Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (52.39 KB, 2 trang )
( Tự làm có tham khảo sách đọc thêm )
Phân tích nhân vật Phương Định trong truyện ngắn
“Những ngôi sao xa xôi”
“Đi giữa trời khuya sao đêm lấp lánh, tiếng hát ai rung động cây rừng. Phải chăng em
cô gái mở đường. Không thấy mặt người chỉ nghe tiếng hát. ơi những cô em gái đang ngày
đêm mở đường. Hỏi em bao nhiêu tuổi mà sức em phi thường”. Có lẽ hầu hết những chàng
trai, cô gái TNXP trong thời kì kháng chiến chống Mĩ đều có những điểm chung hồn
nhiên, trong sáng trong cuộc sống; dũng cảm, sẵn sàng hy sinh trong chiến đấu và luôn lạc
quan, yêu đời. Song 3 nữ TNXP trong truyện ngắn “Những ngôi sao xa xôi” của LMK lại
mang 1 vẻ đẹp, 1 tiếng nói riêng. Tiếng nói của những TNXP trên tuyến đường Trường
Sơn.
Trường Sơn – con đường trường chinh của cuộc giải phóng dân tộc về miền Nam, nơi
được gọi là “túi bom khổng lồ”. Chính tại đây, quân Mĩ đã thử nghiệm tất cả những thứ vũ
khí, bọm đạn tối tân nhất lúc ấy. Nơi mà không khí ác liệt, giữ dội của chiến tranh, sức hủy
diệt vô cùng ghê gớm của bom đạn kẻ thù luôn bao trùm. Và đây cũng chính là nơi sống và
làm việc của 3 nữ TNXP trẻ tuổi với nhiệm vụ lấp hố bom, phá bom đầy khó khăn, nguy
hiểm. Qua đó, tác giả đã khắc họa rõ nét hình ảnh những người chiến sĩ trên tuyến đường
Trường Sơn, mà nhất là nhân vật Phương Định.
Phương Định là một cô gái Hà Nội có 1 thời thơ ấu thật hồn nhiên và vô tư bên cạnh
người mẹ thân yêu trong 1 căn gác nhỏ. Thời học trò của Định là khoảng thời gian tràn đầy
những kỉ niệm đẹp đẽ. Xung phong vào chiến trường, giữa cuộc sống ác liệt, những kỉ
niệm đẹp của tuổi thơ sống lại trong trí nhớ của Phương Định đã làm dịu mát tâm hồn cô
trong hoàn cảnh khốc liệt. Ở đây nơi cái chết luồn rình rập, cô vẫn luôn vui vẻ, hồn nhiên
và có những ước mơ thật đẹp về tương lại sau này. Với 2 bím tóc dày nhưng mềm, cái cổ
cao kiêu hãnh như đài hoa loa kèn và đôi mắt được các anh chiến sĩ khen là “có ánh nhìn
sao mà xa xăm”. Điều đó khiến cho cô càng thích ngắm mắt mình trong gương hơn.
Phương Định là 1 cô gái nhạy cảm, hay mơ mộng, thích làm điệu 1 chút trước những anh
lính trẻ, cô rất thích hát dù hát không hay. Tiếng hát của Phương Định đã trở thành món ăn
tinh thần không thể thiếu của tổ trinh sát mặt đường. Ta còn bắt gặp ở cô 1 con người có
tấm lòng yêu thương đồng đội của mình – chính là Nho và Thao. Có lần, Nho bị thương, vì
chị Thao rất sợ máu nên Phương Định đã chăm sóc Nho rất tận tình. 3 người họ xem nhau