Tải bản đầy đủ (.pdf) (5 trang)

Giao tranh giữa Liên minh Syria-Iraq-Jordan với Israel ở cao nguyên Golan ppsx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (119.16 KB, 5 trang )

Giao tranh giữa Liên minh Syria-Iraq-Jordan với Israel ở
cao nguyên Golan

Ở cao nguyên Golan, Syria với 5 sư đoàn và 188 khẩu đội pháo tấn công lực
lượng phòng thủ Israel chỉ có 2 lữ đoàn và 11 khẩu đội pháo. Ngay từ lúc bắt đầu
trận đánh, 180 xe tăng và 60 khẩu pháo của Israel phải đối mặt với khoảng 1300
xe tăng của Syria. Mỗi xe tăng Israel triển khai trên cao nguyên Golan đều phải
giao tranh trong suốt những cuộc tấn công ban đầu. Biệt kích Syria được thả từ
trực thăng cũng đã chiếm giữ đồn lũy quan trọng nhất của Israel ở Jabal al Shaikh
(đỉnh núi Hermon), nơi có nhiều thiết bị giám sát.
Cuộc chiến trên cao nguyên Golan đã được bộ chỉ huy cấp cao Israel dành ưu
tiên hơn. Cuộc chiến ở Sinai đủ xa các trung tâm dân cư Israel nên không thể ngay
lập tức gây đe dọa đến Israel, còn với độ cao của cao nguyên Golan, Syria có thể
dễ dàng nhắm vào các thành phố Tiberias, Safed, Haifa, Netanya và Tel Aviv.
Quân dự bị được đưa tới Golan ở mức độ nhanh nhất có thể. Họ được đưa lên xe
tăng và gửi ra mặt trận ngay khi vừa rời trại huấn luyện quân đội, mà không cần
đợi những khẩu súng máy gắn lên những chiếc xe tăng này.
Cũng như quân Ai Cập ở Sinai, quân Syria trên cao nguyên Golan cũng nằm
dưới sự bảo vệ của những khẩu đội tên lửa SAM của họ. Cũng như ở Sinai, Syria
sử dụng các vũ khí chống tăng của Liên Xô (những thứ này, do địa hình gập ghềnh
đã không được hiệu quả như ở sa mạc Sinai bằng phẳng).
Syria hy vọng rằng sẽ mất ít nhất là 24h để quân dự bị Israel có thể ra đến mặt
trận; nhưng trên thực tế, các đơn vị dự phòng của Israel bắt đầu đến khu vực chiến
tuyến chỉ 15 giờ sau khi chiến tranh nổ ra.


Vào cuối ngày đầu tiên của trận đánh, quân đội Syria (những người đông hơn
nhiều so với quân Israel trên Golan với tỷ lệ 5:1, và trong một vài trường hợp là
11:1. Xe tăng Syria đông hơn xe tăng Israel là 10:1) đã đạt được những thành công
ở mức độ vừa phải. Quân Israel kháng cự quyết liệt, xe tăng và bộ binh của họ liều
lĩnh chống cự lại quân Syria. Họ sử dụng pháo tự hành và sử dụng vô cùng hiệu


quả - các pháo thủ Israel đã tập luyện trên cao nguyên Golan trong thời gian dài.
Các khẩu đội tên lửa SAM của Syria đã bắn hạ 40 máy bay Israel, nhưng các phi
công Israel đã dùng một chiến thuật khác lạ - bay ở độ cao thấp qua Jordan – nhào
xuống cao nguyên Golan, nắm lấy sườn của quân Syria và tránh được nhiều khẩu
đội tên lửa. Phi công Israel thả cả các loại bom thông thường và bom napal, phá
hỏng các phương tiện của Syria la liệt trên mặt đất. Tuy nhiên trong vòng 6h,
phòng tuyến đầu tiên của Israel đã bị chọc thủng bởi sự chênh lệch số lượng.
Chiều hướng của trận chiến trên Golan đã thay đổi khi lực lượng dự bị Israel tới
nơi, bắt đầu vào ngày 8-10, đẩy lùi thế tấn công của Syria. Cao nguyên Golan quá
nhỏ để trở thành một vùng đệm lãnh thổ, không giống như bán đảo Sinai ở phía
nam, nhưng nó đã chứng tỏ là một pháo đài địa lý chiến lược và là một vị trí then
chốt để ngăn chặn quân đội Syria bắn phá các thành phố phía dưới. Cho đến thứ tư
ngày 10-10, đơn vị Syria cuối cùng ở khu vực trung tâm đã bị đẩy lui qua đường
màu tía, tức là tên gọi của đường biên giới trước chiến tranh.
Một quyết định lúc này cần phải được đưa ra – dừng lại ở biên giới 1967 hay
tiếp tục tấn công vào lãnh thổ Syria. Bộ chỉ huy cấp cao Israel dành toàn bộ ngày
10-10 để tranh cãi nên làm gì trong đêm hôm đó. Một số người ủng hộ việc ngừng
chiến, điều sẽ cho phép những người lính triển khai lại ở Sinai (thất bại của tướng
Shmuel Gonen ở Hizayon, Sinai đã xảy ra 2 ngày trước). Những người khác lại
ủng hộ việc tiếp tục tấn công vào trong Syria, hướng tới thủ đô Damascus, điều
này sẽ hạ gục Syria ra khỏi cuộc chiến; nó cũng sẽ lấy lại hình ảnh Israel như một
sức mạnh quân sự tối cao ở Trung Đông và sẽ tạo cho họ những thương lượng có
lợi khi chiến tranh kết thúc. Một nhóm người khác lại phản bác rằng Syria có lực
lượng phòng thủ mạnh – những đường hào chống tăng, các bãi mìn – và tốt hơn là
chiến đấu từ vị trí phòng thủ ở cao nguyên Golan (hơn là ở địa hình bằng phẳng
của Syria). Tuy nhiên, thủ tướng Meir đã nhận ra điểm cốt yếu của toàn bộ cuộc
tranh luận: “Sẽ cần 4 ngày để chuyển một sư đoàn đến Sinai. Nếu chiến tranh kết
thúc trong thời gian này, chiến tranh sẽ kết thúc với mất mát lãnh thổ của Israel ở
Sinai và không đạt thêm được gì ở phía bắc – một thất bại hoàn toàn. Đó là một
vấn đề chính trị và quyết định của bà là vượt qua đường màu tía. Cuộc tấn công sẽ

được phát động trong ngày hôm sau, thứ 5 ngày 11-10.”
Từ 11-10 đến 14-10, các lực lượng Israel tiến vào trong Syria, nhưng lực lượng
dự bị của Syria đã kháng cự mãnh liệt từ những hàng rào phòng thủ đã được chuẩn
bị. Israel tiếp tục tiến quân, và chạm tới phòng tuyến xung quanh Sassa. Quân
Israel đã chiếm được một vùng lãnh thổ rộng 50km2 ở Bashan. Từ đây họ có thể
nã trọng pháo vào vùng ngoại ô của Damascus, chỉ cách đó có 40km. Các máy bay
MiG của Syria đột kích quân Israel, một phần trong sự phòng thủ liều lĩnh của
Damascus.
Bởi vì vị thế của các nước Arab đã xấu đi trên chiến trường, sức ép gia tăng
khiến vua Hussein phải đưa quân đội của ông vào cuộc. Ông nhận thấy một cách
để đạt được yêu cầu mà không tạo cớ cho Israel tấn công bằng đường không. Thay
vì tấn công Israel từ biên giới thông thường, ông đưa lực lượng viễn chinh vào
trong Syria. Ông để cho Israel biết dự định của mình, qua trung gian là Mỹ, với hy
vọng rằng Israel sẽ chấp nhận rằng đó không phải là một sự khơi mào chiến tranh.
Bộ trưởng quốc phòng Israel Dayan khước từ điều này, nhưng Israel không có ý
định mở thêm một mặt trận khác nữa.

Iraq cũng đưa một lực lượng viễn chinh tới cao nguyên Golan, gồm có 30.000
quân, 500 xe tăng và 700 xe bọc thép chở quân. Các sư đoàn Iraq thực sự là một
sự bất ngờ chiến lược đối với lực lượng phòng vệ Israel, vốn trông đợi rằng tình
báo của họ sẽ biết trước 24h khi có những cuộc hành quân như vậy. Quân Iraq đã
tấn công vào sườn phía nam của đoàn quân thiết giáp Israel đang hành quân, buộc
các đơn vị này phải rút lui vài kilomet để ngăn ngừa một sự bao vây.
Kết hợp với quân Syria, những cuộc phản công của quân Iraq và Jordan đã ngăn
cản bước tiến xa hơn của Israel. Tuy nhiên, họ cũng không thể đẩy Israel trở về
Bashan.
Vào ngày 22-10, lính biệt kích của lữ đoàn Golani và đơn vị đặc biệt Sayeret
Matkal chiếm giữ lại tiền đồn ở đỉnh núi Hermon, sau sự chống cự gây thương
vong rất nặng từ những vị trí bắn tỉa chiến lược trên ngọn núi này. Một cuộc tấn
công 2 tuần trước đó đã có 25 người chết và 67 người bị thương, trong khi cuộc

tấn công thứ 2 này mất thêm 55 người và 79 người bị thương. Một chiếc xe ủi đất
D9 của Israel với bộ binh chọc thủng một đường lên đỉnh núi. Một lữ đoàn dù đã
chiếm được các tiền đồn của Syria trên ngọn núi này.

×