Tải bản đầy đủ (.pdf) (6 trang)

VỀ XỨ SỞ VĂN MINH - Zarathustra đã nói như thế docx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (124.25 KB, 6 trang )

Zarathustra đã nói như thế
VỀ XỨ SỞ VĂN MINH

Ta đã phóng bay quá xa vào tương lai: một cơn rùng mình run sợ vồ
chụp lấy hồn ta.
Khi đưa mắt nhìn chung quanh, thì ô kìa, ta chỉ thấy thời gian là bạn
đồng hành độc nhất.
Lúc bấy giờ ta bay ngược trở về càng lúc càng nhanh: ta đã đến gần
các ngươi như vậy đó, hỡi những con người hiện đại, trong các xứ sở văn
minh.
Lần đầu tiên, ta nhìn thấy các ngươi bằng con mắt thích đáng, với một
khát vọng chân thật, thực ra, ta đã đến với tấm lòng đầy hoài vọng.
Nhưng chuyện gì đã xảy đến cho ta? Dẫu rằng lòng có kinh hoàng sợ
hãi, ta phải bật cười! Mắt ta chưa hề nhìn thấy cái gì vằn vện lốm đốm nhiều
sắc màu như thế!
Ta cứ cười, cười mãi trong khi chân ta run rẩy và cả lòng ta cũng run
rẩy. “Quả thực, đây chính là xứ của tất cả những bình đựng thuốc màu!” Ta
nghĩ thầm như thế.
Với khuôn mặt và tay chân tô phết bằng năm mươi đốm màu khác
biệt, các ngươi ngồi đấy trong khi ta nhìn kinh ngạc, hỡi các ngươi, những
con người thời đại!
Và chung quanh các ngươi, năm mươi chiếc gương tâng bốc, bắt
chước trò chơi màu sắc của các ngươi!
Thực ra, hỡi con người thời đại, các ngươi không thể mang chiếc mặt
nạ nào tốt hơn khuôn mặt của các ngươi. Ai có thể nhận ra các ngươi được
chứ?
Được bao phủ bằng những dấu hiệu của quá khứ và được bôi lem luốc
bằng những dấu hiệu mới: ngươi lẩn tránh khỏi mọi kẻ đoán tính khí triệu
trưng như thế đấy.
Và ngay cả khi người ta có thể thăm dò kỹ càng tim thận, các ngươi
làm cho ai tin được rằng các ngươi có tim thận? Các ngươi dường như được


nhồi luyện bằng màu sắc và những mẩu giấy dán lại với nhau.
Mọi thời đại và mọi dân tộc đều ném một cái nhìn lẫn lộn xuyên qua
những tấm mạng che các ngươi; mọi phong tục và mọi tín ngưỡng đều nói
năng lẫn lộn xuyên qua những cử chỉ của các ngươi.
Nếu người ta lột bỏ những tấm mạng che, những khăn choàng, những
sắc màu cùng những điệu bộ cử chỉ của các ngươi, thì chỉ còn lại một cái
làm hoảng sợ chim chóc.
Thực ra, chính ta là một con chim hoảng sợ vì một ngày nọ ta đã nhìn
thấy các ngươi trần truồng, không màu sắc; và ta đã xa bay chạy trốn khi bộ
xương đó lại tỏ những cử chỉ thương yêu với ta.
Vì ta thích chẳng thà làm kẻ bị khổ sai trong hỏa ngục, giữa những
bóng tối của quá khứ còn hơn! - Những dân cư ở hỏa ngục còn béo mập và
có thực hơn là các ngươi!
Vâng, hỡi những con người thời đại, chính sự chua chát trong ruột ta
làm ta không thể chịu đựng nổi các ngươi dầu các ngươi trần truồng hay có
quần áo!
Tất cả những gì đe dọa trong tương lai, và tất cả những gì chưa hề làm
hoảng sợ các con chim lạc lối, những cái đó quen thuộc và làm an tâm hơn
là “tính chất thực tại” của các ngươi.
Vì các ngươi nói như thế này: “Chúng ta hoàn toàn là thực tại, và
không có đức tin hay mê tín”, rồi các ngươi vênh váo ưỡn ngực ra như thế. -
Nhưng hỡi ôi! Ngực các ngươi trống rỗng!
Vâng, làm sao các ngươi có thể tín ngưỡng được, khi các ngươi lam
nham tạp sắc như thế? - Các ngươi, những bức vẽ họa lại tất cả những gì con
người đã từng tin tưởng.
Các ngươi là những lời bác bỏ sống động đối với mọi đức tin, và các
ngươi đập gãy xương mọi tư tưởng. Không thể tin tưởng: đấy là tên ta gọi
các ngươi! Hỡi những con người thực tại!
Mọi thời đại phỉ báng lẫn nhau trong tinh thần các ngươi; và những
giấc mộng cùng những cuộc nói chuyện tầm phào của mọi thời đại hãy còn

thực tại hơn sự tỉnh thức của các ngươi!
Các ngươi là những con người khô cằn, không sinh sản: chính vì thế
các ngươi thiếu đức tin. Nhưng kẻ nào phải sáng tạo thì luôn luôn sẽ có
những giấc mộng tiên tri cùng những dấu hiệu của tinh tú - và hắn có đức tin
vào đức tin!
Các ngươi là những cánh cửa hé mở với những phu đào huyệt đứng
chờ, và đây là thực tại của các ngươi: “Mọi sự đều đáng bị lụi tàn hủy diệt”.
Hỡi ôi! Các ngươi đang đứng trước mặt ta, khô cạn, nghèo nàn, không
sinh sản, với những chiếc xương sườn gầy còm. Vài kẻ trong bọn các ngươi
có lẽ đã ý thức được tình trạng này. Họ tự nhủ:
“Trong khi ta ngủ, hẳn có một vị thần đến lấy một cái gì đó của ta?
Thực vậy, một cái gì vừa đủ để tạo thành một người đàn bà?
Thật kỳ lạ thay sự nghèo nàn của những xương sườn của ta!” Nhiều
con người thời đại đã nói như thế.
Ờ, các ngươi, những con người thời đại, các ngươi làm ta bật cười!
Nhất là khi các ngươi ngạc nhiên về mình mình!
Khổ thân cho ta nếu ta không thể cười lớn về sự ngạc nhiên của các
ngươi, nếu ta bị buộc phải uống cạn tất cả mọi sự ghê tởm trong chén các
ngươi!
Nhưng ta xem nhẹ các ngươi, vì ta có những sự việc nặng nề hơn cần
phải mang vác. Nào có hề gì nếu có những con ruồi hay những con sâu bâu
thêm vào trên gánh nặng của ta!
Thực vậy, gánh nặng của ta sẽ không vì thế mà nặng thêm. Và hỡi con
người thời đại, nỗi mệt nhọc vĩ đại của ta không phát sinh từ các ngươi.
Hỡi ôi! Giờ đây đâu là nơi ta sẽ leo lên nữa với cõi lòng khát vọng
miên man? Từ trên đỉnh cao của mọi ngọn núi, ta đưa mắt dõi tìm những tổ
quốc, những vùng đất quê hương, những vùng Quê Cha và những vùng Đất
Mẹ.
Nhưng ta không tìm thấy quê hương ở bất cứ nơi nào: ta lang thang
phiêu bạt qua mọi đô thị; ta là một khởi hành trước mọi cánh cổng; những

con người thời đại mà vừa mới đây lòng ta hướng đến, bây giờ đối với ta lại
là những kẻ lạ làm ta phì cười; ta đã bị trục xuất khỏi mọi vùng quê cha và
đất mẹ, ta đã bị đuổi khỏi mọi quê hương.
Vì vậy, ta chỉ còn yêu thương xứ sở của những đứa con ta, hải đảo xa
lạ giữa lòng biển tuyệt mù khói sóng: đấy chính là miền đất ta đang dong
buồm tìm kiếm.
Ta muốn, nhờ các con ta, chuộc lại tội đã làm con của cha ông ta: ta
muốn cứu chuộc hiện tại này bằng toàn thể tương lai!

×