Đề 3 : Kể về người thân yêu (tổng hợp)
Tôi còn nhớ ngày bé, cô giáo hay ra đề tập làm văn: "Hãy
viết về một thành viên mà em yêu quý trong gia đình". Tôi,
một con bé 10 tuổi, nằm bệt ra bàn, còng lưng, hí hoáy
viết. Bao giờ tôi cũng sẽ viết về mẹ (các bài văn mẫu mà
tôi đọc đều là về mẹ cả): "Mẹ em da trắng ngần, mắt bồ
câu lấp lánh. Tóc mẹ dài, đen nhanh nhánh. Em yêu nhất
là đôi bàn tay búp măng của mẹ. Tay mẹ mịn màng hay
xoa xoa má em mỗi lúc em ngoan ”.
Tôi nhớ tôi thường được điểm cao ngất ngưởng, những
bài văn của tôi cô còn xin giữ lại để làm mẫu cho lớp sau.
Tôi chưa bao giờ nghi ngờ về độ "hoàn hảo" của những
tác phẩm đầu tay của mình.
Năm nay, tôi 24 tuổi. Thật buồn cười là tự nhiên tôi muốn
viết lại cái đề tập làm văn ngày ấy. Xem thời gian có làm
cho bài văn "điểm A" của tôi bớt "hoàn hảo" đi nhiều
không.
Nhưng tôi sẽ bắt đầu với bố tôi. Vì hồi 10 tuổi, tôi chẳng
biết viết gì về bố cả. Chả nhẽ lại khoe: "Mọi người bảo em
giống bố, giống từ cái mũi tẹt lét trở đi đến nước da đen sì
sì trở lại. Em sợ nhất là mỗi khi bố thơm lên má em, vì râu
của bố rất cứng. Em cũng sợ bố vì nhiều điều khác nữa.
Bằng chứng là, bình thường trông bố hiền vậy thôi chứ lúc
bố cáu, bố hét to lắm làm em giật cả mình"?
Tôi nhớ, một lần cả lớp phải giới thiệu về nghề nghiệp của
bố mẹ, bạn nào cũng hồ hởi khoe: "Bố em làm bác sĩ, bố
em làm giáo viên, bố em làm giám đốc công ty này công
ty kia " Oa, tôi thấy những ông bố ấy mới "oách" làm sao,
còn bố tôi?
Suốt ngày thấy bố lọ mọ với dầu nhớt và đống máy cày,
máy kéo. Tôi chuẩn bị mấy ngày liền, nghĩ nát óc mà vẫn
không biết phải "khoe" về bố như thế nào. Cuối cùng, mẹ
cũng giúp cho, mẹ bảo: "Bố là kỹ sư cơ khí". Tôi như gỡ đi
được một cục đá to chảng trong lòng
Bây giờ tôi sẽ không buồn thiu khi viết: "Kỹ sư bố phải về
hưu sớm và ra Bắc vào Nam trên những chiếc xe tải cũ
kỹ. Sau khi nghỉ việc, bố buôn bán phụ tùng máy kéo để
nuôi chúng em ăn học".
Từ những giọt mồ hôi của bố, chúng tôi đã lớn lên. Chưa
bao giờ bố để cho chúng tôi chậm tiền học phí, chưa bao
giờ bố bắt các con chỉ thi đại học ở Cần Thơ để đỡ tiền trọ
xa nhà. Chưa bao giờ bố để cho chúng tôi thua bè kém
bạn.
Ra Hà Nội, bố bắt tôi đi tàu cho đỡ mệt còn bố vẫn cặm
cụi xe khách, xe đò. Tôi chạy xe tay ga, tôi diện quần áo
đẹp, bố vẫn cọc cạch chiếc xe 50 cà tàng không chịu
thay Tôi nghĩ, tôi đã đủ lớn khôn để có thể viết một bài
văn đầy tự hào: Bố là bố tôi.
Tôi cũng sẽ viết về mẹ, bởi mẹ là cả tuổi thơ của tôi. Mẹ là
bố - răn đe, la mắng tôi những lúc bố xa nhà. Mẹ là mẹ -
khâu vá từng tấm áo manh quần cho tôi đến lớp. Da mẹ
không trắng ngần như tuyết, mắt mẹ cũng không đen như
than, đôi tay mẹ thô ráp. Nhưng mẹ đẹp chính trong sự
tảo tần, lo toan, bảo bọc, che chở cho chúng tôi. Tôi nhớ
hè nào mẹ cũng ngồi kèm cho chúng tôi học: làm trước
những bài toán của năm sau và đọc sách văn học đến khi
thuộc làu làu. Đi chợ, mẹ chỉ mang một số tiền ít ỏi theo
người vì sợ mua những thứ "linh tinh không cần thiết".
Tôi nhớ có lần chị ốm trong bệnh viện, mẹ đi chăm bị ngất
xỉu mới biết là mẹ bị bệnh tim. Lần đó, bố chưa kịp về,
anh ở xa, còn tôi đi du học. Nhà neo người nên cũng lại
mẹ một tay gắng gượng lo cho chị tôi. Sinh nhật mẹ, định
rủ mẹ ra ngoài ăn cơm, uống trà hoa thì mẹ nằng nặc
đòi ăn chè cho đỡ tốn kém. Không lo được đám cưới
đàng hoàng cho anh, mẹ tủi thân khóc tấm tức
Nhiều lúc, thấy giận mẹ - hay lo nghĩ những chuyện tận
đẩu tận đâu - nhưng tôi biết, mẹ là người yêu chúng tôi
nhất trên thế giới này. Mẹ như cái cây, dồn hết tình
thương và nhựa sống cho chúng tôi. Tôi ước gì lúc nào tôi
có thể viết những bài văn về mẹ của tôi chứ không phải là
một hình mẫu "điểm A" xa xôi nào đó
Tôi muốn viết về bà tôi, dù ngày bé nhà tôi ở rất rất xa bà,
và tôi chỉ mới được gần gũi bà mấy năm gần đây Dù bà
đã hơn 80 tuổi rồi, và đã "lầm cà lẩm cẩm" như người ta
nói. Tôi thương bà quá những lúc bà lọ mọ đi hái rau
muống ngoài ao, hay trẩy bưởi cho tôi ăn. Có bó rau má
bằng nắm tay, bà cũng dúi cho mẹ tôi: "Mang lên mà xay
cho chúng nó uống cho mát". Mỗi lần về quê, bà lại gói
ghém tất tần tật "gia tài" của bà cho chúng tôi: khi thì là
cuộn chỉ thêu màu xanh đỏ, khi là hai quả ớt chín, khi thì
mấy quả cà chua
Tôi thương bà quá, những lúc bà nói chuyện lầu bầu một
mình, những buổi sáng sớm bà còng lưng ở một góc
chợ bán mớ rau hái được trên đồng. Tôi thương bà tóc
bạc da mồi rồi vẫn giữ nếp sống lo toan hôm sớm của
những ngày xưa Tôi thương bà lúc bà lọ mọ nhóm bếp
rơm, vì bà không biết dùng cái bếp ga "hiện đại" của ông
mua về.
Tôi thương bà hay cằn nhằn bố vì ăn ít cơm, và giành
ngồi đầu nồi để xới cho bố "hai xìa một bát" vì "bố mày
không chịu ăn đến bát thứ hai cho đâu". Tôi thương bà
những lúc bà tẩn mẩn bổ xoài cho tôi ăn, nhìn tôi nhăn
mặt vì chua, bà cười móm mém. Tôi mong mình đủ yêu
thương để cảm nhận hết những chăm lo của bà cho
chúng tôi Dù tuổi già đã làm bà quên trước quên sau, dù
bà hay cư xử như "trẻ con" như lời các cô và ông hay
chọc Tôi mong tôi có thể sống hết mình vì con, vì cháu
được như bà tôi.
Tôi sẽ viết về cô tôi. Ngày còn bé tôi nhớ mang máng tôi
thương cô nhất. Vì cô hay dong tôi trên chiếc xe đạp đi
học, và mua cho tôi chiếc vòng cổ trong veo, lấp lánh. Lần
nào các cháu về, cô cũng lo từ miếng ăn, giấc ngủ. Lọc
cọc đạp xe ra đồng bắt ngan về thổi cơm, bỏ cả buổi gặt
để đỡ đần việc nhà
Trưa trà trưa trật, cô mới tất tả dọn cơm cho hai đứa nhóc
ở nhà: bữa cơm đạm bạc chỉ ruốc và bát canh rau luộc.
Chưa bao giờ tôi thấy cô than phiền, trách móc điều gì.
Chưa bao giờ thấy cô không chu toàn mọi việc cho ông bà
và các cháu. Tôi mong tôi có thể trở thành một người phụ
nữ nhân từ, hiền hậu, và giàu đức hy sinh như cô.
Có nhiều điều mà tôi - mười - tuổi có lẽ sẽ không bao giờ
nhận ra trong bài tập làm văn của mình. Không biết, hai -
mươi - bốn năm sau nữa, tôi có viết thêm nhiều điều khác
về gia đình của mình không. Nhưng tôi mong tôi lúc nào
cũng đủ yêu thương để hiểu rằng tôi còn mải mê kiếm
tìm điều gì ở đâu xa, mà quên rằng hạnh phúc đến từ
những người rất bình thường sống quanh tôi?
Tôi mong mình có thể là một người như họ, đem yêu
thương cho đi mà chưa một lần đòi hỏi được nhận về.