Tải bản đầy đủ (.doc) (757 trang)

bạch nhật quỷ hồn- ưu đàm hoa

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (1.47 MB, 757 trang )

Bach Nhat Quy Hon
www


www.viendu.com









Bạch Nhật Quỷ Hồn











Ưu Ðàm Hoà














Hồi thứ nhất








2












Vũ Di sơn thượng mạng mang hận Sát tinh xuất thế hữu nhân vong



.



2











Hồi thứ hai








23












Vũ Hạ miếu trung phùng quỷ nữ Bắc phương nhất khứ tầm minh sư







23












Hồi thứ ba



.



44











Bắc nhạc khấp vong thê Tinh Châu đả Phù Dung



.



44












Hồi thứ bốn



.



73












Thiên lý tòng phụ hồn bất tán Tường tri lai lịch sát cừu nhân



.



73











Hồi thứ năm







96












Lâu thượng ngộ oan gia Lộ bán phùng Thiết địch



.



96












Hồi thứ sáu



.



114











Quả nữ hữu trượng phu Hoa Sơn vô Tây Nhạc



.



114












Hồi thứ bảy



.



132












Thủy biên nhân quỷ vi phu phụ Bán dạ tân lang đáo hoàng tuyền



.



132











Hồi thứ tám







151












Hiệp tâm đắc hồ thê Tầm mã ngộ cường địch



.



151












Hồi thứ chín



.



180











Tà Tẩu mạng bất toàn Tôn Giả thi quỷ kế



.



180












Hồi thứ mười








209












Tống phu hồi cố thổ Linh cảnh đắc Kỳ Trân



.



209











Hồi thứ mười một









243











Hồi gia đả song ma Đông Hải phu thê biệt








243












Hồi thứ mười hai








273











Tá đao sát nhân nhân tắc tử Thái Hàng sơn hạ ngộ chi lan



.




273











Hồi thứ mười ba



.



297












Phù Dung vị tiếu phong xuy lạc Sơn hạ Hầu gia hí lão ma



.



297











Hồi thứ mười bốn



.




328











Quá giang tảo quần ma Lâm trung tầm khang lệ



.



328












Hồi thứ mười lăm







346











Kim Mao Nhất Xuất Nhân Nhân Trục Tuyệt Địa Cầu Sinh Trí Dũng Toàn



.




346











Hồi thứ mười sáu



.



367












Mật Thất Phùng Thân Quyến Bắc Kinh Trảm Ác Ma



.



367






















Hồi thứ nhất









Vũ Di sơn thượng mạng mang hận
Sát tinh xuất thế hữu nhân vong












Trận mưa hạ phủ mờ ba mươi sáu đỉnh núi của rặng Vũ Di Sơn. Du khách phải đứng xa vài dặm

mới thấy đuợc hết vẻ đẹp kỳ tú của ngọn danh sơn. Dẫu nắng hay mưa, rặng núi ở phía Bắc Phúc Kiến
này cũng không mất đi sức quyến rũ của mình.



Nhân gian thường truyền tụng câu “Vũ Di Sơn thủy thiên hạ kỳ” (Non nước Vũ Di Sơn là kỳ lạ
nhất thiên hạ). Vũ Di Sơn, tuy chỉ là ngọn núi thấp, cao độ hai trăm muời mấy trượng, nhưng với địa
hình chín khúc, ba mươi sáu ngọn núi, chín mươi chín hang động, đã trở thành một trong những dãy
núi xinhđẹp nhất Trung Hoa.



Từ đời Tống, Vũ Di Sơn đã đuợc các đế vương quan tâm, chú ý. Các vua chúa thường đến đây,
trước là tế lễ, sau là ngoạn cảnh. Các văn nhân Nam Tống như Tân Khí Tật, Lục Du đều đã đến nơi
này.



Trên sườn núi có những công trình kiến trúc như Tam Thanh Điện, Ngọc Hoàng Các, Từ Đường
Lưu Lãm… Nhưng cũng có vài ngọn núi vắng bóng chân người, do địa hình hiểm trở, ác thú dẫy đầy.
Du khách chẳng bao giờ dám tìm đến đấy cả! Một trong vài ngọn núi cô tịch ấy là đỉnh Hổ Phong.



Nghe tên cũng biết nơi ấy là lãnh địa của loài mãnh ác thú. Thác Hổ Tuyền chảy từ lưng chừng
núi xuống như dải lụa bạc, hơi nước mượn ánh nắng mà tạo nên những vòng cầu rất đẹp. Tiếc là không
ai dám đến thưởng thức cảnh quan tuyệt mỹ kia!




Nếu có người đủ khả năng bám vào những mõm đá cạnh sắc như dao trên váchđá dựng đứng
cao ba chục trượng cạnh thác Hổ Tuyền mà trèo lên đến bìnhđài phía trên, sẽ phát hiện chủ nhân thực
sự của ngọn núi Hổ Phong này!



Nơi cư trú của họ là một hang động thiên nhiên rộng rãi, cạnh dòng suối chảy từ đỉnh núi xuống.
Cảnh vật ngoài cửa hang xanh tươi, diễm lệ bao nhiêu thì không khí trong hang u ám bấy nhiêu!



Thạch động u ám không phải vì thiếu ánh sáng mà vì cảnh tượng mà chúng ta sắp nhìn thấy.
Bước vào chừng năm trượng, bên vách tả là một tảng đá lớn đuợc đục đẽo vuông vắn, cao chừng nửa
trượng. Trên ấy có một xác nữ nhân, ngồi xếp bằng, mái tóc dài phủ lưng bạc như sương, lất phất bay
bởi ngọn gió Nam lạc vào. Da thịt trên mặt bà ta đã khô quắt lại, để lộ hàm răng trắng nhởn, tạo dáng
một nụ cười quái dị và ghê rợn.



Bộ y phục màu hồng sặc sỡ trên cơ thể tử thi cũng không làm giảm đuợc vẻ ám uổng, chết chóc
trong hang.



Thế mà nơi đây vẫn có người sống. Đó là một nữ nhân tuổi gần tứ thập, dung nhan xinh đẹp phi
thường nhưng sắc diện lạnh lùng, khắc nghiệt. Người thứ hai là một cậu bé độ mười ba tuổi. Cậu ta
đang trần truồng nằm trên một tảng đá bằng phẳng, mắt nhắm nghiền lại, môi mím chặt. Và nữ nhân
kia đang cật lực đánh tới tấp vào thân thể cậu bé, bằng một bó gồm những cọng rễ cây sần sùi, nhỏ hơn
mút đũa. Tiếng roi xé gió, rít lên ghê người.




Thỉnh thoảng bà ta nhúng bó rễ cây ấy vào một nồi nước đen nhánh, và tiếp tục đánh.



Những nhát roi đã để lại trên thân thể cậu bé những vết hằn rướm máu. Sau khi đánh hết lược
thân trước, lại lật sấp cậu bé đánh tiếp.



Cảnh tượng tàn nhẫn, vô nhân kia khiến người ngoài phải sôi giận. Nhưng hãy nhìn kỹ những
giọt lệ đọng ở khóe mắt người phụ nữ! Bà cũng khóc như bao nhiêu người phụ nữ trên cõi đời này!
Đứa bé kia chính là đứa con đứt ruột đẻ ra của Mông Diện La Sát Phùng Lệ Phi. Nó có cái tên rất khó
nghe: Nam Cung Hận Thiên.



Phùng nương nhìn những vết roi phủ đầy thân sau, lau nước mắt rồi nghiêm nghị bảo:



- Thiên nhi! Hôm nay như thế là đủ, ngươi ra sau ngâm thuốc đi!



Cậu bé lồm cồm ngồi lên, dương đôi mắt to tròn, lo lắng hỏi:




- Mẫu thân! Phải chăng sức khỏe của người đã suy giảm nên hài nhi không còn nghe đau đớn gì
cả?



Phùng nương cảm động và hài lòng:



- Không phải đâu, đó là do công phu Thiên Ma Bách Luyện của ngươi có hỏa hầu rồi đấy! Chỉ
cần thêm ít máu của con Hồng Sắc Mãng Xà là thành công. Lúc ấy, dù ngươi có rớt từ đỉnh thác xuống
cũng không thể chết đuợc!



Hận Thiên vui vẻ nói:



- Mẫu thân nói quá, làm gì có chuyện ấy?



Phùng Nương mỉm cười:



- Ừ phải! Ta chỉ ví dụ thế thôi! Thực ra công phu này chỉ làm tăng sức chịu đựng của ngươi lên
gấp mười lần so với người thường. Như vậy cũng đủ gọi là kỳ tích rồi! Thiên nhi đi ngâm thuốc đi, nhớ
ngâm cả đầu đấy nhé!




Cậu bé phụng phịu đáp:



- Hài nhi không sợ đau đớn, chỉ sợ mùi thuốc hăng hắc khó chịu kia thôi.



Chợt nhận ra ánh mắt nghiêm khắc của mẫu thân, Thiên nhi le lưỡi, chạy vụt vào trong hậu
động!



Phùng Lệ Phi thẫn thờ bước ra cửa động, đứng dưới làn mưa hạ, nhìn về hướng Bắc, căm hận rít
lên:



- Mộ Dung Thiên! Sẽ có ngày ngươi được nếm cảm giác thống khổ tột cùng của kiếp người!



Thì ra kẻ thù của Phùng Nương là Mộ Dung Thiên, vì vậy đã đặt tên con mình là Hận Thiên,
chứ chẳng phải oán trời, trách đất gì cả!




Nhưng mối thù kia sâu đậm đến dường nào mà bảy năm qua Phùng Nương bắt con mình phải
chịu biết baođau đớn, để luyện tuyệt học số một của tà môn?



* * *



Mặt trời chưa mọc, Phùng Nương đã bắt Thiên nhi phải luyện võ. Mé tả cửa động có một bãi
loạn thạch gồm ba trăm sáu mươi tảng đá tròn, lớn nhỏ không đều. Tuy gọi là loạn thạch nhưng thực ra
chúng đuợc xếp theo những vị trí nhất định. Và Hận Thiên phải di chuyển, nhảy nhót trên ấy mà thi
triển một pho quyền chưởng. Càng lúc cước bộ của cậu bé càng nhanh. Cuối cùng chỉ còn là một chiếc
bóng mờ, và quyền phong rít lên vù vù từ đôi bàn tay, bàn chân nhỏ bé.



Phùng Nương đẹp dạ gọi:



-Thiên Nhi giỏi lắm! Chuẩn bị Sách Hồn Tiễn!



Bà cúi xuống bưng rỗ tre dưới chân lên, tay hữu bốc từng mảnh gỗ nhỏ, ném về phía Hận Thiên
tấn công từ mặt đến bàn chân. Những mảnh gỗ nhỏ hơn bàn tay kia bay đi với tốc độ kinh người,
nhưng đều không đến được mục tiêu, rơi xuống cách Hận Thiên hơn trượng. Hai tay cậu bé liên tục
búng ra những kim thép, chặn đứng những mảnh gỗ lại.




Phùng Nương quát lớn:



- Chú ý!



Bà cầm mảnh gỗ cuối cùng, buông rổ xuống đất, vung tay ném mạnh. Kỳ diệu thay, nó không
bay thẳng màđi theo một quỹ đạo rắc rối, chập chờn như cánh bướm.



Hận Thiên cẩn trọng quắc đôi mắt tinh anh chăm chú nhìn, và vẫy nhẹ bàn tay. Trong một sát na
nhỏ bé, khi mảnh gỗ chuyển hướng từ vị trí này sang vị trí này sang vị trí khác, một mũi tiểu đao đã kịp
tìm đến mục tiêu!



Phùng Nương mỉm cười giang tay như muốn gọi đứa con thân yêu. Hận Thiên hiểu ý, lao vút
vào lòng bà. Mông Diên La Sát vuốt tóc con khen ngợi:



- Không uổng công ta dạy dỗ ngươi suốt bảy năm nay! Tuyệt kỹ Sách Hồn Phi Tiễn không còn
sợ thất truyền nữa rồi!




Hận Thiên dụi đầu vào ngực mẫu thân, cảm nhận giây phút hạnh phúc hiếm hoi. Tính tình
Phùng Lệ Chi cực kỳ lãnh đạm, ít khi âu yếm con thơ. Nhưng Thiên Nhi biết rằng bà yêu thương nó
nhất trên đời!



Chỉ lát sau, Mông Diện La Sát đã đẩy cậu bé ra và nghiêm giọng:



- Ngươi đừng thấy ta khen ngợi như vậy mà tự mãn. Đấy chỉ là phần căn bản của công phu mà
thôi, phải cố gắng luyện tập thêm vài năm nữa. Khi nào đạt đến mức ám khí phát ra vô thanh, vô ảnh
mới mong giết đuợc kẻ đại thù!



Hận Thiên gật đầu, vàđột nhiên hỏi lại:



- Má à! Dù hài nhi có khổ luyện thêm mấy năm nữa cũng không thể bằng mẫu thân. Sao người
không tự tay hạ sát lão Mộ Dung Thiên kia!



Phùng nương thở dài:




- Bản lĩnh của Bạch Y Hầu nghiêng trời lệch đất, ngay ta cũng chẳng thể làm gìđuợc lão! Những
gì ngươi học trong mấy năm qua chỉ là công phu tổ truyền của Vũ Di Phái, để làm vốn liếng trên đuờng
đi tìm một vị tuyệt thế kỳ nhân mà thụ giáo kiếm thuật thượng thừa!



Thiên Nhi kinh ngạc:



- Mẫu thân! Chẳng hay ông ta là ai vậy?



Phùng Nương đáp:



- Vị kỳ nhân ấy có danh hiệu là Bất Biệt Cư Sĩ, tuổi đã hơn trăm, kiếm thuật cao cường nhất
thiên hạ. Thanh tiểu đao mà ngươi thường sử dụng chính là tín vật mà Cư Sĩ đã tặng cho sư tổ ngươi
cách đây ba mươi năm! Vật ấy vô cùng quý giá, ngươi tuyệt đối không đuợc làm thất lạc!



Hận Thiên dạ rất ngoan, bối rối hỏi:



- Vậy chừng nào hài nhi phải đi?




Phùng Nương lạnh lùng bảo:



- Ngươi phải gặp được Bất Biệt Cư Sĩ trước ngày tròn mười sáu tuổi. Có thế mới đủ điều kiện để
học kiếm thuật thượng thừa!



Hận Thiên ngập ngừng:



- Hài nhi chẳng muốn xa mẫu thân chút nào cả! Hay là hai mẹ con chúng ta cùng đi?



Phùng Nương quắc mắt:



- Làm thân nam tử sao lại cứ muốn suốt đời nép bên váy mẹ? Ngươi phải đi một mình, tự lực tự
cường đến cho đuợc Hồ Đạt Lai trên đất Nội Mông! Đó chính là cách tốt nhất để thu thập kinh nghiệm
giang hồ, trui rèn bản lĩnh mà tồn tại!



Thiên Nhi sợ hãi cúi đầu, chẳng dám nói thêm! Phùng Nương cau mày:




- Ngươi hãy mau nhặt ám khí rồi vào sau núi săn dã vị!



Hận Thiên mau mắn làm theo lời dạn, rút tiểu đap và những mui Sách Hồn Tiễn ra khỏi những
mảnh gỗ, rồi lầm lui đi về phía hậu sơn!



Cậu bé không hề sợ hãi đám mãnh thú ở Hổ Phong. Với pho khinh công Cửu Cung Mê Bộ,
chẳng con vật nào có thể chạm đến Thiên Nhi. Và dưới thanh tiểu đao dài hơn gang tay kia, bọn chồn,
thỏ, hươu nai khó mà thoát chết!



Hận Thiên đuợc mẫu thân đi săn từ những năm tám tuổi, quen thuộc với tính nết từng loài, lão
luyện như một thợ săn người Cao Sơn chính gốc.



×