Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (64.83 KB, 2 trang )
Bài thơ "Vào chùa" của Đồng Đức Bốn
(Trích Khổ câu thơ cứ đến rồi đi)
Đồng Đức Bốn xuất hiện trong làng thơ Việt Nam khoảng 10 năm nay, viết chừng
khoảng 80 bài thơ, trong đó có tới trên dưới 15 bài được khách sành văn chương xếp
vào loại "cực hay, tài tử vô địch"! Còn lại nhiều bài cũng chẳng ra gì.
Dưới đây là bài thơ "Vào chùa" của anh in trong tập thơ "Về với mẹ ta thôi "do
nhà xuất bản hội nhà văn xuất bản vào tháng 11 năm 2000.
Đang trưa ăn mày vào chùa
Sư ra cho một lá bùa rồi đi
Lá bùa chẳng biết làm gì
Ăn mày nhét túi lại đi ăn mày.
Sao lại "đang trưa" mà không sáng sớm, không chiều tối? Chúng ta biết Đồng
Đức Bốn in những bài thơ đầu tiên khi anh không còn trẻ nữa. Nhà văn Nguyễn Huy
Thiệp từng đùa anh là "một tên nửa quê nửa tỉnh cao tuổi ". Vậy khoảng thời gian
đang trưa mà gã ăn mày xuất hiện là gì?
Ăn mày là ai? Ăn mày là ta
Đói cơm rách áo hóa ra ăn mày.
Trong lịch sử, vua Khang Hy đã từng đóng vai ăn mày. Chúa Chổm ở Việt Nam
đã từng ăn chạc. Ăn mày ở đây không phải là một cá thể nào đó riêng biệt mà là một
kẻ tha nhân "đại diện cuả đại diện" đang trôi dạt trong bể trầm luân. Khoảng thời gian
đang trưa mà gã ăn mày ấy, kẻ tha nhân ấy lạc bước (hay cố ý) vào chùa, giống như
một cử chỉ hướng thượng vào chốn cao minh (gặp gỡ tôn giáo), một liệu pháp tâm
linh. Đó là khoảng thời gian nào vậy của đời người ?
Đời người chỉ một gang tay
Ai hay ngủ ngày còn có nửa gang
Khoảng " đang trưa" là khoảng "nửa gang tay già của một đời người"! Đáng sợ
thay! Đấy là lúc người ta có thể kiểm nghiệm được nhiều điều tưởng bở và không
tưởng bở:
-Sống gần tới phút chia tay
Tỉnh ra mới biết đời này rỗng không.
-Chín xu đổi lấy một hào