Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (74.22 KB, 1 trang )
NHO GIA
Tư tưởng về vũ trụ và giớI tự nhiên
Ít nói về vũ trụ và tự nhiên. TrờI đất- tính động, “dịch”, tin vào sự vận hành, thiên mệnh, hiểu biết thiên mệnh.
Tin vào quỷ thần, lễ giáo> tôn giáo, quỷ thần do khí thiêng, cần tin và tôn trọng quỷ thần, nhưng quỷ thần không
có tác dụng chi phốI đờI sống con ngườI nên phảI tránh xa.
Thừa nhận sự tồn tạI của giớI tự nhiên/ coi trờI là lực lượng siêu nhiên quy định số phận. Hoài nghi xa tránh quỷ
thần/ coi trọng tang ma, cúng tế lập trường dao động, mâu thuẩn giữa dvật/dtâm, siêu thần/ vô thần xã hộI
bất ổn định
Học thuyết về đạo làm ngườI
Xây dựng nên thuyết đạo làm ngườI vớI phạm trù hạt nhân là Nhân và lễ.
Con ngườI nằm trong thể thống nhất giữa trờI và đất âm dương (trờI), cương nhu (đất). Mặt khác, CN là sv có
ý thức, trí tuệ, cuộc sống, quan hệ xh QHXH giữa con ngườI và XH không giống giữa CN vớI tự nhiên ở chỗ
tính của con người. Tính là do trờI phú, cơ bản đồng đều; nhưng do điều kiện, hoàn cảnh, môi trường, tập quán,
tập tục khác mà ngườI này xa ngườI kia tính thì gần, tập thì xa. Tính ngày càng xa vì tập đã làm cho nhiều
ngườI không giữa được tính do trờI định cần thiết lập đạo cho ngườI: đạo của trờI: âm dương, đạo của đất:
nhu cương, đạo của ngườI: nhân và nghĩa. (hoàn cảnh ra đờI)
Ý nghĩa của đạo đốI vớI tính ngườI do trờI phú: tính do trờI phú nhưng do we buông lơi, thả lỏng vì tập của XH thì
tính sẽ biến chất con ngườI vô đạo, cả nước vô đạo, thiên hạ vô đạo. KT mong muốn hữu đạo. XH có 03 hạng
ngườI: thánh nhân, quân tử, tiểu nhân. Muốn làm cho 2 hạng ngườI sau hữu đạo phảI giáo mở trường dạy
học, biên soạn lục kinh, lập nên nho giáo. Mục đích của giáo: mọI ngườI hữu đạo. Tiêu chuẩn hữu đạo: mốI quan
hệ giữa ngườI và trờI đất, ngườI vớI ngườI đúng đắn, phù hợp vớI đạo nho: biết mênh trờI, tuân theo mệnh trờI,
lòng thành vớI trờI đất (trong phạm vi gia đình, phạm vi cả nước)
Thực hiện đạo làm ngườI phảI có nhân và lễ:
Nhân là lòng thương ngườI, nghĩa là dạ thuỷ chung. MọI đức khác của con ngườI đều do nhân nghĩa mà ra
cũng như muôn vật muôn loài đều do âm dương, nhu cương mà ra. Nhân là đỉnh cao của đạo đức. Nhân =
thánh. KT: nhân là lòng thương ngườI. MT: nhân là lòng trắc ẩn Nhân là cách đốI xử của con ngườI vớI
con ngườI: điều gì không muốn, muốn lập thân. Tóm lạI đức nhân bao gồm tinh tuý của các đức khác, thể
hiện mốI quan hệ ngườI vớI ngườI; do đó mốI quan hệ nào có tình trạng sai hỏng về đức riêng của mqh ấy
thì cũng là tình trạnh trái vớI đức nhân. Đức nhân có trong các qhệ: cha mẹ, anh em. Nhân có quan hệ vớI
nghĩa, nhân: mốI qh vớI ngườI khác, nghĩa : qh vớI mình; nói và làm hợp vớI lương tâm là việc nghĩa,
không nói, không làm mà bức rức lương tâm là việc nghĩa không làm/ không nói. mọI đức của con ngườI