TRONG LÒNG MẸ – BÀI CA TÌNH MẪU TỬ
"Cổ tích là chuyện con người
Mẹ là cổ tích suốt đời theo con”
Phải chăng tình mẫu tử là cái cổ tích thần tiên kỳ diệu, là cái thế giới đẹp đẽ
nhất trong tâm hồn mỗi con người.
Mẹ đã mang đến cho con tình
thương da diết. Mẹ đã trao cho con trái tim hy vọng, trao cho con hơi thở nồng ấm,
ru mỗi đời con khôn lớn. Và nhà văn Nguyên Hồng cũng đã từng viết rất hay, rất
đẹp về tình mậu tử thiêng liêng ấy qua từng trang hồi ký “Trong lòng mẹ”.
Có lẽ trên đời này ai cũng có một người mẹ để nhớ, để yêu và có ai thương
con hơn mẹ đâu! Tình mẹ là nổi khát khao cháy bỏng của con trẻ, đấy chính là mạch
cảm xúc chân thành của Nguyên Hồng khi hướng ngòi bút của mình để viết nên một
“ lòng mẹ dịu êm, tình con cháy bỏng”. Đọc “Trong lòng mẹ” ta bắp gặp hai người
phụ nữ và một bé Hồng thiếu vắng tình cảm, thiếu vắng tuổi thơ.
Không may mắn như những đứa trẻ khác, bé Hồng phải trải qua một thời thơ
ấu cay đắng và ít niềm vui. Em ra đời là kết quả của cuộc hôn nhân miễn cưỡng,
không hề có tình yêu, không hề có hạnh phúc. Người bố sống lặng lẽ, u uất bên bàn
thuốc phiện, mẹ em trẻ trung có trái tim khao khát tình yêu đương song đành chôn
vùi tuổi thanh xuân bên người chồng nghiện ngập. Sau khi bố qua đời, mẹ Hồng
cùng quẫn quá phải bỏ lại em đi tha hương cầu thực. Tuổi thơ của em phải khép lại
từ đây, em sống lẽ loi, bơ vơ giữa sự ghẻ lạnh và cay nghiệt của họ hàng.
Hồng đã mất mát quá nhiều!
Có lẽ thế nên bao nhiêu tình cảm của một đứa trẻ - Hồng đều dành hết cho
mẹ. Mặc dầu mẹ em bị những người họ hàng kia chê cười, khinh bỉ rằng bà là một
người không chung thuỷ, chưa đoạn tang chồng mà chửa đẻ với người khác. Nhưng
có mấy ai thấu hiểu nỗi lòng của người đàn bà bất hạnh đó, tiếng gọi của tình yêu và
trái tim chưa một lần được yêu của bà luôn thôi thúc khát khao một tình yêu đích
thực. Từ giả con ra đi nhưng bà luôn nghĩ đến con trong thương nhớ, day dứt không
nguôi. Và Hồng -con đã không bao giờ ghét mẹ, bởi em biết mẹ chính là thiên
đường mơ ước diệu kỳ của đời em và em cũng hiểu về xã hội phong kiến lúc bấy giờ
là bất công, tàn nhẫn. Hồng sớm nhận ra cái ý nghĩ cay độc trong lời nói và nụ cười
rất “kịch” của bà cô không xót tình máu mủ.
- “Hồng! Mày có muốn vào Thanh Hoá chơi với mẹ mày không?”
- “ Sao lại không nào? Mợ mày phát tài lắm, có như dạo trước đâu!”
“Vào mà bắt mợ mày may vá sắm sửa cho và thăm em bé chứ”
Những lời nói ấy như nhục mạ, xỉ vả mẹ em. Em đã khóc rất nhiều, em khóc
vì em thương mẹ. Giá như những hủ tục ấy là một vật như hòn đá hay cục thuỷ tinh,
đầu mẫu gỗ thì Hồng quyết vồ ngay mà cắn, mà nhai, mà nghiến cho kỳ nát vụn mới
thôi.
Trước những lời dèm pha, mỉa mai cay độc của bà cô đối với mẹ, Hồng vẫn
biết cảm thông. Bằng cả tâm hồn và tình yêu của mình em đã cố giữ cho tình thương
mẹ được bền chặt, không bị vấy bẩn. Hồng hiểu được nỗi lòng của mẹ, do đó em tin
thế nào mẹ cũng trở về. Và niềm tin của em không phải là vô vọng. Lần ấy, khi tan
học về Hồng thấy một người rất giống mẹ ngồi trên chiếc xe kéo. Em liền đuổi theo,
gọi rối rít “Mợ ơi! Mợ ơi! Mợ ơi!”
Những tiếng ấy bật ra từ lòng mong mỏi được gặp mẹ của bé Hồng mà mấy
lâu nay dồn nén lại. Đó là sự thổn thức của trái tim trẻ thơ bật thành tiếng gọi. Và em
nghĩ nếu người quay lai ấy là người khác thì thật là một trò cười tức bụng cho lũ
bạn, cái lầm đó không những làm em hổ thẹn mà còn tủi cực nữa khác gì cái ảo ảnh
của một dòng nước trong suốt chảy dưới bóng râm đã hiện ra trước con mắt gần rạn
nứt của người bộ hành ngã gục giữa sa mạc. Nhưng không! Hạnh phúc đã đến với
em khi em thấy mẹ cầm nón vẫy vẫy. Em liền đuổi theo, trán đẫm mồ hôi và thở
hồng hộc. Mẹ kéo tay em lên, xoa đầu hỏi, Hồng chỉ biết khóc. Hạnh phúc đã đến
với em thật bất ngờ. Hạnh phuc ấy chỉ đựng trong những giọt nước mắt thôi mà, sao
dường như những buồn thương, căm giận, vui mừng, hờn tủi đều như vở tan ra. Ta
như nghe thấy những nhịp đập gấp gáp đang run lên từ trái tim non nớt của em. Với
em, em nhận ra mẹ không còm cõi xơ xác quá, gương mặt mẹ vẫn tươi sáng với đôi
mắt trong nước da mịn làm nổi bật màu hồng của hai gò má. Hồng như muốn ôm hết
cả hình bóng của mẹ vào trong tâm hồn mình. Thế rồi, em ngất ngây ngụt hương
tình mậu tử khi được sà vào lòng mẹ “ Tôi ngồi trước đệm xe, đùi áp đùi mẹ tôi, đầu
ngả vào cánh tay mẹ tôi, em thấy những cảm giác ấm áp đã bao lâu mất đi bỗng lại
mơn man khắp da thịt. Hơi quần áo mẹ tôi và những hơi thở ở khuôn miệng nhỏ
xinh xắn nhai trầu phả ra lúc đó thơm tho lạ lùng ” . Em đã chờ đợi những phút ấy
qua biết bao nhiêu ngày tháng và rơi biết bao là nước mắt. Em sung sướng trong tấm
lòng ấm áp của mẹ. Em được mẹ ấp iu, vuốt ve và gãi rôm ở sống lưng. Giờ đây,
Hồng không còn cha nhưng em đã có mẹ. mẹ là niềm an ủi, đôi vai mẹ sẽ là chổ dựa
vững chắc trong những khó khăn của cuộc đời. chính nhờ niềm tin và tình yêu mãnh
liệt mà em đã vượt qua được mọi thử thách để gìn giữ một tình mậu tử sắt son trọn
vẹn.
Dẫu rằng thời gian có ngừng trôi, Trái Đất có đổi vòng quay, quả tim của mỗi
con người có thể ngừng đập nhưng trong đó vẫn dấy lên một thứ tình cảm bất diệt:
Tình mẫu tử thiêng liêng, cao quý. Thật vậy, “Trong lòng mẹ” của nhà văn Nguyên
Hồng là một bài ca hay về tình mậu tử, bài ca ấy như có một sức toả sáng kỳ diệu,
đem ánh sáng tình yêu đến cuộc đời mỗi người, để rồi họ luôn suy ngẫm…
Mẹ có nghĩa là tất cả
Là cho đi không đòi lại bao giờ.