Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (98.61 KB, 6 trang )
Hội chứng vùi lấp chi kéo dài
Chứng bệnh này xuất hiện sau khi một phần cơ thể của bệnh
nhân (thường là chi dưới) bị đè ép dưới vật nặng trong thời gian
dài do đổ cây, sập hầm lò Bệnh không chỉ gây khó chịu, đau
đớn ở vùng bị tổn thương mà còn có thể dẫn đến các biến chứng
như hoại tử, suy thận, thậm chí tử vong.
Mức độ nặng nhẹ của bệnh tùy thuộc vào sức ép của tác nhân,
diện tích bị vùi lấp, thời gian vùi lấp. Bệnh phát triển theo 3 thời
kỳ:
1. Thời kỳ tiên phát
Ngay sau khi giải phóng chi bị vùi lấp, nạn nhân thường cảm thấy
dễ chịu, tỉnh táo, mạch và huyết áp ổn định. Sau đó ít lâu, họ có
cảm giác tê bì hoặc rối loạn cảm giác tại phần chi bị vùi lấp, có
thể thoáng ngất rồi lại tỉnh. Phần chi bị vùi sưng nề toàn bộ, da
ngả sang màu xám nhợt, căng bóng và lạnh, ấn không lõm do
phù nề, giảm hoặc mất cảm giác, không cử động được. Tiếp đó,
nạn nhân rơi vào trạng thái sốc: lo lắng, bồn chồn, vật vã; mạch
nhanh, nhỏ và khó bắt, huyết áp tụt, da lạnh và nhớt. Tình trạng
này tiến triển ngày càng nặng.
2. Thời kỳ vô niệu
Nếu được điều trị tích cực, nạn nhân thoát khỏi trạng thái sốc của
thời kỳ tiên phát và thấy đau ở vùng thắt lưng, kèm theo nhức
đầu, buồn nôn và nôn, mạch nhanh và loạn nhịp, lượng nước tiểu
giảm dần rồi không có nước tiểu nữa. Đây là biểu hiện suy thận
cấp các chất độc sinh ra khi phần chi bì đè ép, không được nuôi
dưỡng. Lúc này, bệnh nhân hốt hoảng, da nhợt nhạt, đờ đẫn, có
thể đi dần vào hôn mê. Nếu không được điều trị tích cực hoặc chi
bị đè ép quá lâu, lượng chất độc xâm nhập lớn thì có thể dẫn đến
tử vong. Nếu sau một vài ngày điều trị, bệnh nhân đi tiểu được
trở lại thì tiên lượng tốt.
3. Thời kỳ biến chứng