Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (101.43 KB, 1 trang )
Trần Lê Như Ý . Lớp : Đại học tiểu học khóa 3 – Nha Trang.
Khô ng biết
từ đâu, tôi được
nảy mầm. Mỗi
ngày trôi qua, cơ thể tôi hình như có cái gì đó đang biến đổi. Tôi đang có sự
chuyển biến. Tôi lớn dần. Khi bắt đầu có ý thức, tôi nói chuyện với các anh,
chị,cô bác xung quanh. Họ kể cho tôi biết bao nhiêu chuyện thú vị của khu rừng
này. Tôi rất vui và mong ước mình lớn nhanh để có nhiều hiểu biết như họ vậy.
Một hôm, trong lúc đang nô đùa cùng chị gió. Tôi chợt thấy ở đằng xa có một
toán người lạ bước vào vương quốc của chúng tôi. Họ mang nào rựa, cưa,rìu…
những đồ vật nhọn này khiến tôi có cảm giác bất an và lo lắng. Tôi hỏi bác Gụ -
người hàng xóm gần gủi nhất của tôi.
-Những người đó vào vương quốc của chúng ta làm gì vậy?
Bác trả lời:
- Con hãy đợi xem.
Toán người ấy đi vòng vòng chợt dừng lại ở chổ Bác và la lên. Cây này to
đẹp,lâu năm. Hôm nay, ta có món hời rồi. Họ nào dùng rìu,rựa, cưa để chặt bác.
Tôi thấy bác rất đau đớn, người bác rung lên, rồi bác ngã xuống. Họ chặt bác
từng khúc rồi bỏ lên xe.
Tôi đứng bất động nhìn bác mà nước mắt tuôn trào. Chị gió bay ngang ghẹo
tôi mà tôi không nở được nụ cười nào. Tôi chợt hỏi:
-Không lẽ số phận của chúng tôi sẽ như Bác Gụ sao?
Tôi chợt ao ước: Gía như mọi người bảo vệ rừng. Mỗi cây họ chặt phá thì họ
trổng lại cho chúng tôi một người bạn mới như vậy chúng tôi mới đem lại cho họ
một môi trường xanh, chống hạn hán, lũ lụt, sẽ là nơi các bạn chim ,thú … về
sinh hoạt vui sống cùng chúng tôi.
Gía như, tất cả chỉ là giá như. Tôi chợt buồn vô hạn bởi vì cứ vài ngày lại xuất
hiện một nhóm người chặt phá chúng tôi mà không
thương tiếc. Khi họ có được những cây gỗ quý đẹp
như tôi họ lại ra đi mà không biết rằng họ đang dẫn
chúng tôi đên tình trạng diệt vong.