Tải bản đầy đủ (.pdf) (6 trang)

SÁCH TỐ VẤN - Thiên I - THƯỢNG CỔ THIÊN CHÂN LUẬN docx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (102.61 KB, 6 trang )

SÁCH TỐ VẤN
Thiên I : THƯỢNG CỔ THIÊN CHÂN LUẬN
Ngày xưa, Hoàng Đế khi sinh ra đã có tính thần linh, tuổi còn nhỏ đã
biết nói, còn bé đã xử lý mọi việc nhanh nhẹn và chu đáo. Khi lớn lên, tính
tình ông đôn hậu, minh mẫn. Khi thành nhân ông được lên ngôi vua [1]. Có
lần ông hỏi Thiên Sư (Kỳ Bá) rằng : “Ta nghe rằng người thì thượng cổ tuổi
tác có đến trăm tuổi mà động tác vẫn không suy yếu, người thì nay tuổi mới
nửa trăm mà động tác đều suy yếu. Đó là vì thì thế khác nhau ư ? Hay là con
người sắp mất đi ( sự hòa điệu Âm Dương)?[2] - Kỳ Bá đáp : “ Người thì
thượng cổ đều biết đạo dưỡng, họ bắt chước theo lẽ (biến hóa) của Âm
Dương, hòa hợp được với thuật luyện tinh khí, Ăn uống có điều độ, thức ngủ
theo lẽ thường, không lao động mệt nhọc 1 cách cẩu thả, do đó hình thể và
thần khí của họ đầy đủ để có thể sống trọn tuổi trời, trăm tuổi mới chết [3].
Người thì nay thì không thế, họ lấy rượu làm thứ uống, lấy sự cẩu thả làm lẽ
thường, say sưa rồi giao hợp, lấy sắc dục làm cho tinh khí bị hao kiệt, hao
tổn đến chân khí, họ không biết giữ vững cái chén đầy, không theo đúng sự
thay đổi khí tiết bốn mùa để bảo dưỡng tinh thần, họ chỉ muốn làm cho
khoái cái tâm, làm nghịch lại cái vui chân thực, họ thức bgủ không điều độ,
do đó mà tuổi mới nửa trăm thì đã suy yếu vậy [4]. Ôi ! Thì thượng cổ, bậc
thánh nhân dạy người dân dưới mình, (muốn cho họ) đều phải rõ về (tai hại)
của hư tà, tặc phong, muốn cho họ tùy theo thì tiết mà tránh tà khí, phải giữ
lòng điềm đạm, hư vô, phải sống đúng với chân khí mình [5]. Tinh thần có
giữ được bên trong thì bệnh làm sao có thể đến được? [6] Được vậy thì chí
sẽ nhàn mà ít ham muốn, tâm được an mà không sợ sệt, hình thể nhọc nhằn
mà không mệt mỏi [7]. Khí được theo với lẽ thuận, mọi việc theo đúng ý
muốn của mình và đều được toại nguyện [8]. Nhờ vậy mọi người được ăn
ngon, mặc theo ý muốn, vui với tập tục nơi mình sống [9]. Kẻ ở vùng cao
hay thấp không ham muốn cái gì ngoài nơi của mình ở [10]. Nhờ vậy, ta gọi
người dân này là “phúc” [11]. Nhờ vậy, sự ham muốn không làm mắt bị
mệt, điều dÂm tà không làm Tâm bị mê hoặc [12]. Tất cả kẻ ngu, bậc trí,
bậc hiền, người đúng đắn không bị ngoại vật làm cho kinh sợ [13]. Cho nên,


ta gọi đó là hợp với Đạo [14].
Lý do tại sao những người này có thể sống đến trăm tuổi mà động tác
không suy yếu, đó là nhờ họ đã giữ được cái Đức của mình toàn vẹn, nên
không bị nguy (tính mạng )(15).
-Hoàng Đế hỏi : “Con người khi tuổi già không thể có con, đó là do
tinh lực đã tận ư ? Hay là do Thiên số khiến như vậy ?”[16] - Kỳ Bá đáp :
“Con gái 7 tuổi Thận khí thịnh, răng thay, tóc dài; tuổi mười bốn (nhị thất –
2 x 7) thì Thiên quý đến, Nhậm mạch thông, Xung mạch thịnh, Nguyệt sự
theo đúng thì chảy xuống, cho nên có thể sinh con; tuổi hai mươi mốt (tam
thất – 3 x 7) Thận khí sung mãn, cho nên răng thực mọc lên và dài hẳn; tuổi
hai mươi tám (tứ thất – 4 x 7) thì gân và xương cứng chắc, tóc dài nhất, thân
thể thịnh tráng; tuổi ba mươi lăm (ngũ thất – 5 x 7) mạch Dương minh bị
suy, mặt bắt đầu nhăn, tóc bắt đầu rụng; tuổi bốn mươi hai (lục thất – 6 x 7)
mạch Tam dương bị suy ở trên, mặt bắt đầu nhăn, tóc bắt đầu trắng; tuổi bốn
mươi chín (thất thất – 7 x 7) Nhậm mạch bị hư, mạch Thái xung suy thiếu,
Thiên quý kiệt, mạch đạo ở hạ bộ không còn thông, cho nên hình thể bị hoại
và không còn sinh con nữa [17]. Trượng phu (con trai) 8 tuổi thì Thận khí
thực, tóc dài, răng thay; tuổi mười sáu (nhị bát – 2 x 8) Thận khí thịnh,
Thiên quý đến, tinh khí (có thể) chảy tràn ra, Âm Dương được hòa, cho nên
có thể có con; tuổi hai mươi bốn (tam bát – 3 x 8) Thận khí được sung mãn,
gân xương thẳng cứng, cho nên răng thực mọc lên và dài hẳn; tuổi ba mươi
hai (tứ bát – 4 x 8) gân xương đã to và thịnh, cơ nhục được đầy đủ và khỏe
mạnh; tuổi bốn mươi (ngũ bát – 5 x 8) Thận khí suy, tóc rụng, răng bị khô;
tuổi lục bát Dương khí suy kiệt ở trên, mặt nhăn, tóc bạc hoa râm; tuổi năm
mươi sáu (thất bát) Can khí suy, cân không còn có thể động; tuổi sáu mươi
tư (bát bát – 8 x 8) thiên quý kiệt, tinh khí ít đi, Thận tạng bị suy, hình thể
đều bị suy cực, do đó mà tóc và răng bị rụng [18]. Thận chủ thủy, nhận tinh
khí của ngũ tạng lục phủ để tạng chứa, cho nên nếu ngũ tạng thịnh thì có thể
cho chảy ra; nay nếu ngũ tạng đều suy, cân cốt bị yếu, không còn sức, Thiên
qúy tận, do đó tóc và tóc mai bị trắng, thân thể nặng nề, bước đi không vững,

và sẽ không có con”[19].
-Hoàng Đế hỏi : “Có những người đã già mà vẫn có thể có con, tại sao
thế ?”[20]
- Kỳ Bá đáp : “Đó là trường hợp người đó bẩm thụ khí tiên thiên
vượt mức, mạch đạo của khí hậu thiên còn thông, vì thế nên Thận khí hữu
dư. Trường hợp này, con người có thể có con, nhưng dù sao, nam cũng
không thể vượt qua tuổi bát bát, nữ cũng không thể vượt qua tuổi thất thất là
tuổi mà tinh khí đều kiệt vậy”[21].
- Hoàng Đế hỏi : “Người nào biết tu dưỡng theo Thiên đạo, thì sống
đến trăm tuổi, có con được không ?”(22]
- Kỳ Bá đáp : “Người nào biết tu dưỡng có thể thay cho tuổi già để
bảo toàn hình thể, dù thân thể và tuổi tác có thọ, vẫn sinh con được”[23].
- Hoàng Đế hỏi : “Ta nghe bậc chân nhân thì thượng cổ chống giữ
được với Thiên Địa, nắm giữ được Âm Dương, hô hấp tinh khí, đứng vững
để giữ được thần, cơ và nhục rắn chắc. Cho nên họ sống quá tuổi thọ của
Thiên Địa không có lúc chấm dứt, đó là do ở tu dưỡng đúng Đạo mà được
như vậy [24].
Thì trung cổ, có bậc chí nhân, giữ Đức được thuần, giữ Đạo được
toàn, hòa được với Âm Dương. điều được với tứ thì, tâm họ xa rời được
những phiền toái của cuộc đời, thân tránh khỏi bị phiền nhiễu bởi thế tục,
tích chứa được cái tinh, bảo toàn được cái thần, đi rong chơi trong cõi Trời
Đất, nghe thấy trong cõi xa của tám phương, Đây chính là phép làm cho
tăng thêm tuổi thọ để được mạnh khỏe vậy, Những bậc này cũng sẽ có thể
quay về với các bậc chân nhân [25].
Thứ đến là các bậc thánh nhân, đứng được trong cái hòa của Trời Đất,
theo được cái lý của tám phương, thích ứng được với lòng ham muốn trong
khoảng thế tục, không có cái Tâm tức giận, sân si; Hành động của họ không
muốn xa rời với cuộc đời, cử chỉ họ không muốn trông vào nơi thế tục; Bên
ngoài họ để hình thể mình bị lao nhọc bởi sự việc, bên trong không có cái lo
lắng về tư tưởng, lấy sự điềm tĩnh, vui vẻ làm nhiệm vụ, lấy việc thực hiện

cái Đạo là công lao; Hình thể họ không bị che lấp, tinh thần họ không bị
phân tán; Được vậy, họ cũng sẽ sống được trăm tuổi [26].
Thứ đến là có bậc hiền nhân, Họ bắt chước theo lẽ vận hành của Trời
Đất, mô phỏng theo cái tượng của mặt trời mặt trăng, sống theo sự thay đổi
của Thiên vận, theo đúng lẽ nghịch tùng của Âm Dương, phân biệt rõ sự
thay đổi của bốn mùa; Họ theo đúng được với nếp sống của người thượng
cổ, thích hợp và đồng điệu với Thiên Đạo; Được như thế, họ cũng có thể làm
tăng tuổi thọ đến chỗ cao nhất [27].

×