Tải bản đầy đủ (.pdf) (4 trang)

Danh y HOÀNG NGUYÊN NGỰ ppt

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (118.98 KB, 4 trang )

Danh y
HOÀNG NGUYÊN NGỰ (1705 – 1758)
Hoàng Nguyên Ngự, còn có tên là Ngọc
Lộ, tự Khôn Tái, hiệu Nghiên Nông, biệt
hiệu Ngọc Thu tử, người Sơn Đông, Xương
Ấp là thầy thuốc trứ danh đời Thanh. Ông
học kinh sử, tử, tập, thi đỗ Tú tài, học thức
uyên bác. Năm 29 tuổi, ông đau mắt bị lang
băm trị lầm làm mù mắt bên trái phải bỏ
công danh, phẫn chí học y, chuyên nghiên
cứu các sách y học kinh điển ‘Nội Kinh’, ‘Nạn Kinh’, ‘Thương Hàn
Luận’, ‘Kim Quỹ Yếu Lược’, đồng thời xem rộng hết các học thuyết
của các y gia từ đời Kim, Nguyên, về sau. Năm 40 tuổi, ông là một
danh y chu du các tỉnh Giang Tây, Chiết Giang, Hồ Nam tìm học thêm.
Niên hiệu Càn Long năm thứ 15 (1750), từng ‘bắc du đế thành’, (đến
thành Vua ở miền bắc); tháng hai năm sau ‘tùy giá Võ Lâm’ (nay là
Hàng Châu) (theo vua đi Võ Lâm). Vì lần đi này mà có người cho là
ông tùng là ngự y của vua Càn Long, nhung vẫn chưa có tài liệu nào
xác nhận. Ngoài việc hành nghề, phần lớn thời giờ ông dùng để nghiên
cứu chú thích các sách y kinh điển và dạy học trò. Người tìm học rất
đông, ông có ảnh hưởng lớn ở vùng Giang Nam. Ông viết nhiều sách,
có hơn 14 loại, ấn hành 11 loại trong đó có ‘Thương Hàn Huyền Giải’,
‘Kim Quỹ Huyền Giải’, ‘Tứ Thánh Tâm Nguyện’, Tứ Thánh Huyền
Khư', Trường Xa Dược Giải’, ‘Thương Hàn Thuyết Yù’, Tố Linh Vi
Uẩn’, ‘Ngọc Thu Dược Giải’, 8 bộ cộng 74 quyển được cho là ‘Hoàng
Danh y
Thị Y Thư Bát Chủng’; ngoài ra là 3 bộ ‘Tố Vấn Huyền Giải’, ‘Linh
Khu Huyền Giải’ Và ‘Nạn Kinh Huyền Giải’. Về học thuật, ông tôn
sùng bốn thánh y Hoàng Đế, Kỳ Bá, Việt Nhân (Biển Thước) và Trọng
Cảnh, chủ trương ‘lý, theo Nội kinh; pháp, theo Trọng Cảnh; dược theo
Bản kinh. Đối với các y gia sau Tống, Kim, Nguyên, ông xem thường,


cho là học thuyết của họ ‘không nhất quán’. Khi chú thích có y kinh,
ông tuy tuân kinh cứ điểm nhưng vẫn có nhiều ý kiến mới của mình
giúp nhiều phương tiện cho kẻ hậu học lý giải chỗ nghi vấn khó khăn
trong sách. Về lâm sàng, ông chịu ảnh hưởng của Trương Giới Tân,
phản đối ‘quí âm tiện dương’, đề xướng phù dương, ức chế âm, thiên
về ôn bổ, về mặt y lí, xem trọng học thuyết âm dương ngũ hành, đồng
thời thượng bàn rộng đến quan điểm triết học trong học thuyết của y
kinh các đời đã giải thích thấu đáo y lí, vì thế ông được xem là một
trong số bốn đại danh y thông hiểu y đạo. Ngôn luận cương trực của
ông đối với y gia các đời cũng khiến cho ông bị rất nhiều nhà bình luận
phê bình gay gắt, nhưng đường lối của ông ở mặt y học vẫn được người
đời chấp nhận. Ông mất năm 1758, hưởng thọ 53 tuổi.
Danh y
HOÀNG PHỦ MẬT (215 – 282)
Tự là Sĩ An, khi nhỏ tên Tĩnh, hiệu là
Huyền án tiên sinh, người quận An Định
(nay là Ninh Hạ, Cố Nguyên), đời Tây Tấn,
là nhà châm cứu học nổi tiếng đời Tấn, viết
quyển ‘Châm Cứu Giáp Ất Kinh’ hiện còn
lưu truyền. Khi còn nhỏ tuổi, ông theo
người chú dời chỗ ở đến Tân An (nay là Hà Nam, Miễn Trì). Được gia
đình nuông chiều, đã 17, 18 tuổi, ông vẫn không thích học, hàng ngày
đi chơi rong.
Người ta chê cười là thằng u mê. Người thím thấy tình trạng của cháu,
rất đau lòng, ôn tồn khuyến dụ ông với mắt đầy lệ. Ông vô cùng cảm
động, thề sẽ hối cải. Ông bắt đầu học tập, nhưng vì nhà nghèo, ông phải
luôn mang sách theo mình vừa cày vừa học. Ông học Tứ Thư, Ngũ
Kinh và các tác phẩm của bách gia chư tử, khắc khổ học hành cho đến
khi hơn 80 tuổi thành một học giả uyên bác, nổi tiếng trong giới văn
học và sử học. Ông đã soạn các quyển ‘Đế Vương Thế Kỷ’, ‘Cao Sĩ

Truyện’, ‘Dật Sĩ Truyện’, ‘Liệt Nữ Truyện , Huyền Án Xuân Thư và
một số thi phú được nhiều người đương thời truyền tụng. Ông sinh ra
vào cuối đời Đông Hán, lớn lên ở đời Ngụy của họ Tào, chết ở đời Tây
Tấn. Không chịu ra làm quan, triều đình từng nhiều lần triệu mời ông ra
làm quan nhưng lần nào ông cũng nại cớ bệnh hoạn từ chối khéo
Danh y
Năm 42 tuổi, ông bỗng bị bán thân bất toại, điếc, thân thể đau nhức.
Nhưng bệnh tật không hề làm cho ông mất đức tin và ý chí, ông nằm
trên giường bệnh nghiên cứu y học, nghiên cứu sâu các sách ‘Tố Vấn’,
Châm Kinh’, ,Minh Đường Khổng Huyệt Châm Cứu Trị Yếu và các tác
phẩm của Trương Trọng Cảnh, Vương Thúc Úroa, tìm phương pháp trị
liệu châm cứu trị chứng phong tê của mình. Trải qua một thời gian
dùng kim châm, bệnh phong tê của ông giảm bớt rõ rệt, làm cho ông
nảy sinh ý kiến chỉnh lý tư liệu châm cứu. Ông tổng hợp ba bộ sách
thuốc ‘Tố Vấn’, ‘Châm Kinh’, ‘Minh Đường Khổng Huyệt Châm Cứu
Trị Yếu, biên soạn thành một bộ Châm Cứu học là ‘Châm Cứu Giáp Ất
Kinh’ giúp cho nền châm cứu học xác lập được qui phạm, được chuyên
môn hóa và hệ thống hóa hơn. ‘Châm Cứu Giáp Ất Kinh’ đã lập định
cơ sở cho ngành châm cứu trị liệu học, đối với sự phát triển châm cứu
học Trung Quốc, có tác dụng thúc đẩy rất lớn.
Năm 282, ông bệnh mất tại Triều Na, hưởng thọ 67 tuổi.

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×