Tải bản đầy đủ (.pdf) (8 trang)

MỘ KHÚC - Zarathustra đã nói như thế potx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (123.42 KB, 8 trang )

Zarathustra đã nói như thế
MỘ KHÚC

“Nơi kia là hòn đảo ủ kín những mộ phần, hòn đảo tĩnh mịch, nơi đó
cũng chôn vùi những ngôi mộ của tuổi thanh xuân ta. Ta muốn mang đến
đấy một vòng hoa vĩnh cửu của lòng đời”.
Lòng đã quyết như thế, ta băng qua biển cả.
Ơi hỡi các ngươi, những hình ảnh và ảo tưởng của tuổi thanh xuân ta!
Ơi hỡi những tia nhìn yêu thương, những khoảnh khắc linh thánh![1] Các
ngươi chóng tan như bóng mây, bọt nước! Hôm nay ta nghĩ tưởng đến các
ngươi như nghĩ đến những người chết yêu dấu.
Hỡi những người chết vô vàn yêu dấu của hồn ta, từ các ngươi tỏa bay
đến ta một làn hương thơm ngát làm trái tim nguôi dịu và nước mắt ứa ra.
Thực thế, mùi hương ấy lay động và làm khuây khỏa trái tim kẻ vượt biển
một mình.
Ta, con người cô đơn nhất, ta luôn luôn là kẻ giàu sang và đáng thèm
muốn ước ao nhất. Bởi vì ta đã sở hữu các ngươi và các ngươi hãy còn sở
hữu được ta: hãy nói cho ta biết, còn rơi cho ai những quả táo chín đỏ rơi từ
cây xuống cho ta này?
Ta luôn luôn là kẻ kế thừa và là nền đất cho tình yêu các ngươi! Hỡi
các bạn yêu dấu! để tưởng niệm các bạn ta bừng nở thành những đức hạnh
muôn màu nghìn sắc diễm lệ.
Hỡi ôi! Hỡi những điều kỳ diệu lạ lùng diễm tuyệt, chúng ta đã được
sinh ra để sống cùng nhau; các ngươi đã tiến đến gần ta và gần dục vọng của
ta, - không phải như những con chim nhút nhát, nhưng với đức tin cẩn vào
kẻ có lòng tin cẩn!
Cố nhiên, cũng như chính ta, các ngươi được tạo ra cho lòng trung
thành, cho những vĩnh cửu của trìu mến dịu dàng; giờ đây, hỡi những tia
nhìn và những khoảnh khắc linh thánh, liệu ta có phải gán cho các ngươi
một cái tên khác căn cứ vào sự bất trung của các ngươi không: ta hãy còn
chưa biết được cái tên nào khác.


Thật ra, hỡi những kẻ trốn chạy lang thang, các ngươi đã lìa đời quá
sớm đối với ta! Tuy nhiên các ngươi đã không chạy trốn ta cũng như đã
không chạy trốn các ngươi; ta và các ngươi, cả hai đều vô tội ngây thơ trong
sự bất trung của mình.
Chính vì muốn giết chết ta, người ta đã siết họng các ngươi, hỡi
những con chim ca hót của những hy vọng ta! Ờ, đúng vậy, chính các ngươi,
những kẻ yêu dấu nhất của ta, các ngươi là đích nhắm cho sự độc ác buông
tên, - để tên nhọn kia làm thương tổn tim ta!
Và sự độc ác đã bắn trúng tim ta. Bởi các ngươi đã luôn là tài sản thân
thiết nhất của ta, thứ ta sở hữu và sở hữu được ta: Chính vì thế, các ngươi
phải chết trẻ và lìa đời quá sớm!
Mũi tên đã bắn về vật sở hữu dễ tổn thương nhất của ta: bắn vào chính
ngươi, kẻ có làn da êm mượt lông tơ, và càng giống hơn nữa với một nụ
cười vội tắt khi mới bị nhìn đến.
Nhưng ta muốn nhắn gửi lời này cùng các thù địch của ta: tất cả
những vụ sát nhân này có nghĩa lý gì khi so sánh với điều bọn mi đã ban cho
ta.
Điều bọn mi đã ban cho ta còn ác độc gấp trăm ngàn lần những sự sát
nhân; bọn mi đã lấy mất của ta cái bất khả thay thế: đấy là điều ta cần phải
nói với bọn mi, hỡi những thù địch của ta!
Bởi vì bọn mi đã giết chết những ảo tưởng của tuổi thanh xuân và
những phép lạ thân thiết nhất của ta! Bọn mi đã lấy mất của ta những người
bạn chơi, những tinh thần đầy lạc phúc tràn trề! Để tưởng niệm những người
bạn đó, ta đặt lên đây vòng hoa này cùng lời nguyền rủa.
Lời nguyền rủa nhắm vào bọn mi, hỡi những thù địch của ta! Bởi vì
bọn mi đã chặt đứt niềm lạc phúc vĩnh cửu trong ta, như một âm thanh bị vỡ
vụn trong đêm tối lạnh giá. Ta đã chỉ kịp nhìn nó lấp lánh trong thoáng qua
như một cái nhìn linh thánh.
Một ngày kia, vào một giờ thuận tiện, sự trinh khiết của ta đã bảo
cùng ta: “Đối với ta, tất cả mọi hữu thể đều phải là linh thánh thiêng liêng!”

Lúc bấy giờ, bọn mi đã tấn công ta bằng những con ma nhơ bẩn. Hỡi
ôi! Cái giờ thuận tiện ấy đã chạy trốn về đâu?
“Tất cả mọi ngày đều phải thiêng liêng đối với ta”, - một ngày kia trí
huệ của tuổi thanh xuân đã nói thế; thực vậy, đó là ngôn ngữ của một trí huệ
tràn đầy hoan lạc.
Nhưng rồi lúc bấy giờ, bọn mi, những thù địch của ta, bọn mi đã đánh
cắp những đêm tối của ta và biến chúng thành những cơn mất ngủ quằn quại
đớn đau. Hỡi ơi! trí huệ tràn đầy hoan lạc ấy đã chạy trốn về đâu?
Xưa kia, ta khao khát những con chim báo điềm lành; thế rồi bọn mi
đã đặt trên đường đi của ta một con cú quỷ mị, bất tường. Hỡi ôi! Vậy thời
khát vọng dịu dàng trìu mến ấy của ta đã chạy trốn về đâu?
Một ngày nọ, ta thệ nguyện khước từ tất cả mọi sự kinh tởm, buồn
nôn, thì bọn mi liền biến tất cả những gì vây bọc gần gũi quanh ta thành
những mụt nhọt ung thối! Hỡi ôi! Những lời thệ nguyện cao nhã nhất của ta
đã chạy trốn về đâu?
Xưa kia, ta bước trên những con đường lạc phúc như một người mù:
lúc bấy giờ bọn mi liền vứt những đồ nhơ bẩn trên đường đi của kẻ mù; giờ
đây kẻ đó đã kinh tởm gớm ghét con đường mù lòa cũ.
Và khi ta đã làm điều khó khăn nhất đối với mình, khi ta xưng tụng
những chiến thắng ta đã thu được đối với tự thân, thì bọn mi liền thúc đẩy
những kẻ yêu thương ta la hét ầm lên rằng lúc đó ta đã làm họ thương tổn và
khổ đau nhiều nhất.
Thực ra, bọn mi đã luôn luôn hành động như thế; bọn mi đã làm
thương tổn chất mật ngọt ngào nhất của ta cùng sự cần mẫn nhiệt thành của
những con ong hảo diệu nhất của ta.
Bọn mi bao giờ cũng gửi đến cho lòng bác ái của ta những kẻ ăn xin
trơ trẽn vô liêm nhất; bọn mi luôn luôn xô đẩy đến chung quanh ta những kẻ
trơ tráo bất trị nhất. Như thế, bọn mi đã làm tổn thương đến những đức hạnh
của ta trong đức tin của chúng.
Và khi ta muốn đem vật thiêng liêng tôn quý nhất đối với ta làm của

hiến tế, thì lòng “sùng tín” của bọn mi vội vã thêm vào đó những của lễ béo
mập hơn: đến đỗi vật thiêng liêng tôn quý nhất của ta phải ngộp thở trong
những khói mù từ mỡ béo của bọn mi.
Và một ngày kia, ta đã muốn khiêu vũ như chưa từng bao giờ khiêu
vũ: ta muốn khiêu vũ ở bên trên tất cả những tầng trời. Lúc bấy giờ, bọn mi
đã dùng mưu kế lung lạc người ca sĩ yêu thích nhất của ta.
Và hắn đã cất lên một âm điệu trầm buồn thảm khốc. Hỡi ôi! Hắn đã
rúc lên điệu đó vào tai ta như một hồi còi tang!
Kẻ ca hát sát nhân, khí cụ của sự hung dữ, mi, kẻ ngây thơ vô tội nhất!
Ta đã sẵn sàng cho cuộc khiêu vũ tuyệt mỹ nhất, thì những âm thanh của mi
vang đến giết chết sự say sưa ngây ngất xuất thần của ta!
Chỉ khi khiêu vũ, ta mới biết cách nói lên ẩn dụ về những sự vật cao
nhã tuyệt vời nhất: nhưng giờ đây biểu tượng ẩn dụ cao quý nhất của ta đành
nằm im lặng vô thanh trong tứ chi ta.
Niềm hy vọng cao tuyệt nhất không được phát biểu và không được
cứu chuộc. Và tất cả những ảo tưởng cùng những mối an ủi nguôi khuây của
tuổi thanh xuân ta đều chết rũ!
Làm sao ta đã chịu đựng nổi điều đó, làm sao ta đã kiên trì vượt thắng
được những vết thương như thế? Làm sao linh hồn ta đã phục sinh được từ
những mộ phần kia?
Ờ, trong ta có một cái gì không thể bị thương tổn, không thể bị chôn
vùi được, một cái gì làm vỡ tung những tảng đá rắn chắc: đó là ý chí của ta.
Ý chí ta lặng lẽ tiến bước, bất di bất dịch theo dòng năm tháng.
Ý chí thân thiết ấy của ta muốn bước đi trên đôi chân ta; tâm trí nó
cứng rắn tàn nhẫn và không thể tổn thương được.
Ta, ta chỉ bất khả tổn thương ở gót chân. Hỡi ý chí kiên trì của ta ơi!
Mi luôn luôn sống còn, luôn luôn đồng dạng với chính mình. Mi luôn luôn
mở được một con đường đi ra khỏi tất cả những mộ phần.
Tất cả những gì không thể bừng nở trong tuổi thanh xuân của ta đều
còn sống sót nơi mi, với bộ dạng đầy sức sống, tươi trẻ, với lòng tràn đầy hy

vọng, mi đến ngồi trên những phế tích úa vàng của những ngôi nhà mồ.
ờ, đối với ta, mi vẫn là kẻ phá hủy tất cả những ngôi mộ. Xin chào mi,
hỡi ý chí của ta. Và chỉ nơi nào có những mộ phần, nơi đó mới có những sự
phục sinh.

×