Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (77.36 KB, 2 trang )
Kể lại buổi đầu em đi học
Ke lai buoi dau tien em di hoc – Đề bài: Kể lại buổi đầu em đi học. Bài làm văn của một bạn học
sinh lớp 3 trường tiểu học Lương Thế Vinh.
Không hiểu sao, cái buổi sáng ấy, em dậy sớm thế không biết! Sáu hồi chuông báo thức của cái đồng hồ
đặt trên đầu giường, em bật dậy chạy ra sân tập thể dục, rồi nhanh nhẹn đánh răng rửa mặt như có ai đang
hối thúc mình vậy. Ăn sáng xong, vội vàng mặc bộ áo quần đồng phục mà chị Hoài đã chuẩn bị cho em từ
tối hôm qua, đeo thử chiếc cặp sách mới vào vai, đi đi lại lại trong phòng, sẵn sàng như một người lính
chờ lệnh lên đường.
Giá như sáng nay có mẹ ở nhà thì vui biết chừng nào! Đã mấy tháng nay, mẹ đi học ở mãi ngoài Hà Nội,
ở nhà chỉ có ba bố con. Vì vậy, ngày đến trường đầu tiên của em đều do bố và chị Hoài chuẩn bị cả.
Vừa mới hơn 6 giờ một tí, chị Hoài đã đẩy xe ra sân, rồi hai chị em chào bố để đến trường. Bố tiễn hai chị
em ra cổng, dặn dò chị Hoài mấy câu rồi xoa đầu em nói nhỏ: “Chị thay bố và mẹ đưa con đến trường,
con vui lên nhé! Phải ra dáng là một thằng con trai cứng cỏi, bạo dạn đừng khóc nhè, nhõng nhẽo chị mà
bạn bè nó cười cho, nghe con! Thôi, hai chị em đi cho sớm”. Chị Hoài cho xe ra cổng rồi nhấn ga theo
đường Lê Đại Hành hướng tới Trường Tiểu học Lương Thế Vinh. Khoảng mười phút sau hai chị em đã
đến cổng trường. Chị Hoài khóa xe lại dẫn em vào lớp. Thoáng thấy bóng cô giáo, em vội níu chặt lấy chị
Hoài.
Cô giáo từ trên bục giáo viên bước xuống, nhìn em mỉm cười “Nào lại đây với cô, đừng ngại! Cô trò
mình làm quen với nhau đi! Em tên gì?” “Dạ, em tên Hùng ạ! Trương Thế
Hùng”. “Ồ, tên đẹp lắm, lại có dáng vẻ của một lực sĩ thể hình nữa!”. Chưa gặp cô lần nào mà nghe giọng
nói của cô, nét mặt tươi vui của cô, tự nhiên em thấy gần gũi thân thiết như người nhà của mình vậy; Cảm
giác sợ hãi, lo lắng lúc đầu tan biến tự lúc nào, em không biết nữa. Em còn giục chị Hoài: “Chị đi học đi,
kẻo muộn!”.