Tải bản đầy đủ (.pdf) (16 trang)

CHUYẾN ĐI THỨ BA CỦA SINDBAD potx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (136.68 KB, 16 trang )




Nghìn lẻ một đêm
Chương 28
CHUYẾN ĐI THỨ BA CỦA SINDBAD




Chẳng bao lâu - Ông nói - Trong cuộc sỐng nhung lụa, tôi đã quên tất
cả những kỷ niệm của bao gian lao khổ ải đã trải qua trong hai cuộc đi trước.
Nhưng vì còn đang trong tuổi tráng niên, tôi tháy chán ngán trong cuộc sống
an nhàn và say mê với những gian nguy mới mà tôi muốn đương đầu, tôi rờI
Bagdad với nhiều thứ hàng có giá trị của địa phƯơng mà tôi cho chuyển tới
Balsora. Tại đây, tôi lại xuống tàu cùnG với nhiều nhà buôn khác. Chúng tôi
làm một chuyến đi biển dài, cập vào nhiều bến cảng và làm những cuộc mua
bán lớn.
Một hôm, đang lênh đếnh giữa blển thì bị một cơn bão lớn làm chúng
tôi lạc đường. Bão kéo dài nhiều ngày và đánh bạt chúng tôi đến trước bến
một hải đảo mà thuyền trưởng rất không muốn cập vào. Nhứng tình thế bắt
buộc chúng tôI phải ghé vào đậu ở đây lúc thuỷ thủ hạ buồm cuốn lại rồi,
thuyền trưởng bảo chúng tôi:
- ĐẢo này và một số đảo lân cận đều có những bộ tộc đã man sinh
sống. Mình họ đầy lông lá và thể nào họ cũng tấn công chúng ta. Dù họ là
những người lùn, nhưng nỗI khổ của chúng ta là không được có bất kỳ một
hàhh động chống lại nào vì họ đông lắm, đông chẳng khác gì châu chấu. Nếu
xảy ra việc ta trót làm chết một người nào đó trong bọn họ thì cả hàng trăm
hàng ngàn ngườị lao vào chúng ta ra tay tàn sát không bỏ sót một ai.
Ánh sáng ban ngày đã chiếu rọi vào hậu cung, ngăn Scheherazade lại.
Đêm sau nàng lại kể tiếp.


***

“Những lời nói của thuyền trưởng làm tất cả mọI người trên tàu hết
sức sững sờ và chẳng phải lâu la gì mà chúng tôi thấy rõ những gì ông nói
đó quả là sự thật. Chúng tôi thấy xuất hiện hằng hà sa số những con ngườI
man rợ xấu xí, toàn thân Lông lá màu hung, cao chỉ khoảng hai bộ. Chúng
nhảy xuống biển bơi và quây tròn lấy tàu chúng tôi chỉ trong chốc lát. Chúng
nói gì đó khi tiếp cận, nhqng chúng tôi không hiểu gì cả. Chúng bám lấy
mạn tàu và các dây rợ của tàu, leo lên từ mọi phía đến tận sàn tàu nhanh
thoăn thoắt hầu như chân chúng chẳng chạm vào đâu cả.
Chứng tôi kinh hoàng nhìn bọn chúng hành động mà chẳng dám mảy
may nghĩ tới việc chống cự hoặc nới gì để ngăn chúng lại vì sợ sẽ rất tai hại
cho mình. Quả nhiên, chúng rỡ tung buồm ra, chặt đứt dây buộc neo mà
chẳng thèm kéo nó lên, và sau khi đẩy con tàu cập bờ, chúng bắt tất cả
chúng tôi phải đổ bộ lên cạn. Sau đó, chúng lái con tàu đến một đảo khác,
nơi ở của chúng. Tất cả mọi người đi biển đều tránh hòn đảo mà chúng tôi
đã ghé vào lúc đó, rất nguy hiểm phải đừng lại ở đây vì sao thì tôi sẽ nói sau,
nhưng chúng tôi đành phải kiên nhẫn mà chịu đựng sự rủi ro này:
Bước lên bờ, chúng tôi đi vào đảo, dọc đựờng đi ngắt vài trái cây và
cỏ mọc ở đó đưa vào miệng ăn để kéo dài thêm giây phút cuối cùng của sự
sống được chừng nào hay chừng đó vì tất cả chúng tôi đều cầm chắc là mình
sẽ chết. Trong lúc bước đi, chúng tôi nhìn thấy, còn khá xa một toà dinh thự
lôn mà chúng tôi đang hướng đi tới. Đó là một toà lâu đài rất cao, kiến trúc
đẹp, có một cổng lớn, hai cánh cửa bằng gỗ mun chúng tôi phải đẩy mạnh để
mở ra. Vào đến trong sân, chúng tôi nhìn thấy ngay trước mặt là một căn nhà
rộng. Ngoài hành lang, một bên có một đống xương người, một bên có rất
nhiều những chiếc xiên dùng để nướng thịt. Chúng tôi sợ hết hồn người run
lên bần bật trước cảnh đó và vì đã rất mệt qua quãng đường xa lắc vừa rồi,
chân chúng tôi khuỵu xuống và lặng người đi rất lâu:
Mặt trời dần lặn, và trong khi đang ở trong tình trạng bi thảm như tôí

vừa tả vôi các vị thì cửa ngôi nhà rầm rầm mở toang và ngay lập tức một bộ
mặt khủng khiếp của một tên da đen cao bầng một cây cọ lớn nhô ra. Nó chỉ
có một con mắt đỏ rực như một hòn than ở chính giữa trán, rặng cửa dài và
nhọn hoắt nhô ra khỏI miệng rộng chẳng kém mỡm ngựa, môi dưới của nó
chảy dài chấm ngực. Hai tai nó giống như tai voi trùm lên hai vai. Móng
chân, móng tay nó đài, nhọn như móng của những con chim to lớn nhất.
Nhìn thấy tên .khổng lồ khủng khiếp như thế, chúng tôi ngất lịm nằm im như
chết.
Cuối cùng tỉnh lại chúng tôi thấy nó ngồi dưới mái tiền đình, con mắt
độc nhất nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Khi đã nhìn kỹ, nó tiến đến gần,
giơ một tay nắm lấy tôi xoay ra bốn phía nhu một người đồ tể xem đầu một
con cừu vậy Ngắm đi ngắm lại, chắc là thấy tôi quá gầy chỉ có xương và da
thôi nên nó lại thả xưống. Nó lần lượt tóm lấy từng người một, cũng ngắm
nghía như thế và cuối cùng vì thuyền trưởng là người tọ béo nhất trong cả
đám, nên nó nhấc bổng ông lên bằng một tay như ta nắm một con chim sẻ,
cầm lấy xiên và xiên qua ngườI ông. Nhóm lửa lò lên chây thật to, nó đưa
ông lên nướng qua rồi đem về nhà ăn bữa tối. Xong bữa, nó quay lại tiền
đình, nằm ngủ, ngáy vang như sấm mãi tới sáng hôm sau. Còn chúng tôi,
làm sao mà yên tâm hưởng giây phút êm đềm của sự nghỉ ngơi được chúng
tôi qua đêm trong sự lo âu sợ hãi đến tột độ. Trời sáng, tên khổng lồ thức
dậy, đứng lên, đi ra ngoài, để chúng tôi lại trong lâu đài.
Khi cho là nó đã đi xa, chúng tôi phá tan sự im lặng nặng nề đã phải
giữ suốt đêm và cùng nhau kêu rên than khóc vang cả lâu đài. Dù chúng tôi
là số đông và chỉ có mỗi một kẻ thù thôi nhưng lúc đầu không ai có ý nghĩ là
phảI giết nó đi để tụ giải thoát. Việc này biết là cũng rất khó thực hiện đấy,
nhưng đó là việc tất nhiên chúng tôi phảI làm:
Chúng tôi bàn bạc nhiều cách khác nhau nhưng không quyết định
được phải chọn cách nào nên cũng đành phó thác cho Thượng đế định đoạt
số phận của mình. Suốt cả ngày chúng tôi dạo quanh đảo kiếm quả kiếm rau
ăn như ngày hôm truớc. Vào buổi chiều tối, chúng tôi định tìm một chỗ kín

đáo nâo đó để ngủ, nhưng chẳng có, nên đành buộc lòng phải trở lại toà lâu
đài.
Tên khổng lồ cũng không quên tới và lại nướng một người nữa trong
bọn tôi ăn bữa tối. Rồi nó ngủ và ngáy ầm ĩ mãi đến sáng hôm sau, rồi nó lại
đi ra và để chúng tôi lại đó. Tình thế vô cùng khủng khiếp đối với chúng tôi
khiến cho nhiều người muốn nhảy xuống biển cho xong đời hơn là phải chờ
một cái chết khủng khiếp như vậy. Nhưng một người trong bọn lúc này cất
tiếng:
- Tự sát là một điều cấm kị. Và nếu như được phép thì phải chăng là
rất hợp lý nếu chúng ta bàn cách tiêu diệt tên man rợ nó đang dành cho
chúng ta một cái chết thảm khốc như thế này?
Vì có một dự kiến chợt nảy ra trong đầu, tôi liền đem trao :đổi với các
bạn và được họ tán thành.
Các bạn ạ - Tôi nói với họ - Chắc các bạn cũng đã biết là có rất nhiều
những tấm gỗ trôi nổi stlất đọc bờ biển, nếu các bạn tin tôi thì chúng ta hãy
cùng nhau đóng thành những chiếc bè và khi làm xong, sẽ xếp lại trên bờ đợi
thời cơ chúng ta sẽ phải dùng đến. Tuy nhiên trước tiên là phải tiến hành
việc tụ giải phóng mình thoát khỏi tên khổng lồ đã. Nếu thành công, chúng
ta có thể chờ ở đây một con tàu nào đó tới sẽ đưa chúng ta ra khỏi hòn đảo
tai hoạ này. Nếu ngược lại, bị thất bại thì thật khẩn trương, chúng ta cùng
những chiếc bè đã làm sẵn lao xuống mặt biển. Phải thú thực là với những
phương tiện mỏng mảnh đối đầu cùng sóng dữ, cũng dễ dàng mất mạng như
chơi, nhưng thà bị chôn vùi dưới sóng biển còn hơn là chui vào dạ dày của
tên quỉ nó đã nhai tươi nuốt sống hai người bạn của chúng ta Ý kiến của tôi
được tán thưởng. Chúng tôi làm những chiếc bè, mỗi chiếc có thể chở được
ba người.
Tất cả lại trở về toà lâu đài vào buổi chiều, tên khổng lồ về sau chúng
tôi một chút. Chúng tôi lại phải chứng kiến nó nướng một người nữa trong
bọn. Nhưng cuối cùng đây là cách chúng tôi trả thù tên khổng lồ về tội ác dã
man tàn bạo của nó. Sau khi nó ngủ xong cái bữa ăn đáng nguyền rủa đó rồi,

nó nằm ngửa ra ngủ. Vừa nghe thấy tiếng ngáy, chín người gan dạ nhất trong
chúng tôi và tôi, mỗi người cầm lấy một cái xiên cho vào lò lửa nung cho
đầu nhọn đỏ lên rồi đồng thời nhất loạt chúng tôi đâm sâu vào mắt nó.
Tên khổng lồ kêu rống lên đau đớn. Nó chồm dậy khua hai tay ra bốn
phía hòng nắm được một người nào đó. Nhưng chúng tôi đã kịp thời tránh ra
xa và nằm vào những chỗ mà bàn chân nó không thể chạm tới. Sau khi sờ
soạng vô ích, nó dò dẫm tìm được cửa ra, vừa bước đi vừa gào rú lên ghê
rợn.
Scheherazade không nói thêm gì nữa trong đêm nay. Nhưng đêm sau,
nàng kể tiếp chuyện này.
***

“Chúng tôi ra khỏi lâu đài sau tên khổng lồ - Sindbad kể tiếp - Và đi
đến chỗ để những chiếc bè trên bờ biển. Đưa các chiếc bè đó xuống nước,
chúng tôi chờ trời sáng để trèo lên bơi đi, đặt trường hợp là nhìn thấy tên
khổng lồ mù đó được đồng loại của nó dẫn tới. Nhưng chúng tôi hy vọng là
nó không xuất hiện và không còn nghe thấy tiếng gầm rú nũa có thể nó đã
chết vì vết thương. Và nếu vậy thì chúng tôi sẽ ở lại đảo để khỏi phải mạo
hiểm đi trốn trên những chiếc bè mỏng manh: Nhưng mới tờ mờ sáng, chúng
tôi đã nhìn thấy kẻ thù tàn bạo và dã man của chúng tôi tập tễnh bước theo
hai tên khổng lồ to lôn gần bằng nó dắt nó đi và phía sau nó là cả một bọn
khác khá đông cũng đang rảo bước.
Tới lúc này thì không còn ngần ngừ gì được nữa, chúng tôi lao xuống
bè và bắt đầu gắng sức bơi ra xa bờ. Lũ khổng lồ thấy vậy; nhặt những tảng
đá to chạy dọc trên bờ và lội xuống nước ngập tới nửa người, ném đá vào
chúng tôi. Chúng ném rất trúng nên trừ chiếc bè trên đó có tôi ra thì tất cả
những bè khác đều bị vỡ tan và người trên bè đều bị chết đuối. Tôi và hai
người bạn, chúng tôi ra sức chèo cật lực nên đã ra được khá xa bờ ngoài tầm
ném đá của bọn khổng lồ.
Ra đến ngoài khơi, gió và sóng thi nhau hành hạ vật vã chúng tôi dữ

dội. Suốt ngày hôm đó và đêm tiếp theo chúng tôi sống trong sự lo sớ không
biết số phận mình sẽ ra sao đây. Nhưng ngày hôm sau may mắn làm sao bị
giạt vào một hòn đảo, chúng tôi bước lên với sự mừng vui khôn xiết ô đây
có nhiều cây có quả ngọt giúp cho việc phục hồi sức khoẻ đã gần như kiệt
quệ của chúng tôi.
Tối đó, chúng tôi nằm ngủ ngay trên bờ biển. Nhưng nửa đêm bị thức
giấc vì tiếng bò sột soạt của một con rắn dài và to như một thân cây cọ. Nó ở
quá gần chúng tôi nên đã há miệng nuốt luôn một trong hai bạn, dù bạn kêu
và gắng hết sức vùng vẫy để thoát ra nhưng con rắn nhiều lần quật con mồi
xuống đất và nuốt gọn anh. Anh bạn còn lại và tôi, chúng tôi gié chân chạy,
và mặc dù đã ở khá xa mà một lúc sau vẫn còn nghe tiếng chúng tôi đoán là
con rắn phun xương người bạn xấu số đã bị nó nuốt chửng. Quả nhiên, hôm
sau chúng tôi rùng mình ghê rơn khi nhìn thấy đống xương. Tôi kêu lên
thảm thiết:
Ôi, Thượng đế! Chúng tôi còn phải qua nhứng tai nạn nào nữa đây?
Đã tưởng được thảnh thơi thoát khỏi cái chết ngày hôm qua dưới bàn tay độc
ác của tên khổng lồ và của sóng dữ, thì lúc này đây lại rơi vào một hiểm
nguy không kém phần khủng khiếp.
Trong lúc đi lang thang, nhận thấy có một cây rất cao, chúng tôi dự
định buổi tối sẽ trèo lên đó qua đêm cho chắc chắn. Cũng như hôm trước,
chúng tôi lại ăn một ít quả kiếm được và đến cuối ngày, thì trèo lên cây. Vừa
trèo lên được nửa chừng thì nghe thấy tiếng rắn bò, đến gốc cây nó ngửa cổ
lên phun phì phì rồi dựa vào thân cây, ngóc đầu lên chạm trúng vào anh bạn
ở bên dưới tôi, nó đớp lấy và rút xuống ngay.
Tôi ở trên cây mãi đến sáng hôm sau mới trèo xuống sống đở chết đở.
Nghĩ bụng rồi số phận mình cũng đến như hai anh bạn kia thôi, tôi rùng
mình kinh hãi. Thế rồi tôi lần ra bờ biển định nhảy xuống biển cho thoát nợ.
Nhưng nghĩ lại thấy tiếc cuộc sống, tôi chống lại cái hành động tuyệt vọng
đó và phó mặc cho Thượng đế định đoạt tuỳ theo ý chí của Người.
Tuy vây nhặt nhạnh rất nhiều mảnh gỗ, những cành gai khô và các

dây rợ. Tôi buộc thành nhiều bó và buộc liền các bó đó lại với nhau; quây
thành một vòng rộng xung quanh gốc cây. Tôi buộc cả quanh đầu tôi một bó
cành gai như thế. Xong việc, đến chập tối là tôi giam mình trong cái vòng
tròn đó, buồn bã an ủi là mình đã chu đáo để tự bảo vệ chống lại số phận
khắc nghiệt. Con rắn lại đến, bò quanh vòng vây, tìm cách nuốt sống tôi.
Nhưng không xong vì bị cái hàng rào tôi tạo nên ngăn lại. Nó quanh quẩn ở
đó cho tới sáng y như một con mèo, rình chuột trong hang được phòng thủ
chắc chắn nên đành chịu. Cuối cùng trời sáng, nó bò đi, nhưng tôi cũng chừa
đám ra khỏi cái thành trì gỗ và gai đó khi mặt trời chưa lên cao.
Tôi mệt bã người vì việc chống đỡ đó và vì cả cái hơi thở hôi thối của
con rắn phả vào thật khủng khiếp. Tôi thấy thà chết luôn còn hơn. Không
còn nhớ tới sự nhẫn nhục hôm qua nữa, tôi rời cái cây, chạy ra phía biển với
ý định lại đâm đầu xuống chết quách cho xong:
Tới đây, thấy trời sáng Scheherazade dừng lại. Hôm sau, nàng kể tiếp
và nói với hoàng đế.
***

- Tâu bệ hạ, Sindbad tiếp tục kể về chuyến đi thứ ba của ông ta:
Thượng đế - Ông nói - động lòng về nỗi tuyệt vọng của tôi, giữa lúc tôi định
đâm đầu xuống biển thì chợt trông thấy mọt con tàu cũng còn khá xa bờ. Tôi
kêu thật to và tháo khăn quấn đầu ra vẫy. Việc làm này không phải là vô ích.
Những người trên tàu đã nhìn thấy tôi và thuyền trưởng đã cho xuồng vào
đón. Khi tôi đã ở trên tàu, các thương nhân và thuỷ thủ xúm lái vồn vã hỏi
han vì sao tôi lại có một mình trên hoàng đảo này, và sau khi kể cho họ nghe
tất cả những gì đã xảy ra với tôi, những người đi biển già dặn nhất bảo là rất
nhiều lần đã được nghe về những tên khổng lồ trên đảo đó là những tên ăn
thịt người, không những chúng ăn nướng mà còn ăn sống luôn kia. Còn về
rắn thì các vị này nói thêm là trên đảo đó lúc nhúc rắn to dài ghê gớm, ban
ngày thì lẩn đi, đến đềm mới bò ra kiếm mồi. Tất cả các người trên tàu đều
tỏ ra hết sức vui mừng thấy tôi thoát nạn và thấy tôi cần ăn nên đã vội vàng

chiêu đãi tôi tất cả những gì ngon nhất mà họ có. Thuyền trưởng thấy áo
quần tôi rách tươm, hào hiệp cho tội một bộ của ông.
Chúng tôi lênh đênh trên biển một thời gian ghé vào nhiều hải đảo và
cuối cùng cặp đảo Salahat, nơi người ta khai thác đàn hương, một dược liệu
quí. Chúng tôi vào bến và buông neo. Những nhà buôn bắt đầu dỡ hàng
xuống bán hoặc đổi. Trong lúc ấy, thuyền trưởng gọi tôi đến bảo: Người anh
em ạ, tôi có một số hàng hoá thuộc về một nhà buôn đã là khách trên tàu này
một thời gian. Vì người này đã chết nên tôi muốn bán đi để lấy tiền trao cho
những người thừa kế của ông ta khi gặp một ai đó .
Những kiện hàng ông vừa nói đã để sẵn trên sàn thượng tàu, ông lấy
tay chỉ và bảo tôi: Những kiện hàng ấy đấy. Tôi mong người anh em nhận
đem đi bán hộ, dưới điều kiện là bạn sẽ được hưởng một phần lãi xứng với
công lao .
Tôi nhận lời và cảm ơn ông đã cho tôi cơ hội để khỏi phải ăn không
ngồi rồi.
Người thư ký tàu ghi vào sổ tất cả những kiện hàng kèm với tên
những người chủ hàng đó. Anh ta hỏi thuyền trưởng những kiện hàng giao
cho tôi bán thì sẽ phải ghi tên chủ hàng là ai? Thuyền trưởng bảo:
- Ghi là Sindbad, người đi biển.
Tôi nghe nói mà chẳng khỏi xúc động, nhìn kỹ viên thuyền trưởng tôi
nhận ra đúng là người đã bỏ tôi lại ở hòn đảo mà tôi nằm ngủ ở bờ một con
suối trong chuyến đi thứ hai của tôi. Ông ta đã giương buồm cho tàu chạy
chẳng chờ mà cũng chẳng cho đi tìm tôi. Tôi không nhận ra ông ta ngay vì
ông đã đổi khác nhiều kể từ lần gặp trước.
Ông ta thì coi như tôi đã chết, nên chẳng lấy làm lạ là không nhận ra
tôi. Tôi bảo ông:
- Thưa thuyền trưởng, có phải số hàng này thuộc về một thương gia
tên là Sindbad?
- Đúng - Ông đáp - Ông ta tên như thế, người thành phố Bagdad và
lên tàu tôi từ Balsora. Một hôm chúng tôi lên một hòn đảo để lấy nước ngọt

và nghỉ ngơi, tôi không, hiểu vì sơ ý làm sao cho tàu chạy mà lại không
điểm xem ông ta đã lên cùng với nhũng người khác chưa. Bốn tiếng đồng hồ
sau tất cả mọi người mới nhận thấy là thiếu ông ta. Lúc đó gió mạnh và
thuyền đang xuôi nên không sao có thể quay ngược về để đón ông ta được.
- Thế ông cho là ông ta chết rồi chăng? - Tôi hỏi.
- Chắc thế - Ông đáp.
- Thế thì, thưa thuyền trưởng! - Tôi nghiêm trang nói - Ông thử mở to
mắt nhìn xem tôi đây có phải là Sindbad mà ông đã bỏ lại trên cái đảo hoang
đó không? Tôi nằm ngủ trên bờ một con suối và khi mở mắt thức dậy thì
thấy chẳng còn một ai trong đoàn nữa.
Nghe nói thế, thuyền trưởng chăm chú nhìn tôi từ đầu đến chân.
Đến đây Scheherazade thấy trời đã sáng nên buộc phải im tiếng. Đêm
sau, nàng lại kể tiếp:
***

“Thuyền trưởng - Sindbad nói - Sau khi ngắm thật kỹ, cuôi cùng đã
nhận ra tôi.
- Tạ ơn Thượng đế! - Ông ôm lấy tôi kêu lên - Tôi thật sưng sướng là
định mệnh đã sửa chữa lỗi lầm cho tôi. Đây là hàng hoá của ông mà tôi luôn
chú ý bảo quản và đem bán ở tất cả các bến mà tàu có thé vào; tôi trả lại ông
tiền đây.
Tôi nhận tiền và ngỏ lời biết ơn sâu sắc.
Từ đảo Salahat chúng tôi đến một đảo khác, ở đây tôi mua vào đinh
hương, quế và những hàng tạp hòá khác. Khi rời đi xa xa một chút, chúng tôi
gặp một con rùa lớn, chiều dài và rộng tới bốn chục gang tay. Chúng tôi nhìn
thấy cả một con cá hình thù giống như một con bò cái. Nó có sữa và da thì
dầy và cứng mà thường người ta dùng để làm ra những chiếc khiên. Tôi
cũng nhìn thấy một con cá khác nữa mà đầu và cả màu da của nó giống như
một con lạc đà. Cuối cùng, sau một chặng đi dài, tôi tới Balsora và từ nơi đó
tôi trở về thành phố Bagdad với bao nhiêu là của cải mà tôi cũng chẳng rõ số

lượng là bao nhiêu. Tôi cũng lại bố thí cho người nghèo một phần lớn và tậu
những vùng đất rộng thêm vào số đất đai đã có từ trước.
Sindbad chấm dứt câu chuyện về chuyến đi thứ ba của ông như thế
đấy. Rồi ông lại tặng cho Hindbad một trăm đồng sequin và mời gã lại tới
dùng bữa vào ngày mai và nghe chuyện về chuyến đi thứ tư của ông.
Hindbad và mọi người ra về và ngày hôm sau, vì họ đã tới đông đủ, ăn xong
Sindbad cất tiếng tiếp tục kể chuyện về những cuộc phiêu lưu của mình.

×