Tải bản đầy đủ (.pdf) (18 trang)

Truyền thuyết về thành Troy và Hy Lạp - CHƯƠNG CHƯƠNG V potx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (141.37 KB, 18 trang )

Truyền thuyết về thành Troy và Hy Lạp
CHƯƠNG V
Chiến thắng của quân thành Troy

Cuộc chiến tranh tưởng như vậy là kết thúc nhưng đột nhiên, không
hiểu vì lí do gì mà suy nghĩ xấu xa và ngu ngốc lại xuất hiện trong đầu
Pandarus, hoàng tử của Ida đang chiến đấu ủng hộ bên thành Troy. Chàng
chọn một mũi tên và bắn thẳng về phía Menelaus, vi phạm lời thề hoà bình.
Mũi tên lao tới, đâm thẳng vào áo che ngực của Menelaus, khiến chàng bị
chảy máu. Agamemnon yêu quý người anh em của mình hết mực đùng đùng
nổi giận trước thái độ không giữ lời của đối phương, chàng nói nếu như
Menelaus chết thì quân đội sẽ về nhà và quân thành Troy sẽ nhảy múa vui
mừng trên nấm mộ của Menelaus. Agamemnon không thể chấp nhận được
sự thật là người anh em tốt của mình lại bị đánh lén như vậy. Thật may mắn
là Menelaus không bị sao, chàng nói:
- Anh trai yêu quý, không cần phải làm nhụt chí quân của chúng ta
đâu. Em không sao mà, mũi tên chỉ làm em bị thương nhẹ thôi.
Sự thật là như vậy, Menelaus chỉ bị thương ngoài da và chỉ cần một
vài động tác nhỏ là đã có thể rút mũi tên ra khỏi vết thương.
Sau đó, Agamemnon đi tới đi lui, vẻ giận giữ. Chàng tập hợp toàn bộ
đội quân Hi Lạp và tuyên bố sẽ tấn công thành Troy vì đã phản bội lại lời thề
trước thần linh. Chàng nói rằng kẻ nào dám phá vỡ lời thề chắc chắn sẽ bị
đánh bại và chàng tin tưởng vào chiến thắng của mình. Tuy nhiên, chàng lại
dùng lời lẽ hơi quá đáng đế buộc tội Ulysses và Diomedes, bảo họ là hai kẻ
hèn nhát mặc dù Diomedes rất dũng cảm, còn Ulysses vừa ngăn cả đoàn
quân không thả neo quay trở về nhà. Vào thời bấy giờ, bị người khác xỉ nhục
là một điều không thể chấp nhận được đối với các dũng sĩ. Họ thà chiến đấu,
thà chết để bảo vệ danh dự của mình chứ không thể để kẻ khác lăng mạ.
Ulysses đáp lại Agamemnon bằng thái độ kiên quyết, còn Diomedes không
nói gì cả nhưng lát sau chàng tự nói thầm với mình. Chàng nhảy xuống khỏi
xe ngựa, và ngay lập tức những người chỉ huy khác cũng nhảy xuống theo và


tiến lên phía trước theo hàng, theo sau họ là những chiếc xe ngựa chiến.
Quân thành Troy cũng tiến lên phía trước, họ la hét bằng những thứ
ngôn ngữ khác nhau nhưng quân Hi Lạp lại chỉ lầm lũi bước đi. Hai bên lao
vào nhau chiến đấu dữ dội, cả khu đồi đông nghịt người, rồi những tiếng la
hét, tiếng gươm giáo va vào nhau loảng xoảng. Biết bao nhiêu người đã ngã
xuống, biết bao nhiêu kẻ đã đổ máu. Khi một người ngã xuống, đồng đội của
anh ta sẽ cố gắng cởi bỏ áo giáp của anh ta và chiến đấu bảo vệ cơ thể người
đã chết khỏi bị xỉ nhục.
Ulysses chiến đấu bảo vệ người bạn bị thương của mình và đâm mũi
giáo của mình qua đầu và mũ của một hoàng tử phía thành Troy. Các xác
chết nằm rải rác khắp mọi nơi, gươm giáo rơi la liệt dưới mặt đất Menelaus
đâm người đàn ông đã làm những chiến thuyền mà Paris đã đi đến nước Hi
Lạp và dụ dỗ người vợ xinh đẹp của chàng rời bỏ gia đình. Bụi bay dày đặc
tựa như những đám mây bao phủ mặt đất, hơi bốc lên từ những dũng sĩ đang
chiến đấu ác liệt. Diomedes lao dọc vùng đồng bằng giống như một dòng
sông trong mùa lũ, sau mỗi bước chàng đi, binh lính thành Troy ngã xuống
như ngả rạ. Tuy nhiên, Pandarus đã dùng tên bắn bị thương Diomedes nhưng
ngay sau đó chàng đã đâm lại anh ta, khiến Pandarus ngã gục xuống dưới
đất. Binh lính thành Troy bị đẩy vào trận đấu ác liệt trong khi Sarpedon và
Hector quay lại, lao thẳng về phía kẻ thù. Khi Hector lao đến, ngay cả
Diomedes cũng cảm thấy run sợ bởi ai cũng biết Hector dũng cảm, tài giỏi
như thế nào. Ulysses cũng không kém phần dũng mãnh, bất cứ chỗ nào
chàng lao tới quân thành Troy ngã xuống như lá mùa thu. Trận đấu ngày
càng diễn ra ác liệt, hai bên xả tên vào nhau giống như một trận mưa rào.
Trước tình thế hiểm nguy như vậy, Hector nhanh chóng quay trở về
thành phố, yêu cầu những người phụ nữ trong thành cầu xin sự giúp đỡ của
nữ thần Athene và đến nhà của Paris. Lúc đó, Helen đang van nài Paris hãy
đứng ra chiến đấu giống như một người đàn ông thực sự.
Tiếp theo, Hector quay trở về nhà gặp người vợ yêu quý của mình là
Andromache. Thật đáng buồn là cha của nàng đã bị Achilles giết chết ngay

khi trận chiến bắt đầu, điều này khiến vợ chàng vô cùng đau khổ. Vừa tới
nhà, chàng đà thấy vợ và vú nuôi của nàng đang bế cậu con trai nhỏ của
mình, trông thằng bé đáng yêu giống như một vì sao trên ngực của một
người phụ nữ xinh đẹp. Trong khi Helen còn đang bận thúc giục Paris quay
trở lại chiến đấu thì Andromache lại cầu xin Hector ở lại cùng nàng.
Andromache rất yêu chồng mình và sợ rằng nếu chàng tiếp tục chiến đấu thì
sớm muộn gì chàng cũng bị giết chết. Nàng không thể chịu được suy nghĩ
mình sẽ trở thành bà goá cùng với đứa con trai mới chào đời. Nếu cha của
nó chết thì cậu bé sẽ trở thành trẻ mồ côi, không có ai bảo vệ, không có chỗ
dựa về tinh thần. Nàng nói rằng quân đội nên rút lui vào trong thành bởi ở
đó mọi người sẽ được an toàn chứ không nên chiến đấu bên ngoài vùng
đồng bằng rộng lớn. Tuy nhiên, Hector lại an ủi vợ mình rằng chàng sẽ
không bao giờ rút lui giống như một kẻ hèn nhát, chàng là hoàng tử của
thành Troy, là vị chỉ huy cao nhất của quân đội, nếu chàng làm như vậy thì
tinh thần của quân đội sẽ bi giảm sút. Chàng nói:
- Trong sâu thẳm trái tim mình, ta tin rằng ngày đó sẽ đến với thành
Troy linh thiêng, với vua Priam và thần dân của người. Tuy nhiên, ta tin
rằng cái chết của mình ta sẽ không khiến ta cảm thấy nuối tiếc bằng việc
nghĩ đến nàng và con trai của chúng ta. Ta cũng không muốn nàng phải đau
khổ, phải chịu cảnh mẹ goá con côi. Nhưng điều đó còn không tồi tệ bằng
việc nàng sẽ bị mang đi làm nô lệ cho người Hi Lạp, phải ngồi quay tơ cho
những phụ nữ khác và tự mình đi lấy nước phục vụ cho chủ nhân của mình.
Ta sẽ nhảy khỏi nấm mồ của mình nếu ta nghe thấy nàng than khóc vì đau
khổ và kể cho con chúng ta nghe câu chuyện về số phận của những người bị
cầm tù.
Sau đó Hector giang đôi tay lực lưõng của mình ôm lấy cậu con trai
nhỏ nhưng thằng bé khóc ré lên vì sợ hãi khi ánh sáng loé lên từ trên mũ của
cha nó. Vì vậy Hector bỏ mũ ra và ôm con trai đầy yêu thương rồi cố gắng
an ủi vợ, nói lời tạm biệt lần cuối cùng với họ bởi sau lần này, chàng không
bao giờ quay trở lại thành Troy. Hector biết được điều gì đang đợi mình ở

phía trước, nhưng chàng không thể làm khác được, chàng vẫn phải quay trở
lại chiến trường, nơi đồng đội, anh em của chàng đang đánh nhau với kẻ thù.
Paris cũng cùng đi với chàng và sau đó họ đã sát cánh bên nhau, giết chết rất
nhiều hoàng tử của nước Hi Lạp.
Trận chiến diễn ra ác liệt cho đến đêm. Vào ban đêm, cả hai phía mới
có thời gian thiêu huỷ xác chết của những người linh đã ngã xuống. Quân Hi
Lạp đào một đường hào và xây một bức tường xung quanh trại của mình,
bởi như vậy sẽ an toàn hơn cho họ khi quân thành Troy ra khỏi thành để
chiến đấu ngoài vùng đồng bằng rộng lớn. Suốt bao nhiêu năm, đến tận bây
giờ cuộc chiến mới diễn ra theo đúng nghĩa của nó. Không ai có thể đếm
được đã có bao nhiêu người chết và chắc chắn số lượng người hi sinh sẽ
không dừng lại ở đó.
Ngày hôm sau, quân thành Troy giành được lợi thế và họ không phải
rút lui về thành vào đêm hôm đó. Họ đốt lửa ngay trên vùng đồng bằng: tính
ra phải đến hàng ngàn đống lửa, xung quanh mỗi đống lửa có khoảng mười
lăm người ngồi quây quần ăn tối và uống rượu rồi chơi nhạc hay thổi sáo.
Trong khi đó, phía quân Hi Lạp có vẻ như đã bị nhụt tinh thần khá nhiều
trước sự dũng mãnh của đối thủ. Agamemnon triệu tập toàn bộ lực lượng
quân đội và đề nghi mọi người nhổ neo quay trở về nhà trong đêm hôm đó.
Ngay cả bản thân tổng chỉ huy cũng không tự tin vào chiến thắng của mình
thì làm sao binh lính có thể vững lòng. Agamemnon vừa dứt lời, Diomedes
đứng dậy và nói:
- Ngài đã từng gọi tôi là kẻ hèn nhát và tôi đã không nói gì. Nhưng
chính bản thân ngài mới đích thực là một kẻ hèn nhát. Nếu sợ thì ngài có thể
quay về, còn chúng tôi, chúng tôi sẽ ở lại và tiếp tục chiến đấu như những
chiến binh thực sự. Tôi không tin rằng chúng tôi không thể chiếm được
thành Troy. Chỉ cần mọi người đồng tâm, chỉ cần mọi người quyết tâm thì
nhất định sẽ giành thắng lợi.
Tất cả mọi người đều reo hò tán dương Diomedes, và Nestor khuyên
họ nên cử năm nghìn binh lính dưới sự chỉ đạo của con trai ông là Nestor sẽ

chịu trách nhiệm quan sát động thái của quân Troy và bảo vệ bức tường
cũng như khu hào mới trong trường hợp quân Troy có thể bất ngờ tấn công
họ vào ban đêm. Tiếp theo, Nestor khuyên Agamemnon cử Ulysses cùng
Ajax đến mời Achilles quay trở về và hứa sẽ trả lại Briseis cho chàng cùng
với nhiều quà tặng quý giá như vàng bạc. Tất nhiên, Agamemnon cũng phải
kèm theo một lời xin lỗi vì đã có hành động và lời nói không phải với chàng.
Nếu Achilles đồng ý quay trở về với Agamemnon, chiến đấu như chàng vẫn
từng chiến đấu thì chẳng bao lâu nữa quân thành Troy sẽ nhanh chóng bị đẩy
lùi về thị trấn.
Tất nhiên là Agamemnon sẵn sàng xin lỗi Achilles bởi chàng ta sợ
rằng toàn bộ lực lượng quân đội của mình sẽ bị đánh bại, thuyền thì bị cướp,
còn binh lính sẽ bị bắt làm nô lệ. Lúc này đối với Agamemnon, số phận của
cuộc chiến là quan trọng nhất. Chính vì vậy, Ulysses, Ajax và vị thầy dạy
già của Achilles tên là Phoenix đã đến gặp Achilles và thuyết phục chàng,
cầu xin chàng chấp nhận những món quà có giá trị rồi trở lại giúp quân Hi
Lạp.
Tuy nhiên, Achilles bảo rằng chàng không tin những gì Agamemnon
nói bởi vì không bao giờ Agamemnon thích chàng cả; còn về phần mình
chàng cũng chẳng hề quý mến vị tổng chỉ huy này do cách đối xử của ông
đối với mình. Không, chàng sẽ chẳng vì mấy món quà kia, chẳng vì những
lời xin lỗi kia mà hết giận dữ, chàng sẽ lên thuyền và quay trở về nhà ngay
ngày hôm sau cùng với binh lính và trang thiết bị vũ khí của mình. Chàng
cũng khuyên nhưng người còn lại đi cùng mình. Thấy vậy Ajax nói:
- Tại sao lại phải giận dữ đến như vậy cơ chứ? Tại sao mọi người lại
có thể căm ghét nhau và gây ra bao nhiêu chuyện chi vì một cô gái? Chúng
tôi tặng cho người anh em đến bảy cô gái đẹp và rất nhiều món quà quý nữa
cơ mà.
Achilles nói rằng chàng sẽ nhổ neo về nhà vào ngày hôm sau, nhưng
chỉ chiến đấu khi quân thành Troy tìm cách đốt mấy con thuyền của mình và
chàng nghĩ Hector sẽ có rất nhiều việc để làm nên chắc có lẽ sẽ không có

thời gian để quan tâm đến chàng. Đó chính là nhưng gì Achilles hứa và
không biết đó có phải là một ám hiệu, một lời mở của Achilles hay không.
Khi Ulysses thuật lại câu chuyện giữa chàng, Ajax, Phoenix và
Achilles thì toàn bộ các dũng sĩ Hi Lạp đều im lặng lắng nghe. Rõ ràng
Achilles là một người rất quan trọng, một chiến binh dũng mãnh mà nếu bên
nào có được chàng thì cơ hội chiến thắng sẽ rất cao. Mọi người đều lo lắng
không yên, nhưng Diomedes đứng dậy và nói rằng dù có hay không có
Achilles, họ vẫn phải chiến đấu bởi đó là nhiệm vụ của họ, là danh dự của
họ. Mọi người ai nấy đều cảm thấy nặng nề, nhưng vẫn phải cố gắng đi ngủ
trong nhưng túp lều đã dựng hoặc ngủ xung quanh những đống lửa ngoài
trời. Dù gì thì vẫn phải thừa nhận, các binh lính đều đã mệt mỏi, tinh thần
xuống dốc, nhất là lại có một số sự kiện không hay xảy ra trong nội bộ quân
đội.
Agamemnon quá lo lắng về những gì sắp xảy ra đến nỗi không thể
ngủ được. Chàng nhìn thấy nhưng ánh sáng bập bùng phát ra từ hơn một
ngàn đống lửa phía thành Troy và nghe thấy tiếng sáo thổi đầy tự tin của họ.
Chàng rên rỉ, vò đầu bứt tóc, cố gắng suy nghĩ ra một giải pháp nào đó.
Chàng là người chỉ huy nên cũng phải là ngươi chịu trách nhiệm chính trong
toàn bộ mọi chuyện. Agamemnon khóc lóc, rên rỉ nhưng càng làm như vậy
đầu óc của chàng càng trở nên rối bời, không yên. Khi đã quá mệt mỏi,
chàng quyết định phải đi xin lời khuyên của nhà thông thái Nestor, người
luôn là lãnh đạo về tinh thần cho cả đoàn bởi sự thông thái, khéo léo và kinh
nghiệm của ông. Chàng khoác tấm da hổ lên vai, cầm giáo ra ngoài gặp
Menelaus để bàn bạc.
Bản thân Menelaus cũng không thể ngủ được và chàng dự định sẽ cử
một gián điệp sang phía quân Troy để thăm dò tình hình với hi vọng sẽ giúp
ích được cho quân đội Hi Lạp trong lúc này. Nếu có một người nào đó dũng
cảm dám đảm nhận vị trí này thì tốt quá bởi phía quân thành Troy sáng rực
ánh lửa và đây quả là một cuộc hành trình đầy nguy hiểm.
Sau đó Nestor và mấy vị chỉ huy nữa cũng đến nhưng không mang vũ

khí theo. Họ đều không thể ngủ được vì ai nấy đều lo lắng cho thời cuộc.
Đầu tiên, họ đến thăm năm trăm anh lính trẻ làm nhiệm vụ canh tường, sau
đó đi dọc khu hào và ngồi xuống bên ngoài bàn tính với nhau xem nên làm
điều gì đó giúp ích cho tình hình lúc này. Nestor nói:
- Có lẽ không ai có thể đi sang phía quân thành Troy để làm gián
điệp?
Ông muốn nói rằng không ai trong số nhưng người trẻ tuổi có thể đi
bởi đây là một công việc nguy hiểm, cần phải có một ngươi nào đó thật vững
vàng, kinh nghiệm, khôn ngoan. Ngay lập tức, Diomedes nói chàng sẵn sàng
chấp nhận mạo hiểm nếu có một người nào đó cùng chia sẻ nhiệm vụ với
chàng và nếu chàng có thể lựa chọn một bạn đồng hành thì chàng sẽ chọn
Ulysses. Diomedes và Ulysses là những người anh em tốt, luôn chiến đấu sát
cánh bên nhau. Họ hợp nhau ngay cả trong suy nghĩ, chính vì vậy mỗi khi
nghĩ đến việc chọn một người đồng hành Ulysses chính là ứng cử viên đầu
tiên Diomedes nhắc đến. Về phần mình, Ulysses nói:
- Hãy để chúng tôi thử làm điều đó xem sao. Dù sao thì trời cũng đã
về đêm và bình minh cũng chẳng mấy chốc sẽ ló rạng.
Hai vị chỉ huy mượn áo giáp, mũ da của hai người lính trẻ bởi đồ bằng
da sẽ không bị loé sáng dưới ánh lửa đêm. Sau khi thảo luận mọi điều và có
những bước chuẩn bi chu đáo, hai vị hoàng tử từ biệt mọi người rồi lên
đường. Họ không quản ngại gian lao, nguy hiểm, sẵn sàng lao vào hang cọp
để giám sát tình hình quân địch.
Trong khi Ulysses và Diomede lặng lẽ vượt qua bóng đêm giống như
những con chó sói giữa xác chết của những người đàn ông, lãnh đạo quân
thành Troy tập hợp một cuộc họp đế bàn bạc xem nên tiến hành những bước
đi tiếp theo như thế nào. Họ không biết rằng phía quân Hi Lạp đã cử lính gác
ở bên ngoài để thông báo với chỉ huy khi thấy quân địch đang tiến gần.
Ngoài ra họ cũng nghĩ rằng phía bên kia quá mệt mỏi để có thể canh gác tốt
bởi họ đang nóng lòng muốn quay trở về nhà xum họp với gia đình người
thân. Hector cũng hứa sẽ ban thưởng xứng đáng cho bất cử người nào có thể

đi qua bóng tối để theo dõi động thái của quân Hi Lạp; chàng nói sẽ tặng hai
con ngựa tốt nhất trong thành cho hai người nào nhận trách nhiệm làm gián
điệp. Vậy là cả hai bên đều đang muốn nắm được tình hình của nhau và hai
bên cùng sử dụng một biện pháp nguy hiểm nhưng nếu thành công thì bên
đó sẽ giành được ưu thế lớn trong toàn bộ trận đấu.
Bên phía quân của thành Troy có một chàng trai trẻ tên là Dolon, là
con trai duy nhất của một gia đình giàu có với sáu người chị gái. Mặc dù
hình thức không đẹp nhưng chàng lại chạy rất nhanh và điều khiến chàng
quan tâm nhất trên thế giới này chính là ngựa. Dolon đứng lên và nói:
- Nếu ngài hứa sẽ tặng tôi những con ngựa và chiếc xe ngựa của
Achilles, con trai của Peleus thì tôi sẽ đột nhập vào lều của Agamemnon và
nghe trộm những gì họ bàn bạc với nhau.
Hector thề độc sẽ tặng những con ngựa tốt nhất thế giới đó cho Dolon,
ngay sau đó chàng trai trẻ cúi người xuống kính cẩn chào vị chỉ huy, rồi
khoác trên mình chiếc áo màu nâu làm từ da cáo và chạy về phía những con
thuyền đang đậu trên bến đỗ của quân Hi Lạp.
Ulysses nhìn thấy Dolon và quay sang nói với Diomedes :
- Cứ để anh ta đi, rồi sau khi anh ta đi xa khỏi quân Troy thì anh hãy
dùng cây giáo của mình ném thẳng vào anh ta. Làm như vậy phía quân thành
Troy sẽ không nghi ngờ chúng ta.
Ulysses và Diomedes nằm xuống giữa những xác người chết để Dolon
không nhận ra. Về phần mình chàng trai trẻ vẫn tiến thẳng về phía trước mà
không hay biết có hai người đang quan sát mình. Sau đó, hai người đứng
dậy, chạy đuổi theo chàng trai giống như hai con cáo đang đuổi một con thỏ
nhỏ bé
Khi Dolon tới gần những binh lính Hi Lạp đang canh gác. Diomedes
hét lớn :
- Dừng lại, nếu không ta sẽ giết chết ngươi bằng mũi giáo sắc nhọn
này đấy.
Vừa dứt lời Diomedes phi thẳng mũi giáo sượt qua vai của Dolon.

Dolon dừng lại, mặt tái xanh vì sợ hãi, hai hàm răng va vào nhau lập cập.
Khi hai người đàn ông đến gần, chàng ta hét lên nói rằng cha của mình là
một người đàn ông giàu có và sẵn chàng cho họ vàng, đồng và sắt với số
lượng bao nhiêu tuỳ thích nếu họ tha cho chàng. Ulysses đáp lại:
- Hãy dũng cảm lên và bỏ ngay ý nghĩ về cái chết ra khỏi đầu ngươi.
Nào bây giờ hãy thật bình tĩnh và nói cho chúng ta biết ngươi đang làm gì ở
đây.
Dolon kể lại toàn bộ câu chuyện rằng Hector đã hứa sẽ tặng cho chàng
những con ngựa của Achilles nếu chàng sang đây do thám tình hình Nghe
xong, Ulysses nói tiếp:
- Có vẻ ngươi hi vọng quá cao đấy bởi những con ngựa của Achilles
không phải là những con ngựa bình thường mà là những con ngựa thần.
Ngoài anh ta ra chàng ai có thể cưỡi được. Đó chính là món quà của các vị
thần dành cho anh ta. Nhưng thôi, bây giờ thì hãy nói cho ta biết, quân thành
Troy có canh phòng cẩn thận hay không? Và Hector để những con ngựa của
mình ở đâu?
Ulysses nghĩ rằng lấy được ngựa của Hector sẽ giúp ích rất nhiều cho
phía quân Hi Lạp. Trong chiến tranh vào thời đó, ngựa đóng vai trò rất quan
trọng, chính vì vậy Ulysses muốn đánh vào điểm trọng yếu này. Họ dự định
sẽ sang do thám thính tình quân thành Troy nhưng thật may mắn lại tóm
được chàng trai trẻ hèn nhát này. Dolon quá sợ hãi nên đã khai tất cả những
gì mình biết :
- Hector đang ở cùng với các vi chỉ huy, họ đang họp hội đồng ở mộ
của Ilus nhưng thường thì không có lính gác ở đấy bởi mọi người cần họp
kín.
Trên thực tế, binh lính thành Troy thường tập trung xung quanh đống
lửa bởi họ nghĩ rằng như vậy sẽ an toàn hơn cho vợ và con của mình, còn
những người đồng minh của họ đến từ những vùng đất xa xôi thì không quan
sát kĩ bởi vợ con họ đang được an toàn ở nhà.
Sau đó, Dolon cũng kể hết rằng những người chiến đấu cho vua Priam

đều có căn cứ riêng của mình nhưng chàng trai trẻ cũng nói rằng :
- Nếu các ngài muốn lấy trộm ngựa thì tốt nhất hãy lấy ngựa của
Rhesus, vua của thành Thracian bởi ông ấy chỉ tham gia cùng chúng tôi
trong tối nay thôi. Ông ấy và quân lính của mình đang ngủ ở phía cuối cùng
của doanh trại và ngựa của ông ấy là những con tốt nhất và chạy nhanh nhất
tôi từng thấy. Đó là những con ngựa trắng như tuyết, chạy nhanh như gió và
xe ngựa của ông đấy được trang trí bằng vàng, bạc. Ngoài ra, trên mũ và áo
giáp của ông ấy cũng có dát rất nhiều vàng. Bây giờ hãy bắt tôi lên tàu làm
tù binh và trói tôi lại, để tôi ở đây trong khi các ngài có thể đi và kiểm tra
xem những điều tôi nói là thật hay giả.
Dolon nghĩ rằng chỉ cần mình khai ra như vậy thôi thì hai hoàng tử
trong đội quân của Hi Lạp sẽ tha chết cho mình và thả mình quay trở về với
gia đình. Chàng trai còn quá trẻ để có thể hiểu được sự khắc nghiệt của binh
đao, của chiến tranh. Diomedes nói:
- Không được, nếu ta tha mạng cho nhà ngươi thì rất có thể nhà ngươi
sẽ quay lại và do thám quân đội của ta một lần nữa.
Dứt lời, chàng rút gươm ra, đâm chết Dolon rồi giấu xác của chàng
trai trẻ đi. Tiếp theo, họ lại tiếp tục cuộc hành trình của mình đến khu trại tối
của vua Rhesus, người không đốt lửa canh phòng và cũng chẳng có lính gác.
Sau đó, Diomedes lặng lẽ đâm chết những người lính đang ngủ và Ulysses
kéo những xác chết ra một bên bởi chàng sợ rằng những xác chết đó sẽ khiên
cho lũ ngựa sợ hãi. Cuối cùng, Diomedes giết chết vua Rhesus, còn Ulysses
dẫn lũ ngựa ra ngoài. Chàng dùng cung tên để điều khiển chúng bởi trước
khi đi, chàng đã quên mang theo roi da. Họ không có thời gian để đánh cắp
xe ngựa, nên đi thẳng về phía những con thuyền để lấy giáo, cung tên và mũ
của Dolon mà họ đã cất giấu.
Hai anh hùng cưỡi ngựa quay trở về doanh trại nơi các hoàng tử đang
chào đón họ với niềm phấn khởi, tự hào. Mọi người đều vui sướng, cười
vang khi nhìn thấy những con ngựa trắng và nghe nói vua Rhesus đã chết.
Sau đó, quân của vua Rhesus rút về thành Thrace của mình và từ đó về sau

chúng ta không nghe thấy ai nhắc đến họ trong những trận chiến tiếp theo.
Diomedes và Ulysses đã vượt qua được hàng ngàn binh lính của thành Troy
và lập được một chiến công vinh quang.
Trong khi những hoàng tử khác đi ngủ với tâm trạng rất thoải mái thì
Ulysses và Diomedes đi bơi ngoài biển, sau đó vào tắm nước nóng. Họ ngồi
nói chuyện với nhau, ăn sáng và ngắm cảnh bình minh đỏ rực đang lên trên
nền trời bao la. Quả là một cảm giác thật dễ chịu bởi dù sao họ cũng đã làm
được một việc giúp ích rất nhiều cho quân Hi Lạp. Từ khi bắt đầu cuộc
chiến, đến tận bây giờ hai người mới có dịp ngồi lại với nhau, tâm sự và tận
hưởng những giây phút yên bình dù chỉ là rất ngắn ngủi.

×