Gửi Hà Nội
Nam Hà
Đêm hành quân mải miết giữa rừng dày,
Chiến sĩ bỗng thấy tim mình ngừng đập
Những trái bom của quân thù xâm lược
Ném xuống rồi, Hà Nội đó. Trái tim ơi!
Tiếng thét vang vang lay chuyển đất trời
Hãy nghe đây, hỡi chúng mày
quân cướp nước
Trái tim ta đau và căm thù
đã bầm gan tím ruột
Chiến sĩ lại đi hăm hở dưới trời mây
Câu thơ xưa đã vọng lại rồi đây
Nghe thiết tha mỗi đường đi, nước bước
"Từ thuở mang gươm đi mở nước
Trời Nam thương nhớ đất Thăng Long"
Hà Nội ơi! Có biết suốt đêm ngày
Chiến sĩ lắng nghe từng lời giục giã
Tiếng Tổ quốc! Tiếng ngày xưa,
Tiếng mai sau và tất cả
Tiếng mẹ hiền dìu dặt giữa trời quê
Tiếng nước non năm tháng đi về.
Tôi chưa một lần ra thăm Hà Nội
Nhưng tôi sinh một ngày. Và Hà Nội
Ngập Ba Đình nắng đỏ rợp cờ bay
Tóc Bác Hồ đẹp tựa áng mây
Nghe mẹ nói, mẹ cười,
Mẹ hướng tôi nhìn ra phía Bắc.
Mẹ nuôi tôi và bây giờ tôi đi giết giặc
Tôi chưa một lần ra thăm quê cha
Những câu thơ xưa đã thành máu chan hòa
Yêu Hà Nội như yêu mẹ hiền
nắng mưa tần tảo
Tôi biết sông Hồng
"thêu sóng đỏ dài trên áo"
Biết "Hồ Gươm như một lẵng hoa"
Đêm mơ dài rồng lượn nguy nga
Nghe tiếng hát dập dìu trên phố
Và những hàng cây bốn mùa hoa nở
Nghiêng mình soi bóng giữa công viên
Những lâu đài, nhà máy mới dựng lên
Trời Hà Nội trên đầu tôi, tôi gặp
Đất Hà Nội dưới chân tôi, tôi biết
Và người tôi đây cũng của Hà Nội đó,
Trái tim tôi!
Hà Nội anh hùng nối gót cha ông
vừa làm nên lịch sử
Hà Nội xông lên tiêu diệt Mỹ
Quân cướp trời cháy vụn thành than
Sóng sông Hồng vùi xác bọn xâm lăng
Nước Hồ Gươm lại soi bóng trời lồng lộng
Tin như bão gầm, bốn phương chuyển động
Chiến sĩ quay về phương Bắc lắng nghe
Hà Nội gọi ta rồi!
Các đồng chí, hãy giương lê!
Tôi chưa một lần ra thăm quê cha
Nhưng lòng vẫn mơ ngày về Hà Nội
Đem nắm đất đã ngập đầy khói lửa
Đặt bên Tháp Rùa trầm mặc uy nghiêm
"Đất này đây của Tổ quốc phía trời Nam
Tôi sẽ đi dưới hàng cây xanh mát
Đi những con đường
mang tên cha ông xưa, tôi hát
"Đây Thăng Long, đây Đông Đô,
đây Hà Nội, Hà Nội mến yêu!"
Khi chưa có mùa thu
Trần Mạnh Hảo
Khi chưa có mùa thu
Hoa phượng còn dang dở
Bạn nằm xuống lưng đồi
Mùa thu dừng lại đó
Đâu chỉ vì cô gái
Tên trùng với tên mùa
Đâu phải loài hoa ấy
Nở ven rừng bâng quơ
Chưa ai yêu mùa thu
Như bạn mình mơ mộng
Ai xui tiếng chim gù
Kéo trời lên xanh thẳm
Bây giờ đang ve kêu
Rừng xưa mình lại đến
Ước trời xanh thật nhiều
Để thay mình trò chuyện
Cánh rừng hố bom dày
Suối tắc dòng nghẹn chảy
Không có bạn nằm đây
Dễ gì mùa thu tới?
Bạn mãi mười chín tuổi
Như buổi ấy công đồn
Vắt cơm nhòa nước suối
Nhường nhau không ai ăn
Thôi dành sau trận đánh
Tiểu đội cùng liên hoan
Tiếc mùa thu đi vắng
Chim rừng chưa bay sang
Chia tay cười rất đậm
Đến giờ còn nghe vang
Có ai ngờ đêm ấy
Bạn không về liên hoan
Vắt cơm nhòa nước suối
Viếng bạn mình không ăn
Cánh rừng xanh xao gió
Có tiếng chim từ quy
Hình như ai gọi đó
Bạn yên nghỉ mình đi
Chiến trường nhiều khói lửa
Vẫn ngoảnh lại cánh rừng
Chao ôi mùa thu đó
Bốn bề xanh rưng rưng
Chao ôi là hương cốm
Rồi lòng đến thế ư?
Thương bạn khi nằm xuống
Sao trời chưa sang thu?