Tải bản đầy đủ (.pdf) (6 trang)

VỀ ĐÁM TIỆN DÂN - Zarathustra đã nói như thế ppsx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (119.87 KB, 6 trang )

Zarathustra đã nói như thế
VỀ ĐÁM TIỆN DÂN

Cuộc đời là một suối nguồn hoan lạc, nhưng bất cứ nơi nào có đám
tiện dân đến uống thì mọi suối nguồn đều bị nhiễm độc.
Ta yêu tất cả những gì sạch sẽ; song ta không thể nhìn những chiếc
mõm nhăn nhó và cơn khát của những kẻ nhơ bẩn.
Bọn chúng đã đưa mắt nhìn xuống đáy nguồn, giờ đây nụ cười kinh
tởm của bọn chúng phản chiếu từ đáy sâu.
Bọn chúng đã làm nhiễm độc nước thánh bởi lòng tà dục, và khi gọi
những giấc mộng nhơ nhớp của mình là niềm vui, thì bọn chúng cũng làm
nhiễm độc luôn cả những danh từ.
Ngọn lửa phẫn nộ bừng bừng khi bọn tiện dân đem trái tim ẩm ướt
của chúng đến gần; cả tinh thần cũng sôi sục bốc khói khi bọn tiện dân tiến
đến gần ngọn lửa.
Trong bàn tay của đám tiện dân, mọi trái cây đều trở thành ngọt ngào
chín nẫu; cái nhìn chùng lén của bọn chúng đủ làm cho cái cây ăn quả khô
héo lụi tàn.
Đã có hơn một người quay mặt khỏi đời sống, chỉ vì muốn quay lưng
lại với đám tiện dân: họ không muốn chia sẻ nước, lửa cùng hoa trái với bọn
tiện dân.
Đã có hơn một người bỏ đi vào sa mạc chịu cơn khát cháy phổi cùng
những con dã thú chỉ vì họ không muốn ngồi chung quanh bể nước cùng với
bọn chăn lạc đà nhơ bẩn.
Đã có hơn một người, đến như những kẻ hủy diệt và như cơn giông
mưa đá tàn phá những vườn cây ăn trái, - chỉ muốn đạp một đạp vào mõm
bọn tiện dân để chặn họng chúng lại.
Và điều ta thấy khó nhai nuốt nhất không phải là niềm thâm tín rằng
cuộc đời tự nó cần đến lòng thù hận, cái chết và thập giá của những kẻ tử
đạo:
Song một ngày kia ta đã lên tiếng hỏi, - và câu hỏi hầu như làm ta


nghẹt thở: Sao? Đời sống còn cần đến đám tiện dân ư?
Những suối nguồn bị nhiễm độc, những ngọn lửa bốc mùi hôi thối,
những giấc mộng bị ô uế và những con sâu trong thực phẩm hằng ngày, là
những điều cần thiết sao?
Không phải lòng thù hận, nhưng chính sự kinh tởm của ta đã gặm
nhấm đời ta. Hỡi ôi, thường ta cũng chán ngán luôn cả tinh thần khi ta khám
phá ra rằng cả đám tiện dân cũng có tinh thần!
Ta đã quay lưng lại với những kẻ thống trị khi ta nhìn thấy điều mà
ngày hôm nay họ gọi là thống trị: cò kè mặc cả quyền hành, - và lại cò kè
mặc cả với đám tiện dân!
Ta đã nhắm mắt bịt tai sống nơi những dân tộc có ngôn ngữ xa lạ, để
cho ngôn ngữ họ dùng cò kè mặc cả về quyền hành cũng xa lạ với ta.
Và, bịt kín mũi, ta đã băng qua quá khứ cùng hiện tại với tấm lòng
đầy bất mãn kinh tởm: thực vậy, tất cả quá khứ và hiện tại này đều bốc lên
mùi hôi thối của đám tiện dân biết sử dụng chữ viết.
Tựa một kẻ tàn tật đã trở thành đui mù câm điếc: ta đã sống như thế
để khỏi sống với bọn tiện dân của quyền lực, của ngòi bút và của những dục
vọng.
Tinh thần ta đã leo lên nhiều bậc thang trong sự gian khổ và cẩn trọng,
những của bố thí khoái lạc là sự khích lệ cho tinh thần ta; đời sống cứ chảy
trôi nương theo cái gậy mù lòa của nó.
Chuyện gì đã xảy đến cho ta? Ta đã tự giải thoát khỏi sự kinh tởm ra
sao? Ai đã làm tươi trẻ đôi mắt nhìn của ta? Làm thế nào ta đã cất cánh bay
vút lên đến những miền non cao lồng lộng, nơi không còn có bọn tiện dân
ngồi bên suối nước nữa?
Có phải chính sự kinh tởm buồn nôn của ta đã ban cho ta đôi cánh
cùng những sức mạnh tiên kiến được các suối nguồn tươi mát? Thực vậy,
hẳn ta đã phải bay lên cao tít mới tìm lại được suối nguồn hoan lạc!
Ồ, ta đã tìm thấy rồi, hỡi các anh em! Ở đây, nơi thâm cao diệu vợi,
nguồn suối mê vui đã trào vọt lại cho ta! Vẫn còn có một dòng sống ta vục

uống ngất ngây mà bọn tiện dân chưa bao giờ đặt môi tới được.
Hỡi nguồn suối hoan say, mi tuôn trào hầu như quá cuồng bạo! Và
thường khi mi làm đổ ngược hết ly cốc khi muốn rót đầy!
Ta phải học cách tiến đến gần mi một cách khiêm tốn e dè hơn: tim ta
đã tuôn chảy về với mi quá mãnh liệt:
Tim ta, nơi bừng cháy lửa hạ, mùa Hạ nồng say ngắn ngủi đầy u sầu
say đắm hoan lạc của ta, ồ, quả tim mùa Hạ của ta khao khát vẻ tươi mát của
mi ngần nào.
Nỗi buồn rầu do dự của mùa Xuân ta đã tan bay! Tan bay rồi sự dữ
tợn của những bông tuyết tháng Sáu của ta! Ta đã hoàn toàn biến thành mùa
hạ, hoàn toàn biến thành buổi xế trưa mùa Hạ.
Một mùa Hạ trên những đỉnh cao lồng lộng, với những suối nguồn
mát lạnh và một sự im lặng tràn đầy lạc phúc. Ô! Hỡi các bạn ta, hãy đến,
hãy đến đây, sao cho sự im lặng này có thể trở thành tràn đầy lạc phúc hơn
nữa!
Bởi vì đây là đỉnh cao và quê hương của chúng ta: nơi cư trú của
chúng ta quá cao sang, quá hiểm dốc[1] đối với tất cả những kẻ ô uế và cơn
khát của họ.
Vậy thì, hỡi các bạn, hãy ném cái nhìn vào nguồn suối của nỗi hoan
lạc ta! Làm thế nào nguồn suối ấy bị vẩn đục vì tia nhìn các bạn được?
Nguồn suối cười vang trong vẻ tinh khiết.
Chúng ta xây tổ ấm trên cành cây của Tương lai; và trong chiếc mỏ
cứng, những con ó sẽ mang lương thực đến cho chúng ta, những kẻ cô đơn!
Đấy là những lương thực mà bọn người ô uế sẽ không thể nào chia sẻ
được! Vì bọn chúng sẽ tưởng rằng mình nuốt phải lửa hồng cháy bỏng cả
họng.
Thực vậy, ở đây chúng ta sẽ chẳng sửa soạn nơi cư trú cho bọn người
ô uế. Hạnh phúc của chúng ta tựa như một hang động băng giá làm cóng
lạnh thân thể cùng tinh thần bọn chúng.
Và tựa những cơn gió mạnh, chúng ta muốn sống bên trên đầu chúng,

gần gũi những con ó, gần gũi với tuyết lạnh, gần gũi với mặt trời: những cơn
gió mạnh đều sống như thế.
Và như cơn gió, một ngày kia ta sẽ thổi về giữa bọn chúng, ta sẽ cắt
đứt hơi thở của thần trí chúng bằng tinh thần ta: tương lai của ta muốn như
thế!
Thực ra, Zarathustra là một cơn gió dữ đối với tất cả những miền thấp;
và đây là lời khuyên hắn gửi đến những kẻ thù cùng tất cả những kẻ nào ho
và khạc nhổ: “Hãy coi chừng, đừng khạc nhổ ngược chiều gió!”

×