Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (148.99 KB, 3 trang )
CÂU CHUYỆN GIÁO DỤC
HÃY BÀY TỎ LÒNG CẢM KÍCH CỦA MÌNH
Có một người đàn bà quanh năm vất vả vì gia đ
ình mình mà
chẳng hề nhận được một chút cảm kích nào của những ngư
ời
thân. Một buổi tối bà hỏi chồng mình: “Anh à, em đang ngh
ĩ,
một ngày nào đó em chẳng may ch
ết đi, không biết liệu anh có
bỏ ra một khoản tiền nào đó để mua vài bông hoa vi
ếng em
không nhỉ?”
- Đương nhiên là có chứ sao không? – anh ch
ồng trả lời
– Mà tại sao tự nhiên em lại hỏi thế?
- À, tại em nghĩ, thực ra lúc ấy, một vòng hoa ch
ứ có đến
cả chục, cả trăm vòng hoa cũng chẳng còn ý nghĩa gì v
ới
em hết. Nhưng bây giờ khi em đang còn sống đây th
ì có lúc
chỉ một cành hoa thôi đối với em lại có rất nhiều ý nghĩa.
Lời than thở của cô vợ nọ chẳng phải là tiếng nói thốt lên từ n
ơi
sâu thẳm trong trái tim mỗi ngư
ời chúng ta hay sao? Có lúc chỉ
cần một vài bông hoa cũng có thể mang lại niềm vui và hy v
ọng
để người khác sống mãi.