Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (93.05 KB, 5 trang )
Zarathustra đã nói như thế
VỀ VẾT CẮN CỦA CON RẮN ĐỘC
Một ngày nọ Zarathustra nằm ngủ dưới một gốc sung vì trời quá nóng,
và Zarathustra gác tay lên trán. Nhưng có một con rắn độc bò đến gần cắn
phập vào cổ Zarathustra, vết cắn làm Zarathustra bật lên một tiếng kêu đau
đớn. Khi đã cất tay khỏi mặt, Zarathustra chăm chú nhìn con rắn: lúc bấy giờ
con rắn nhận ra đôi mắt Zarathustra, nó vặn vẹo thân hình một cách vụng về
lúng túng và muốn thoát thân.
Nhưng Zarathustra đã bảo: “Đừng, đừng đi, ta còn chưa cám ơn mi
mà! Mi đã đánh thức ta đúng lúc, vì con đường ta đi còn dài”. Con rắn độc
buồn bã trả lời: “Đường của ngươi còn ngắn lắm vì nọc độc ta sắp giết chết
ngươi”.
Zarathustra mỉm cười: “Có khi nào một con rồng lại chết vì nọc độc
một con rắn chứ? Nhưng này, mi hãy lấy lại nọc độc! Mi chưa đủ giàu có để
tặng cho ta”. Con rắn bèn cuộn tròn quanh cổ Zarathustra và đưa lưỡi liếm
vết thương.
Một ngày nọ khi Zarathustra thuật lại chuyện này cho các môn đệ
nghe, đám môn đệ hỏi hắn: “Hỡi Zarathustra, đâu là ý hướng của câu chuyện
ngài kể?” Zarathustra trả lời họ:
“Những người thiện hảo và công chính gọi ta là kẻ phá hủy đạo đức:
câu chuyện ta vừa kể là vô đạo đức.
Nhưng nếu các ngươi có một kẻ thù, thì đừng lấy thiện trả ác; vì như
vậy là sỉ nhục kẻ thù. Tốt hơn, nên tỏ cho hắn thấy là hắn đã làm điều thiện
cho các ngươi.
Các ngươi hãy nổi giận hơn là sỉ nhục hắn. Và khi bị kẻ địch nguyền
rủa các ngươi đừng nên chúc phúc cho hắn, ta chẳng hài lòng chút nào. Tốt
hơn các ngươi nên góp tiếng nguyền rủa trả lại.
Và nếu có người phạm một bất công lớn với các ngươi, các ngươi hãy
lập tức đáp ứng bằng cách thêm vào đấy năm bất công nhỏ. Thật là khủng