Tải bản đầy đủ (.pdf) (2 trang)

ĐỪNG BAO GIỜ SỢ HÃI, ĐỪNG BAO GIỜ BỎ CUỘC CHƯƠNG 12

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (273.03 KB, 2 trang )

Fanpage “Sách hay nên đọc”
/>%C4%91%E1%BB%8Dc/409083985877941?sk=insights
12
o0o
HÃY TỰ CHO PHÉP CHÍNH MÌNH

“Câu trả lời rất đơn giản, ba à”
Mặt trời ấm áp, bầy chim hát ca và những vạt nắng lung linh đổ xuống từng nhành
cây kẽ lá như đang vui đùa, mơn trớn với nhau khiến Paul rất muốn tin rằng cô gái nhỏ
với hàm răng sún của mình thật sự có câu trả lời. Nhưng phải cố gắng lắm anh mới khỏi
bật cười để không phá hỏng vẻ trang nghiêm của cô bé trong giờ phút được đứng trên bục
sân khấu.
“Trong trường hợp đó, Bí Ngô à, ba sẽ trở thành tên ngốc nếu không hỏi con ngay.
Câu trả lời là gì nào?”
“Ba phải có sự co phép, có vậy ba mới có thể làm bất cứ điều gì mà ba muốn.”
“Sự co phép?”
“Ý nó là “Sự cho phép”, bà à.” Jeff nói trong lúc giơ chân đá một kẻ thù vô hình
nào đó mà chỉ nó mới nhìn thấy.
“Ba cần sự cho phép ư?”
“Vâng ạ,” Sandra bất ngờ thốt lên qua chiếc răng cửa đã mất. “Bất cứ khi nào con
muốn làm điều gì đó mà con muốn, con đều phải có sự co phép, rồi con mới có thể làm
nó. Vì thế, ba chỉ cần ai đó co phép ba thôi. Sau đó, ba không cần phải lo lắng nữa và cứ
vui chơi với tụi con. Như những gì ba muốn đó.”
“Nhưng Bí ngô à, ba đã là người lớn. Ai có thể co phép ba đây?”
Sandra nhún vai, gõ gõ vòa đầu rồi nhe răng: “Con không biết nữa, ba à. Người
nào đó đã nói với ba những điều cần phải làm thế?”
“Hmm, rất nhiều người nói với ba phải làm những gì. Nhưng hầu như, theo như ba
đoán, ba làm những thứ mà ba cho rằng mình nên làm.”
Jeff quay người tung một cú đá xoay về phía ba cậu, chỉ cách đầu Paul chừng hơn
chục cm. Sau một hai cú đá thật nhanh, cậu bé nói với vẻ uy quyền. “Hmm, vậy thì ba chỉ
cần sự cho phép của chính mình mà thôi.”


Fanpage “Sách hay nên đọc”
/>%C4%91%E1%BB%8Dc/409083985877941?sk=insights
“Sự cho phép của chính mình ư?”
“Tất nhiên ạ. Nếu ba không muốn làm những điều nhàm chán nữa, và bắt đầu làm
những điều thú vị hơn, ba còn cần phải hỏi ai nữa đây?”
Sâu trong tâm trí mình, Paul dường như nghe thấy tiếng kêu leng keng của kim
loại, giống như tiếng chốt mở cánh cửa tù vang lên. Hay phải chăng nó là âm thanh của
chiếc đèn pha vừa được bật lên để chiếu ánh sáng mọi ngóc ngách tối tăm mà sợ hãi đang
ẩn nấp? Có chăng chỉ mới hôm qua thôi, ngay tại chỗ này, Rafe đã nói với những đứa trẻ
của Paul rằng có thể đêm nay chúng sẽ trở thành những đứa trẻ không cha?
“Hmm?” Paul cố tạo cho mình một vẻ mặt nghiêm nghị trong lúc cân nhắc đề xuất
của bọn trẻ. “Các con không nghĩ là có lẽ ba cũng cần sự cho phép của mẹ các con nữa
sao?”
“Ô, ba à!” Sandra ngảy vào lòng Paul, suýt nữa khiến anh ngã nhào và rồi cô bé
nhe răng cười trông hệt như chiếc đèn lồng làm từ trái bí ngô. “Ba biết là mẹ sẽ co phép
ba làm bất cứ điều gì ba muốn mà.”

×