng đầu bản xóm, Tnú đã cùng với Mai xung phong vào rừng
bảo vệ anh Quyết, một cán bộ trung kiên của Đảng. Đây là một công việc vô
cùng khó khăn và đầy nguy hiểm nhưng Mai à Tnú đã làm rất tốt để dân làng Xô
man mãi tự hào " Năm năm chưa hề có cán bộ bị giặc bắt hoặc bị giết ở trong
rừng".
Tnú còn là một người có phẩm chất chính trực, trong sáng, trung thực,
thẳng thắn như cây xà nu. Tnú quyết tâm học cho được cái chữ Cụ Hồ để trở
thành cán bộ giỏi thay anh Quyết, nếu không may anh Quyết bị hy sinh. Tnú có
cái đầu sáng lạ lùng trong việc tìm đường rừng để đưa thư cho anh Quyết. Nhưng
Tnú học chữ hay quên. Bởi vậy, khi học chữ thua Mai, Tnú đã tự trừng phạt cái
tội hay quên của mình bằng cách "cầm hòn đá tự đập vào đầu mình máu chảy
ròng ròng". Hành động này có cái gì đó hơi nóng nảy, nông nổi nhưng nó biểu lộ
ý chí, quyết tâm sắt đá của một con người có chí khí, vì không học được chữ nên
tự trừng phạt mình cho đau cho nhớ mà cố gắng hơn.
Làm liên lạc chuyển thư cho anh Quyết, Tnú có cái đầu sáng lạ lùng. Vốn là con
người nhanh trí, táo bạo thích mạo hiểm, Tnú không bao giờ đi đường mòn, bị
giặc vây các nẻo đường, Tnú leo lên cây cao xé rừng mà đi vượt qua mọi vòng
vây. Tnú không vượt qua suối những nơi nước cạn dễ đi mà thường băng qua
những con thác hiểm như cưỡi lên lưng con cá kình. Có lần vượt qua thác, chuẩn
bị lên bờ thì họng súng đen ngòm đã chĩa vào gáy lạnh ngắt. Tnú kịp nuốt lá thư
của anh Quyết vào bụng bảo đảm bí mật. Tnú bị giặc giam cầm ở ngục tù Kontum
với biết bao đòn roi, thương tích. Địch tra tấn hỏi "Cộng sản ở đâu?" Tnú đã
không ngần ngại đặt tay lên bụng và nói: "Ở đây này!".Và lưng Tnú lại hằn lên
những vết dao chém ngang dọc của kẻ thù. Đúng Tnú là con người rất giàu phẩm
chất thủy chung, trung thành với Cách mạng mà bất khuất hiên ngang trước kẻ thù
"Uy vũ không thể khuất phục".
Tnú và bi kịch gia đình
Ba năm sau, Tnú vượt ngục trở về trực tiếp lãnh đạo dân làng Xô man
đánh giặc. Và Mai, người bạn từ thuở thiếu thời, đã cùng Tnú trưởng thành qua
năm tháng đầy thử thách khốc liệt của chiến tranh nay đã là vợ của Tnú. Đứa con
trai kháu khỉnh vừa đầy tháng là hoa trái đầu mùa của mối tình thơ mộng và thủy
chung ấy. Hạnh phúc gia đình lứa đôi của Tnú đang đẹp như trăng rằm lung linh
tỏa sáng cả núi rừng Tây Nguyên. Song kẻ thù tàn bạo dã man đã đập vỡ tổ ấm
hạnh phúc của Tnú một cách không tiếc thương. Chúng đã giết vợ con anh bằng
cây gậy sắt, hòng uy hiếp tinh thần Cách mạng của Tnú, người cầm đầu, linh hồn
của cuộc nổi dậy. Đoạn văn diễn tả sự bất lực của Tnú trước cái chết của vợ con
thật bi thương tràn đầy xúc cảm và ấn tượng "Anh đã bứt đứt hàng chục trái vả
mà không hay. Anh chồm dậy bụng anh có lửa đốt. Chỗ hai con mắt anh bây
giờ là hai cục lửa lớn". Căm thù đau nhói trong tim và bừng cháy trong hai con
mắt - một chi tiết thật dữ dội. Tnú nhảy vào giữa đám lính, hai cánh tay như cánh
gỗ lim của anh ôm chặt lấy mẹ con Mai. Nhưng không còn kịp nữa!
Tnú bị bắt, bị trói. Vợ và con chết cả rồi nhưng Tnú không khóc. Anh ghìm nén
nỗi đau, cố gắng vượt qua bi kịch cá nhân để tiếp tục sống và chiến đấu. Trước cái
chết cận kề, Tnú không hề run sợ mà anh cảm thấy mình thật bình thản. Anh nghĩ
"Đứa con chết rồi. Mai chắc cũng đã chết. Mình rồi cũng chết thôi". Nhưng Tnú
không sợ, điều làm Tnú day dứt và băn khoăn nhất chính là không sống được đến
ngày cùng dân làng Xô man đánh giặc, rồi khi có lệnh của Đảng cho đánh ai sẽ
lãnh đạo dân làng Xô man ? Tnú hoàn toàn không nghĩ đến mình nữa, Tnú đã đặt
cái chung, cái nhiệm vụ lên trên bi kịch của mình. Đó là thái độ biến đau thương
thành hành động.
Giặc dùng giẻ tẩm nhựa xà nu để đốt mười đầu ngón tay của Tnú. Chúng
định dùng lửa để thiêu rụi ý chí đấu tranh của dân làng Xô man. Nhưng chúng đã
nhầm. Chúng đã vô tình thắp lên ngọn lửa đồng khởi, ngọn lửa đấu tranh của dân
làng Xô man. Một ngón, hai ngón rồi ba bốn ngón của Tnú bốc cháy. Không gì
đượm băngd lửa Xà nu. Mười ngón tay của Tnú nhanh chóng thành mười ngọn
đuốc sống. Kì lạ thay, người Cộng Sản ấy không hề kêu van, dù "răng anh đã cắn
nát môi anh rồi". Đúng rồi, Tnú không thèm kêu van nhưng Tnú đã thét lên một
tiếng "Giết". Tiếng thét ấy làm rung chuyển núi rừng, làm lay động tâm can con
người. Và cộng hưởng cùng tiếng thét ấy là tiếng chân người chạy rầm rập trên
nhà Ưng, tiếng cụ Mết ồ ồ "Chém! Chém hết, Giết, giết hết!", Tiếng thét ấy trở
thành ngòi nổ làm bùng cháy cả khối thuốc nổ căm hờn của dân làng Xôman.
Trong phút chốc họ đã: xác 10 tên giặc nằm ngổn ngang quanh đống lửa.
Cuộc đời bi tráng của Tnú đã làm sáng tỏ một chân lý giản dị mà sâu xa
của cuộc sống được cụ Mết truyền dạy cho con cháu: "sau này, tao chết rồi, bay
còn sống phải nói lại cho con cháu: Chúng nó đã cầm súng, mình phải cấm giáo".
Đó là chân lý của Cách mạng được nảy sinh từ mảnh đất Tây Nguyên thấm máu
và nước mắt. Đó là một chân lý thật nghiệt ngã nhưng tất yếu: Phải dùng bạo lực
cách mạng để chống lại bạo lực phản cách mạng. Vũ trang chiến đấu là con
đường tất yếu tự giải phóng của nhân dân.
Vượt qua bi kích cá nhân, trở thành người chiến sĩ, cán bộ có tinh
thần kỷ luật cao.
Từ đây cả dân làng Xôman vùng dậy cầm lấy giáo mác làm vũ khí chống lại
súng đạn tối tân tàn bạo của Mỹ - Nguỵ. Và chặng đường cầm vũ khí của Tnú
được nối tiếp bằng việc "đi lực lượng". Tnú đã vượt qua mọi đau thương và bi
kịch cá nhân, tham gia lực lượng giải phóng quân để quét sạch tất cả những thằng
Dục, kẻ thù không đội trời chung với vợ con anh - còn tồn tại trên đất nước Việt
Nam này. Khi đã trở thành chiến sĩ giải phóng quân, Tnú là một cán bộ có tinh
thần kỷ luật cao: tuy nhớ quê hương gia đình, nhưng phải cấp trên cho phép mới
về đúng một đêm như quy định trong giấy phép.
Hình ảnh Tnú gắn liền với một hình tượng độc đáo: bàn tay.
Nhân vật Tnú không chỉ hấp dẫn độc giả chúng ta bởi những phẩm chất,
tính cách anh hùng; bởi bút pháp mang đậm màu sắc sử thi bi tráng và tính chất
triết lý của nó, mà còn hấp dẫn bởi tính chất hình tượng của tác phẩm. Một trong
những hình tượng giàu nghệ thuật, ý nghĩa thẩm mỹ và tạo lên một sức ám ảnh
đặc biệt cho độc giả là hình ảnh bàn tay của Tnú. Đây là một hình tượng như có
một số phận riêng, gắn bó mật thiết với cuộc đời Tnú, góp phần tô đậm thêm
những nét phẩm chất, tính cách cao đẹp của anh. Đó là bàn tay của trung thực,
tình nghĩa, từng cầm phấn viết chữ anh Quyết dạy cho; từng đặt lên bụng mình
mà nói: "Cộng sản đây này". Bàn tay ấy cũng đã từng được Mai nắm chặt mà
khóc bằng những giọt nước mắt nóng bỏng yêu thương đồng cảm, lúc Tnú vượt
ngục trở về Khi giặc đốt 10 đầu ngón tay Tnú, bàn tay trở thành chứng tích của
tội ác và lòng hận thù mà Tnú mang theo suốt cả cuộc đời. Lòng hận thù ấy đã
biến bàn tay Tnú thành bàn tay quả báo - 10 ngọn đuốc từ ngón tay Tnú đã châm
bùng lên ngọc lửa nổi dậy của dân làng Xôman. Bàn tay chỉ còn hai đốt mỗi ngón
vẫn cầm giáo, cầm súng để Tnú lên đường rửa hận. Và cuối cùng với chính bàn
tay ấy, Tnú đã xiết vào cổ họng tất cả những thằng Dục tàn ác hơn cả dã thú.
Kết luận: Như vậy, câu chuyện bi tráng về cuộc đời Tnú vừa có ý nghĩa
cụ thể, cá thể, vừa có ý nghĩa điển hình tiêu biểu của người anh hùng đại diện cho
số phận và con đường đi của các dân tộc Tây Nguyên trong thời đại đấu tranh giải
phóng. Nhân vật Tnú còn có cái gì đó phảng phất như những anh hùng trong các
trường ca Đam San, Xinh Nhã.
1 1. Giới thiệu chung về tác giả, tác phẩm, nhân vật
- Nguyễn Trung Thành là bút danh của Nguyên Ngọc nhà
văn thời kì chống đế quốc Mỹ. “Rừng xà nu” là truyện ngắn
xuất sắc về đề tài Tây Nguyên được sáng tác vào mùa hè
năm 1965, khi đế quốc Mỹ bắt đầu đổ quân ào ạt vào miền
Nam nước ta.
- Truyện kể về cuộc chiến đấu của dân làng Xô Man chống
Mỹ Diệm, qua đó nhà văn đã sáng tạo nên hình tượng nhân
vật Tnú, một hình tượng vừa kết tinh được phẩm chất tốt
đẹp của người Tây Nguyên, vừa được tác giả viết với bút
pháp mang đậm chất sử thi.
0.5
2 Phân tích nhân vật Tnú
- Tnú gan góc, táo bạo, dũng cảm, chân thành, trung thực,
mưu trí:
+ Tiếp tế cho cán bộ Quyết ở trong rừng; làm liên lạc.
+ Học chữ không bằng Mai đã tự trừng phạt tội hay quên
của mình bằng cách “cầm một hòn đá, tự đập vào đầu,
chảy máu ròng ròng”.
+ Đi làm giao liên rất mưu trí, lanh lẹ (giặc vây các ngả
đường, Tnú leo lên một cây cao nhìn quanh rồi “xé rừng mà
đi” lọt qua các vòng vây. Qua sông, lựa chỗ thác mạnh mà
bơi ngang.
4
+ Bị giặc phục kích bắt, Tnú đã nuốt lá thư. Bị tra tấn,
nhưng không khai bởi Tnú luôn khắc ghi lời dạy của cụ Mết
“cán bộ là Đảng, Đảng còn, núi nước này còn”.
+
Một mình xông ra cứu mẹ con Mai khi trong tay không vũ
khí, giặc đốt mười ngón tay vẫn không kêu thanh “cắn nát
môi chịu đựng”
- Tnú có một trái tim sôi sục căm giận, biết vượt lên mọi
nỗi đau đớn và bi kịch cá nhân:
+ Chứng kiến giặc tàn phá quê hương, giết hại dân làng
“treo cổ anh Xút lên cây vả đầu làng”, “giết bà Nhan, chặt
đầu cột tóc treo đầu súng”…
+ Chứng kiến kẻ thù tra tấn vợ con bằng “một trận mưa
cây sắt” cho đến chết; bản thân chịu đựng sự tra tấn man
rợ của kẻ thù, hai bàn tay bị đốt cháy, mỗi ngón chỉ còn hai
đốt vẫn còn cầm được giáo, bắn được súng, gia nhập bộ đội
đi tìm Mỹ Diệm để trả thù cho vợ con, cho làng Xô Man.
Anh đã xông xuống hầm ngầm đồn giặc, dùng hai bàn tay,
mười ngón tay cụt bóp cổ thằng chỉ huy. Với Tnú “chúng nó
đứa nào cũng là thằng Dục”.
+ Tiếng thét của Tnú đã trở thành ngòi nổ làm bùng cháy
sự căm hờn của dân làng, trong phút chốc họ đã “xông
lên”, xác mười tên giặc nằm ngổn ngang quanh đống lửa
đỏ.
+ Cha mẹ mất sớm, được dân làng cưu mang, nuôi dưỡng,
sau này trở thành người con ưu tú của dân làng
- Tnú giàu lòng yêu thương:
+ Yêu làng, yêu quê hương đất nước: nhớ từng gốc cây,
nhớ “tiếng chày chuyên cần, rộn rã của những người đàn bà
và những cô gái Strá, của mẹ anh ngày xa xưa, của Mai,
của Dít, từ ngày lọt lòng anh đã nghe thấy nghe tiếng chày
ấy rồi…
+ Yêu thương vợ con: “không đi Kon Tum mua vải được,
Tnú xé đôi tấm đồ của mình ra làm tấm choàng cho Mai địu
con”; biết thất bại nhưng tay không vẫn xông ra cứu vợ
con.
- Tnú có tính kỉ luật cao: Xa làng ba năm, tuy nhớ nhà, nhớ
quê hương, nhưng phải được cấp trên cho phép anh mới về
và chỉ về đúng một đêm như quy định.
- Tnú là hình ảnh người anh hùng của dân làng Xô Man, của
Tây Nguyên. Số phận và cuộc đời đau thương, bất khuất
của Tnú gắn với vận mệnh của dân làng Xô Man, Tnú là
niềm tự hào của quê hương, là nhân vật điển hình cho số
phận và con đường của nhân dân trong cuộc chiến đấu vì
độc lập, tự do. Nhân vật Tnú đã tô đậm màu sắc sử thi
huyền thoại truyện “Rừng xà nu”.
- Nhà văn đã xây dựng thành công nhân vật anh hùng đại
diện cho cộng đồng, gắn bó với số phận lịch sử của cộng
đồng, được ca ngợi bằng giọng văn say mê, trang trọng,
hùng tráng. Tnú là hình tượng giàu tính nghệ thuật, ý nghĩa
thẩm mĩ để lại ấn tượng đặc biệt cho người đọc.
3 Kết luận
Câu chuyện bi tráng về cuộc đời Tnú vừa có ý nghĩa cụ thể,
cá thể; vừa có ý nghĩa điển hình tiêu biểu của người anh
hùng đại diện cho số phận và con đường của các dân tộc
Tây Nguyên trong thời kì chống Mỹ cứu nước.
phân tích nhân vật T'nú để làm rõ hình tượng người anh hùng cách mạng
__Cuộc sống thành một vòng luân hôì với thói quen được lặp đi lặp lại, và với cánh
rừng xà nu này, tiếng đaị bác, mảnh đạn văng, khói thuốc súng sọc vào mũi, những
tiếng kêu thé trong đau đớn, những tiếng gầm trong oán hận hay sự im lặng sau tất
cả, giờ đã trở nên quen thuộc. Con người rôì sẽ dần thích nghi, mà lẹ hơn đó là thiên
nhiên. Rừng xà nu thay da đổi thịt nhanh hơn bao giờ hết, không phải vì chu kì thiên
nhiên thay đổi mà là kia, tiếng máy bay gầm rú, những nòng pháo đỏ hỏn ngun ngút
khói; đó mới chính là nguyên nhân cho sắc xanh mới mỗi ngày của khu rừng này. Và
quyện lấy nhau, con người hòa cuộc đời mình vào những mảng xanh đó, dân làng Xô
man đã ở đây, nhúng máu thịt mình vào đất đen mun của rừng.
__T'nú xa làng đã lâu. Hãy nói lâu theo nghĩa của tinh thần, hãy nói lâu theo tình
cảm của đứa con xa vòng tay cha mẹ, hãy nói lâu theo nổi đau chia lìa mãi của lứa
đôi và hãy nói lâu theo thang bậc đau đớn nhất của người sống với một nửa cuộc đời
bị tàn phá. Thời gian trôi, con người vốn mượn nó để phũ lên quá khứ, che đâỵ khi
quá khứ bi thương, hay tăng thêm phần phấn khích cho quá khứ oai hùng, thì ở đây
nơi T'nu, ta gặp lại tất cả.
__Rôì cách mạng tìm đến anh, hay anh tìm đến cách mạng ? Cánh tay câù cứu vùng
vâỹ ra hay cánh tay cưú cánh chụp lâý ? Hay đó là duyên nợ đau đớn cho cả hai cá
thể âý tìm thấy nhau ? Chiến tranh là nợ để duyên kia kết thành. Hãy nhìn vào bản
thân rôì nhìn vào T'nu, có ai muốn mình trở thành anh hùng ? Chúng ta đau, chúng
ta khổ, chúng ta chết, nhưng đó là bản thân chúng ta, chúng ta chịu được. Nhưng
người yêu thương, xóm làng đó, từng mái nhà, bậc thang, từng tiếng chày, tiếng
suối; quen thuộc đến nằm lòng, để rôì bặt im lặng, biến mất đi trong ngỡ ngàng;
những điều âý ai chịu được ?
__Phải vùng dâỵ thôi, làm cách mạng, chúng ta làm cách mạng. Và hôm nay anh về,
thăm làng, chỉ một đêm thôi, nhưng hơi ấm của khói của lòng người, hay sự nức nở
của quá khứ hiện về làm cay cay cả mắt, cay cay cả sóng mũi. Dân làng vẫn như
thế, như người mẹ luôn choàng lấy đưá con cho dù nó lấm lem, cho dù nó thay đổi.
Đêm cũng chính là lúc chúng ta gần nhau. Trời lạnh mà, ông trời cũng khéo cho con
người biết củi, biết chụm lửa, để ngôì quay quầng. Đông đủ cả, những thế hệ, nhiều
con người : cụ Mếch, T'nu, Dít, Heng; họ ngôì đây, bên nhau.
__Hãy nói lên sự khác nhau ? Không. Hãy nói lên sự tương đồng ? Nhiêù. Cùng một
tình yêu, cùng một dòng máu; hãy bỏ qua khác biệt tuổi tác và giới tính, hãy nghĩ
đến cái chung; họ thấm nhuần cách mạng và một khi đã là đồng chí, chúng ta đã là
một. Cụ Mếch sừng sững giữa đêm, như hồn thiêng núi rừng, cụ dạy bảo những mầm
non kia, vạch rõ con đường cho những ai chập chững và nới rộng niềm tin cho những
ai đang bước trên con đường đó.
__Hãy nhìn họ từ xa, xa thêm nưã để rôì thấy họ chỉ như một vòng tròng quanh lửa
đỏ, họ là một, một vòng tròn đầy đặng như niềm tin tuyệt đôí không lung chuyển
của cả một thế hệ cho cách mạng. Cách mạng là lửa, sưởi ấm lòng con trẻ qua
những khoảng đen của lịch sử.
__Giọng cụ Mếch vẫn vang lên, rung động quá khứ, cộng hưởng cả vào hiện tại và
tương lai. Thế nào là anh hùng cách mạng ? Hãy nhìn vào họ, từng ánh mắt như bị
hút sâu vào dòng tư tưởng của cụ Mếch, hãy nhìn kĩ họ, từng độ tuổi, từng màu tóc
có khác nhưng tất cả họ xứng là là anh hùng cả. Một đưá trẻ vót chông miệt mài hay
băng suối băng rừng với đôi chân nhỏ thì khác gì vơí người trưởng thành xông pha
nơi trận mạc ? Cụ Hồ từng nói : người lớn làm việc lớn, nguơì nhỏ là việc nhỏ. Vị tất
thảy là bảo vệ cho cái mình yêu thương, bảo vệ cho niềm tin, hạnh phúc và bất cứ
lúc nào cần thiết, họ phó mặt tính mạng, điều đó chẳng phải cao quí lắm sao ?
__T'nu đi "lực lượng", rôì sẽ có nhiều bước chân theo bước chân mở đường đó. Họ đi
vì họ học từ quá khứ, không để quá muộn để rôì tận mắt nhìn vợ con mình chết,
không để quá muộn để bị đàn áp đến đường cùng. Họ đi vì họ biết nhìn về tương lai,
sau đường chân trời xa tít tắp của các tán xà nu đủ sắc xanh âý, mặt trời vẫn mọc
lên một màu đỏ chót. Họ thấy đó như máu trong tim vẫn đều đặng dồn khắp cơ thể,
họ thâý đó như niềm tin bất diệt vào con đường họ chọn. Chỉ có cách mạng, như một
thực thể sống, cùng sống cùng chết với vận mệnh quốc gia. Ngã xuống hay đứng
lên, bước tiếp hay mãi yên nghỉ, tất cả họ đêù là anh hùng. Lịch sử nhớ họ, sẽ có rất
nhiêù sẽ hi sinh, nhưng một nước Việt tự do độc lập sẽ là minh chứng hùng hồn cho
sự hi sinh to lớn đó, hãy nhớ đến họ, để rôì mỗi khi nhắc đến chúng ta chỉ đơn giản
gọi : những anh hùng.