Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (214.62 KB, 5 trang )
Văn hóa giày dép – chuông gió và gheisa Nhật Bản
2
Tabi giống như vớ, ngoại trừ việc chúng được thiết kế để đi chung với zori và
waraji. Tabi giúp đỡ cho đôi chân ấm vào mùa đông và chốn dộp ở những chỗ
quai dép cọ vào chân. Loại "vớ" này rất độc đáo vì có một khe hở giữa ngón chân
cái và ngón chân thứ hai, để hai ngón chân này có thể kẹp đầu quai dép. Tabi "vớ"
tabi coton dành cho phụ nữ thường có màu trắng, màu xanh đậm dành cho nam
giới. Mặc dù hiện nay, vào những dịp lễ truyền thống, quý ông có thể chọn màu
khác cho phù hợp với bộ đồ kimono của họ. Những đôi vớ có dây ở đây là kiểu cải
tiến của loại được mang hồi thế kỷ 18. Vớ Tabi hiện đại được cài bằng những móc
hình móng tay.
Guốc geta có một miếng đế bằng gỗ hình chữ nhật với hai miếng gỗ đỡ bên dưới
và một cái quai ở bên trên. Các ngón chân giữ lấy phần trên của quai, cũng giống
như khi mang zori. Những bức ảnh từ tận thế kỷ 18, đã có những công cụ tốt hơn
để sản xuất guốc geta hàng loạt, và chúng trở nên thịnh hành ở thành phố Edo
(hiện nay là Tokyo). Chúng càng ngày càng trở nên cầu kỳ, kiến chính quyền Mạc
phủ, vốn hay phạt những người bình dân có lối sống phô trương, cấm mang những
guốc geta sơn mài. Cho đến khi giày trở nên thông dụng, geta là loại dép được ưa
thích - mức sản xuất nam 1955 lên đến 93 triệu đôi, nhưng sau đó thì giảm dần.
Giày ống jika-tabi cũng có khe giống như tabi, nhưng có đế cao su để có thể mang
đi ra ngoài mà không cần mang thêm thứ gì khác. Loại này được hai anh em trong
gia đình Ishibashi, Tokujiro và Shojiro, phát minh vào năm 1922. Gia đình