Tải bản đầy đủ (.pdf) (3 trang)

ĐỪNG BAO GIỜ SỢ HÃI, ĐỪNG BAO GIỜ BỎ CUỘC - CHƯƠNG 11

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (270.38 KB, 3 trang )

11
o0o
KIÊN TRÌ THEO ĐUỔI MỤC TIÊU CỦA BẠN

“Paul. Paul! Tỉnh dậy đi. Có chuyện gì vậy?”
Tiếng thét như vẫn còn vang vọng qua các ngóc ngách tối tăm trong tiềm thức mờ
nhạt của Paul. Bộ đồ ngủ của anh ướt đẫm, anh nắm chặt chiếc gối như đang nắm dây an
toàn vậy. Cái cảm giác ngã xuống đột ngột chấm dứt, nhưng không có sự va chạm nào
hết. Chỉ có cảm giác đôi tay của Joan đặt trên vai anh và giọng nói của cô ngay bên tai.
“Ổn rồi, Paul, đó chỉ là một giấc mơ. Chỉ là một cơn ác mộng thôi.”
Paul mở to mắt. Bằng cách nào anh lại có thể quay về căn phòng ngủ của mình?
“Mấy giờ rồi?”
“Bây giờ còn chưa tới sáu giờ. Anh hãy cố gắng ngủ thêm chút nữa đi, được
không?”
Paul cố nhấc mình ra khỏi giường, nhưng Joan ấn anh nằm trở lại. Đã hoàn toàn
kiệt sức, anh nhắm mắt và thử liên kết mọi thứ lại với nhau. Đó không thể là một giấc mơ
được. Nó rất thực. Phải chăn Thiên đường đang ở ngay trên chiếc giường này, với vòng
tay ấm áp của Joan và biết rằng anh sẽ không bao giờ ngã nữa?
“Paul?”
“Ừm?”
“Rafe là ai vậy?”
“Ý em là gì? Ai là Rafe cơ?”
“Anh cứ nói trong khi ngủ và nhắc đến cái tên đó rất nhiều lần. Anh gào thét và gọi
cái tên đó khi em đánh thức anh dậy đấy.”
Paul chỉ rên rỉ và cố nhấc mình dậy, nhưng Joan lại ấn vai anh xuống khi anh vừa
nhỏm lên. “Paul, bây giờ còn chưa tới sáu giờ. Anh không cần phải dậy đâu. Đôi khi thứ
quan trọng nhất anh có thể làm là chống lại ham muốn làm một việc gì đó, nhất là khi
việc dừng lại một chút có thể khiến mọi chuyện tốt hơn nhiều.”
Paul đầu hàng đôi tay của Joan, thả mình trở lại với chiếc giường. Đôi mắt nhắm
nghiền, đầu óc anh loạng choạng giữa sự tỉnh táo và cơn buồn ngủ. “Rafe? Rafe?” Không
có tiếng trả lời. Trong bong tối cô đơn, nỗi sợ hãi đã khiến anh sập bẫy. Hôm nay là ngày


anh sẽ mất tất cả. Trường học, ngân hang, vách đá, tất cả quay trở lại với anh rõ ràng như
ký ức về một cái gì đó chỉ vừa mới xảy ra thôi – một ký ức về tương lai. Anh để mặc giấc
ngủ cuốn mình đi, đem theo nỗi sợ hãi bị ngã một lần nữa, làm tê liệt hoàn toàn ý muốn
bò ra khỏi giường của anh.
“Cho cái gì một cái tên cơ, Paul?”
Joan khẽ lay bờ vai của Paul, kéo anh ra khỏi cơn ác mộng phải đối mặt với nỗi sợ
hãi.
“Anh lại nói nữa rồi, anh bảo “hãy có nó một cái tên”, như thể có chuyện gì khẩn
cấp vậy.”
Paul vươn mình và nhìn đồng hồ. Đã gần bảy giờ, “Anh không biết, chỉ là một
giấc mơ thôi, anh đoán vậy.”
“Đừng đi làm vội, Paul. Hãy đi dạo với em một lát, như chúng ta đã từng làm vào
mỗi buổi sáng. Đã lâu lắm rồi chúng ta không thực sự trò chuyện với nhau.”
Khi họ đi dạo, Paul hít thở và thấy như được tháo gỡ những nút thắt trong lòng. Đã
bao lâu rồi anh không được nghe những bài ca buổi sáng sớm của lũ chim và được hít thở
bầu không khí trong lành này? Và ngay sau đó, như một kẻ đột nhập không mong đợi, cái
giọn nói quen thuộc lại vang lên nhắc nhở: Hôm nay là ngày anh sẽ mất tất cả.
“Joan à, anh đã không hoàn toàn thành thực với em.”
“Chuyện gì vậy anh.”
“Anh đã cố giữ vẻ mặt bình thản trước em và các con, nhưng thật ra anh không
biết chúng ta sẽ phải làm gì đây. Hôm nay ngân hàng sẽ lấy đi mọi thứ của chúng ta. Anh
sợ rằng giấc mơ đã chấm dứt rồi.”
Joan dừng lại và nhìn ra ngoài vịnh. Một trong những lý do khiến họ chọn xây nhà
ở khu vực này chính là vì sự bình yên vào buổi sớm trong những rừng cây. “Paul, giấc mơ
đã kết thúc từ lâu lắm rồi.”
Paul cứng đờ cả người, không biết nên cảm thấy khó chịu hay nên tỏ ra giận dữ
nữa. “Em đang nói gì vậy? Chúng ta đã biến cái nhà kho cũ thành một ngôi trường thật
sự, chúng ta có gần 200 đứa trẻ trong đó – và nếu không vì chuyện tiền bạc, chúng ta có
thể tiếp tục phát triên.”
“Hãy nhớ lại những ngày ở trường luật đi, Paul. Anh không mơ ước trở thành một

nhà quản lý, một người gây quỹ hay một công chức nhà nước. Giấc mơ của anh là đươc
dành thời gian cho những đứa trẻ đang gặp rắc rối và giúp chúng đương đầu với thế giới
khó khăn này. Tất nhiên, bây giờ anh đã có một ngôi trường và chúng ta đã có một căn
nhà xinh đẹp, nhưng hầu như anh không còn dành thời gian cho bọn trẻ nữa. Kể cả những
đứa trẻ của chúng ta và những đứa trẻ ở trường cũng vậy. Anh luôn bận bịu với những
cuộc họp hay tính toán các khoản tiền.”
“Nhưng điều đó không giống nhau. Việc anh đang làm…”
Joan liền đưa tay ngắt lời anh. “Cái lý do của anh thật cao đẹp, nhưng bất cứ một ai
nhìn vào những điều anh thực sự làm mỗi ngày đều thấy thật khó lòng có thể phân biệt
anh với những bạn bè của anh, những người đang làm việc trong các hang luật hay các
văn phòng liên doanh. Thay vì cái hợp đồng nhỏ bé của anh với bọn trẻ, anh có thể kiếm
một công việc lương cao và bỏ tiền thuê một người quản lý cho ngôi trường này. Giấc mơ
của anh đã chết, Paul à. Nó đã chết từ lâu rồi.”
Paul nhìn xuống khoảng đất cắm trại nhỏ bé, nơi họ đã từng dẫn bọn trẻ ở trường
tới, vào trước mỗi giờ lên lớp, thật đông vui cho dù quỹ trường lúc đó vô cùng eo hẹp.
“Lạy Chúa tôi.” Paul ngồi xuống chiếc ghế dài ở công viên, hai tay ôm lấy đầu. “Sao tôi
lại rời bỏ con đường ấy xa đến thế này?”
Joan nâng cằm anh lên. “Đó là một câu hỏi sai. Câu hỏi đúng phải là: Làm thế nào
anh có thể quay trở lại con đường ấy?”
“Thôi được. Vậy làm sao anh có thể quay trở lại con đường ấy?”
“Giấc mơ của anh là giúp đỡ bọn trẻ, đúng không?”
Paul gật đầu.
“Vậy, thay vì sửa soạn cặp sách và lao tới văn phòng, sao anh không về nhà và
dành chút thời gian cho Sandra và Jeff? Anh có thể chở chúng tới trường. Và nếu anh
lắng nghe, em cá là bọn trẻ sẽ cho anh vài ý kiến hay đấy.”

×