Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (89.2 KB, 5 trang )
Zarathustra đã nói như thế
Về đọc và viết
Trong tất cả những thứ được viết ra, ta chỉ yêu những gì được tác giả
viết bằng máu của chính mình. Ngươi viết bằng máu đi, rồi ngươi sẽ biết
được rằng máu chính là tinh thần.
Hiểu một dòng máu xa lạ không phải là điều dễ: ta thù ghét tất cả
những kẻ vô công rồi nghề ngồi đọc sách.
Kẻ nào đã biết rõ độc giả thì sẽ chẳng làm gì cho người độc giả nữa.
Hãy còn cả một thế kỷ độc giả nữa, - và chính tinh thần cũng sẽ bốc mùi hôi
thối.
Dành cho mọi người quyền học đọc, rốt cuộc lại làm hại đến chẳng
những là văn tự, nhưng cả tư tưởng nữa.
Xưa kia, tinh thần là Thượng đế, rồi tinh thần trở thành người, rồi bây
giờ nó hóa thân thành đám tiện dân.
Kẻ nào dùng máu mình để viết những châm ngôn đều không muốn
được đọc đến, nhưng muốn được học thuộc lòng.
Trên miền núi cao, con đường ngắn nhất là con đường dẫn từ đỉnh này
sang đỉnh kia; nhưng muốn theo con đường ấy, ngươi phải có đôi chân vạn
dặm. Những châm ngôn phải là những đỉnh cao, vì những kẻ mà ta ngỏ lời
phải là những con người cao đại tráng kiện.
Không khí nhẹ nhàng thanh khiết, mối nguy hiểm gần kề và tinh thần
tràn đầy một vẻ hung bạo vui tươi, đấy là những gì thích hợp.
Ta muốn chung quanh ta có những yêu ma quỷ quái, vì ta là người can
đảm. Lòng can đảm đuổi xa những ma quỷ và tự tạo cho mình những yêu
ma quỷ quái, - lòng can đảm ước muốn được cười.
Ta không còn cảm thấy như ngươi nữa. Đám mây mà ngươi nhìn thấy
trên đầu ta, tấm màn đen tối nặng nề mà ta cười nhạo, - lại là đám mây mang
dông bão đối với ngươi.
Các ngươi nhìn lên cao khi các ngươi khát vọng sự thăng tiến. Còn ta,
ta cúi nhìn xuống thấp bởi vì ta đã lên đến chốn cao vời mù tuyệt.