Tải bản đầy đủ (.pdf) (152 trang)

chicken soup for the soul tập 1

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (329.41 KB, 152 trang )

MỤC LỤC
Chuyện về cây đại thụ
Chuyện chai sữa
Chuyện cổ tích hiện đại
Cọng rơm quý giá hay Bí Quyết Làm Giàu
Bài học từ Hươu cao cổ
Chuyện Suy Ngẫm
Chuyện Suy Ngẫm 2
Cỏ dại
Cơ hội
Có mất có được
Có ý nghĩa
Con bò và con lợn
Con gà
Con Lừa
Con tự hào là con của bố
Ðọc sách và chọn bạn
Cực lạc và địa ngục
Cuộc sống
Cuốn sổ tay
Đàn vịt trời
Đánh golf
Dấu vết thời gian
"Để rồi xem!"
Để thay đổi
Dễ và khó
Hạnh phúc là điều ai cũng mong muốn
Đích đến
Điều đó rồi cũng qua đi
Điều giản dị
Ðiều Giàu Có Nhất


Điều quan trọng nhất cuộc đời bạn là gì?
Giấc mộng kê vàng và chàng Giang hết tài
Đọc sách
Đọc và suy ngẫm
Đối mặt với những thử thách của cuộc đời
Đồng hồ đo km cuộc đời
Dòng suối thanh xuân
Đức Hạnh Cao Cả Giống Như Nước
Ðúc kiếm
Đừng bỏ cuộc bạn nhé
Đừng bao giờ quên
Ðừng say điệu nhảy
Đừng sợ vấp ngã
Đừng thay đổi thế giới
Đừng vội bỏ cuộc
Ga cuối
"Gần đây cuộc sống thế nào rồi? có gì thú
vị không?"
Ghế trùng số
Giá Trị Của Thời Gian
Hưởng thụ cuộc sống
Giai đoạn đẹp nhất trong cuộc đời
Giàu và nghèo
Hai nhà sư
Hạnh phúc vô biên
Hãy cứ bơi
Hãy tự mình quyết định
Hiểu rõ
Hồ nước
Hoa hồng tặng mẹ

Hoa ngọc lan
Hoạt bát
Hồi ức của người mù
Hôm nay là sinh nhật của tôi
Quẳng gánh lo đi mà vui sống
Cuộc sống giống một trò chơi tung hứng
Tôi sẽ ngừng than vãn
Những hòn đá cuội
Hứng lấy gió mưa
Một cử chỉ đẹp
Hy vọng
Khả năng sáng tạo
Khi cơn lũ đi qua
Khi ta trong sáng
Khóc
Không Chịu Buông Tay
Không thể nhìn từ một phía.
Chuyện về cây đại thụ
Trên sườn núi Long’s Peak ở Colorado có một
cây đại thụ khổng lồ bị tàn phá còn trơ lại mỗi một
khúc thân. Những nhà thực vật học đoán cây đó
sống khoảng 400 năm. Hồi Columbus đặt chân lên
đất El Salvador nó đã có rồi và khi những tu sĩ tới gây
dựng sự nghiệp ở Plymouth, nó mới sống được nửa
đời của mình.
Trong đời sống dài đằng đẵng suốt bốn thế kỷ đó,
nó bị sét đánh 14 lần và trải qua biết bao lần tuyết
băng, giông tố mà vẫn sống. Về sau, nó bị một đàn
sâu đục khoét hết lớp vỏ này đến lớp vỏ khác, mỗi

ngày gặm nhấm từng chút một liên tiếp không
ngừng.
Dần dần cây cổ thụ trở nên mục ruỗng và ngã đổ.
Thành thử một cây cổ thụ khổng lồ chống chọi nổi
với thời gian, với sấm sét, với giông tố mà rốt cuộc lại
bị hạ vì những con sâu tí hon, nhỏ xíu tới nỗi có thể
bẹp nát giữa hai đầu ngón tay
Nhiều người chúng ta cũng từng vinh quang
chiến thắng được sấm sét, giông tố, vượt qua cả trời
long đất lở trong đời, để rồi bị những phiền muộn,
giận hờn vặt vãnh, tầm thường đánh gục. Những
điều vụn vặt ấy có khác chi những con sâu nhỏ kia
có thể phá hủy cuộc sống chúng ta từng ngày. Vì thế,
đừng bao giờ để những con sâu ấy len lỏi trong tâm
hồn, khi chúng ta có thể bóp bẹp chúng chỉ bằng hai
đầu ngón tay!
Chuyện chai sữa

Năm 19 tuổi, tôi thường sống trong tâm trạng lo
âu, thấp thỏm. Bài làm có chỗ nào sai sót là tôi tự giày
vò mình một cách khổ sở. Trước mỗi kỳ thi, tôi thức
thâu đêm để cắn móng tay vì sợ thi rớt.
Tôi sống với tâm trạng luôn suy nghĩ về những
việc mình đã làm, để hối tiếc những sai lầm mà mình
đã phạm phải, đắn đo đến cả những câu đã nói để rồi
tự trách mình sao chẳng nói thế này, thế kia có hơn
không!
Thế rồi một buổi sáng, khi lớp học tập trung tại
phòng thí nghiệm sinh học do giáo sư Brandwine
phụ trách, chúng tôi thấy trên bàn, trước mặt giáo sư

có một chai sữa. Chúng tôi phân vân không biết chai
sữa kia có liên quan gì đến bài thực hành hôm đó.
Bỗng nhiên giáo sư Brandwine đứng phắt dậy, tay
gạt chai sữa làm nó rơi mạnh vào bồn rửa tay. Rồi
ông nói to: “Đừng than tiếc chỗ sữa đổ”.
Ông bảo chúng tôi lại gần: “Hãy nhìn cho kỹ vì tôi
muốn các em nhớ bài học này suốt đời. Chỗ sữa kia
đang chảy hết xuống ống cống, bây giờ dù các em có
bứt tóc, dằn vặt mình đi chăng nữa cũng không thể
thu lại được một giọt. Suy nghĩ một chút, cẩn thận
một chút thì có lẽ chỗ sữa kia đã không bị ta làm đổ
mất. Bây giờ trễ quá rồi và ta chỉ còn có thể quên
phứt nó đi và làm việc khác”.
Bài học đó cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ như
in. Và trong cuộc sống, nó đã giúp ích nhiều cho tôi
hơn bất cứ môn học nào khác. Nó dạy tôi cố gắng
đừng làm đổ sữa, nếu có thể; nhưng khi đã lỡ làm đổ
thì phải biết cách quên nó đi để làm sang chuyện
khác
DALE CARNEGIE
Chuyện cổ tích hiện đại
Chuyện cổ tích hiện đại kể rằng, ngày nay có một
hoàng tử rất đẹp trai. Nhưng không may, chàng bị
một bà phù thủy phù phép nên mỗi năm hoàng tử chỉ
nói được một từ duy nhất. Vì thế, chàng rất buồn vì
không nói chuyện được với ai. Cũng như mọi câu
chuyện cổ tích, có hoàng tử thì sẽ có một nàng công
chúa
Nàng công chúa cũng sống trong lâu đài nọ và
xinh đẹp vô cùng. Hoàng tử đem lòng yêu nàng công

chúa. Nhưng oái ăm thay, chàng không nói được,
mỗi năm chàng chỉ có cơ hội thốt lên một tiếng và
phải im lặng cả năm. Làm thế nào để tỏ tình đây?
Chàng suy nghĩ và quyết định rằng hay là ta im lặng
trong ba năm để được nói với nàng ba từ: Anh yêu
em.
Và chàng bắt đầu chờ đợi, ba năm trôi qua
Nhưng chàng chợt nhận ra rằng nói với nàng ba từ
đó chẳng có tác dụng gì. Thế là chàng nghĩ hay là
tiếp tục chờ đợi thêm 5 năm để nói với nàng
thêm năm từ nữa: "Em làm vợ anh nhé".
Chàng ta tiếp tục chờ đợi
Đã tám năm trôi qua kể từ ngày chàng quyết định
chờ đợi, tám năm trong im lặng để được nói với nàng
một câu duy nhất. Và rồi ngày định mệnh đó cũng đã
tới, nàng công chúa vẫn xinh đẹp như ngày nào.
Nàng đang đứng trên lan can sân thượng của lâu đài,
miệng lẩm nhẩm hát có vẻ rất yêu đời.
Chàng hoàng tử tiến tới trước mặt nàng, quỳ
xuống, cầm lấy bàn tay nàng, nhìn sâu vào mắt nàng
và thốt lên tám tiếng yêu thương: "Anh yêu em, em
làm vợ anh nhé?".
Bạn có biết chuyện gì xảy ra không? Như mọi
chuyện cổ tích, câu chuyện sẽ kết thúc có hậu là
chàng hoàng tử sẽ cưới công chúa và lời nguyền
được hóa giải. Nhưng mọi việc không kết thúc như
thế! Nàng công chúa, sau khi nghe xong, vẻ mặt rất
ngạc nhiên. Nàng từ từ rút khỏi tai hai cái tai nghe
của chiếc headphone và hỏi lại: "Anh nói gì cơ, em
nghe không rõ?".

Vậy đấy, có ba thứ trên đời này đã đi qua không
bao giờ trở lại:
- Thời gian đã đi qua không bao giờ trở lại;
- Lời nói đã nói ra khó cơ hội để nói lần nữa;
- Hãy chớp lấy cơ hội vì cơ hội chỉ có một lần.
Cọng rơm quý giá hay Bí
Quyết Làm Giàu
Có một chàng thanh niên từ lúc nhỏ đã mang
mộng ước sau này sẽ trở thành triệu phú, khi lớn lên
anh đi chu du mọi miền, thăm hỏi nhiều người ở đủ
mọi ngành nghề để tìm học cho được bí quyết làm
giàu. Anh đã đi qua nhiều thành phố, thế nhưng mỗi
người lại chỉ cho anh một kiểu cách khác nhau, đôi
khi những phương thức này còn mâu thuẫn khiến
anh không học hỏi được những bí quyết của họ.
Nhiều năm trôi qua, không những anh không kiếm
được tiền, mà của cải mang theo đi đường càng lúc
càng vơi dần, cho đến một hôm nọ thì túi anh không
còn một đồng ten, anh phải lang thang đầu đường xó
chợ. Một hôm, khi đi ngang qua một thiền viện thờ
phụng đấng Quán Thế Âm, anh ta được mọi người
cho biết là đấng Cứu Khổ Cứu Nạn Ðại Từ Ðại Bi là
một vị Bồ Tát luôn giúp kẻ khốn cùng. Chàng thanh
niên đứng trước Phật đài khấn nguyện, anh thành
tâm cầu xin đức Quán Thế Âm giúp cho anh tìm được
phương thức làm giàu, vì đó là mộng ước duy nhất
trong đời của anh. Trước lời khấn nguyện chân thành
này, Quán Thế Âm đã động lòng nên hiển linh chỉ bảo
cho anh ta: "Muốn giàu có thật ra không phải là một
điều khó khăn, từ thiền viện này bước ra, bất kỳ gặp

được vật gì đáng giá hoặc vô giá trị con cũng đừng
được vật gì đáng giá hoặc vô giá trị con cũng đừng
bao giờ bỏ phí. Bất kỳ gặp được người nào từ già
đến trẻ, con cũng phải luôn luôn nghĩ đến họ và giúp
đỡ họ tận tình. Nếu làm được như vậy thì mộng ước
của con sẽ thực hiện được dễ dàng. Không riêng chỉ
một mình con, tất cả mọi người trên đời nếu làm
được như vậy cũng sẽ trở thành giàu có ngay."
Chàng thanh niên nghe lời của Quán Thế Âm dạy
như vậy thì mừng rỡ vô cùng. Chiếu theo lời của ngài
dạy bảo thì phương thức làm giàu này đâu có gì khó
khăn. Anh chàng lạy tạ tượng Bồ Tát và hăm hở
bước ra. Trong lúc hấp tấp anh ta vấp phải bực thềm
té nhào đầu. Lồm cồm bò dậy, tay lại vớ nhầm một
cọng rơm dưới đất, anh định vứt bỏ đi, thế nhưng
chợt nhớ lại lời Bồ Tát dặn cho nên anh cẩn thận nắm
cọng rơm trong tay rồi tiếp tục ra đi. Một lúc sau, có
một con ong bay ngang vướng vào cọng rơm của
anh đang cầm. Nghe con ong reo vo ve cũng vui tai,
nên anh cứ để yên mà không chịu gỡ ra. Ði đến một
ngã ba đường, anh trông thấy một người phụ nữ cố
gắng dỗ dành một đứa bé đang khóc thét trên tay của
bà. Chàng thanh niên bước tới quơ cọng rơm qua lại
trước mặt đứa bé để tạo sự chú ý. Ðứa bé thấy có
con ong vướng trên cọng rơm kêu vo ve nên hiếu kỳ
nhìn vào đó mà ngưng khóc. Nhớ lời của Quán thế
Âm Bồ Tát dặn, người thanh niên tặng cọng rơm có
mang con ong trên đó cho đứa bé. Ðứa bé khoái trá
nhe răng cười toe toét. Người đàn bà là mẹ đứa bé
lúc nãy đã tìm đủ cách mà không làm cho đứa bé

ngưng khóc được, bà ta mừng rỡ vì chàng thanh
niên đã giúp bà tránh được khá nhiều phiền phức
nên mở chiếc giỏ đi chợ lôi ra ba trái quít chín đỏ tặng
cho anh ta để thay thế lời cảm ơn.
Tiếp tục lên đường, đi được một đỗi, chàng thanh
niên thấy một người buôn vải đang ngồi thở dốc bên
đường. Ðó là một chàng lái buôn vì khát nước nên
mệt lả người. Ðộng lòng trắc ẩn, chàng thanh niên
tặng cho ông ta ba trái quít mà anh đang cầm trên tay.
Cảm động trước tấm lòng tốt này, người lái buôn sau
khi lấy lại sức đã mang tặng cho anh một xấp vải rất
đẹp để đổi lấy ba trái quít của anh.
Cầm lấy xấp vải, chàng thanh niên cảm thấy vui
vui vì đã làm được vài điều tốt mà lại được người ta
đền bù xứng đáng. Ði thêm một đỗi anh ta thấy có
một con ngựa bị đau nằm lăn dưới đất, người chủ cỡi
con ngựa đứng bên cạnh đang rầu rĩ không biết phải
làm sao? Chàng thanh niên thấy con ngựa gầy gò tội
nghiệp cho nên mới đề nghị với người chủ đổi con
ngựa lấy xấp vải trên tay của anh. Hơi lưỡng lự một
chút, người chủ con ngựa bằng lòng vì thấy rằng con
vật có vẻ như không thể nào đứng dậy được nữa.
Chàng thanh niên chạy đến bờ sông mượn chiếc
thùng múc nước về đổ cho ngựa uống. Anh vuốt ve
con vật tỏ vẻ thương yêu, không ngờ vài phút sau đó
thì con ngựa đứng dậy được. Thì ra con vật chỉ vì
khát nước và mệt lả người cho nên mất sức chứ
chẳng bệnh hoạn gì cả. Khi con ngựa đã hoàn toàn
bình phục, anh ta cỡi con ngựa tiếp tục lên đường.
Ði đến trước một tòa nhà kia thì có một ông già

trong nhà chạy ra chận anh lại và năn nỉ mượn đỡ
con ngựa. Ông ta cho biết có việc cần kíp cần phải đi
xa. Nhớ lời Quán Thế Âm Bồ Tát căn dặn, anh ta vui
vẻ nhận lời. Ông già cho biết ông là chủ nhân của căn
nhà, ông đề nghị với chàng thanh niên là hãy ở tạm
lại căn nhà cho đến khi nào trở về thì ông sẽ trả ơn.
Trong trường hợp ông không trở lại thì anh ta sẽ làm
chủ căn nhà và luôn cả đất đai rộng lớn chung
quanh. Không đợi chàng thanh niên trả lời, ông ta
nhảy tót lên lưng ngựa dông tuốt.
Chàng thanh niên đành phải ở lại trông nom căn
nhà. Căn nhà này có đầy đủ tiện nghi, lương thực,
tiền bạc nhưng lại không có người vì ông già vừa rời
khỏi là người giữ hương hỏa cuối cùng. Ðợi hết ngày
này qua tháng nọ vẫn không thấy ông già trở lại,
chàng thanh niên "bất đắt dĩ" trở thành chủ nhân căn
nhà và đất đai rộng lớn chung quanh. Trải qua nhiều
năm anh ta sống một cuộc đời thật đầy đủ về vật
chất, lúc đó anh ta mới sực nhớ lại lời dạy của Quán
Thế Âm Bồ Tát. Thì ra người đã chỉ đường cho anh
trở thành triệu phú nhờ vào lòng thương người, sự
quan tâm, tánh bao dung và chỉ đơn giản có vậy mà
thôi.
Trên đây là một câu chuyện ngụ ngôn nhà Phật
của xứ Nhật Bản. Ngụ ý của câu chuyện này nói lên
rằng đa số con người sống trong cõi đời ai ai cũng
muốn mưu cầu cho mình một cuộc sống thật đầy đủ.
Những người đã giàu sang thì lại muốn tinh thần và
sức khỏe của họ cũng được dồi dào. Thế nhưng rất
khó mà định nghĩa được thế nào là giàu cho đủ với

lòng mong ước của con người. Theo định nghĩa của
nhà Phật, giàu có không thể đo lường bằng số lượng
ít nhiều của tiền bạc, mà là căn cứ vào sự rộng rãi, từ
tâm bố thí của bạn. Những người có thể cho đi
những gì họ có trong người mới có thể gọi là giàu.
Những người lúc nào cũng khư khư giữ lấy cho
riêng mình thì dù tiền bạc của họ có chất đầy kho đi
nữa thì cũng chỉ được xem là người rất nghèo nàn về
mặt từ tâm mà thôi.
Vì vậy con đường chân chính để chỉ dẫn bạn tìm
đến sự sung túc không phải để tìm nhiều của cải vật
chất, không phải để tìm sự thành công trên danh lợi,
mà là quí trọng mỗi một món đồ vật trên tay của bạn,
quan tâm đến từng người mà bạn gặp gỡ, lúc nào
cũng có thể giúp đỡ cho kẻ khác, bố thí cho kẻ khác.
Thế nào mới gọi là một con người có lòng dạ bố
thí ? Ðó là một con người biết tạo duyên, tạo phúc,
giúp đỡ những người khốn cùng, dù là với người chỉ
lần đầu gặp gỡ. Ðó mới chính là sự bố thí cao cả, cho
ra mà không bao giờ tiếc rẻ, nên nhớ một điều, cho
mà còn tiếc, chứng tỏ rằng bạn chưa phải là một
người rộng lượng, giàu có lòng nhân.
Người Trung Hoa có một câu ngụ ngôn "Một cọng
cỏ, một giọt sương", nghĩa là mỗi một con người sinh
ra đều có những phúc phần khác nhau, cọng cỏ nhỏ
thì nhận được giọt sương nhỏ, lá cây lớn thì nhận
được giọt sương to, dù có miễn cưỡng cũng không
được. Họ còn có một câu nói là "Cọng rơm có thể
làm té con ngựa", hay nói ngược lại, biết đâu ta
chẳng thành công chỉ vì một cọng rơm nhỏ bé. (Như

chàng thanh niên trong câu chuyện này).
Bí quyết để làm giàu chẳng qua là biết tạo duyên,
tạo phúc và bố thí. Tạo duyên, tạo phúc khiến cho
chúng ta cảm thấy lòng dạ được quang minh lỗi lạc.
Bố thí khiến bạn thực sự trở thành một người giàu
có, sự giàu có tinh thần mà không một triệu phú nào
trên thế gian này có thể so sánh được.
Bài học từ Hươu cao cổ
Khi sinh con, hươu mẹ không nằm mà lại đứng; và
như vậy hươu con chào đời bằng một cú rơi hơn 3m
xuống đất và nằm ngay đơ. Rồi hươu mẹ làm một
việc kỳ lạ: đá hươu con cho đến khi nào chú ta chịu
đứng dậy mới thôi. Khi hươu con mỏi chân và nằm,
hươu mẹ lại thúc chú đứng lên. Đến lúc hươu con đã
thực sự đứng được, hươu mẹ lại đẩy chú ngã xuống
để chú phải nỗ lực tự mình đứng dậy lần nữa.
Điều này nghe có vẻ lạ với chúng ta, nhưng lại thực
sự cần thiết cho hươu con bởi vì hươu con cần phải
tự đứng được để có thể tồn tại với bầy đàn, nếu
không hươu con sẽ trơ trọi với cuộc đời và trở thành
miếng mồi ngon cho thú dữ.
Chúng ta cũng thế, thật dễ nản chí khi mọi việc đều
trở nên tồi tệ. Nhưng cho dù đang phải đối mặt với
nhiều gian khổ thì ta vẫn phải giữ vững niềm tin. Hãy
ghi nhớ rằng mỗi khi ta phải đối mặt với nghịch cảnh,
trong ta luôn có một sức mạnh tiềm ẩn.
Đừng bao giờ để thất bại quật ngã mà hãy để nó trở
thành thầy dạy của chúng ta. Đây chính là bí quyết để
thành công. Người ta không thua khi bị đánh bại mà
chỉ thua khi đầu hàng. Thomas Edison đã nói: “Tôi

chỉ thua khi đầu hàng. Thomas Edison đã nói: “Tôi
không bao giờ nản chí vì đối với tôi mỗi một nỗ lực
không thành công là một bước tiến bộ”.
Chuyện Suy Ngẫm

Một lần nọ Kahlil Gibran (1883-1931, nhà thơ, nhà
triết học kiêm nghệ sĩ Lebanon) bắt gặp một thanh
niên đang đọc sách triết học trong khu vườn của
nhà thương điên. Tuy nhiên, theo quan sát của
Gibran, anh chàng nọ tỏ ra rất minh mẫn, khác hẳn
những người bệnh khác. Ngồi xuống cạnh chàng
thanh niên, Gibran hỏi: "Anh vào đây làm gì?". Thoạt
tiên, người thanh niên nhìn Gibran bằng ánh mắt
ngạc nhiên, nhưng sau đó có lẽ vì thấy Gibran không
phải là một bác sĩ của nhà thương nên anh ta đáp:
“Đơn giản thôi. Cha tôi là luật sư danh giá, ông muốn
tôi giống ông. Chú tôi làm chủ một hãng buôn lớn và
ông hy vọng tôi theo nghiệp ông. Mẹ tôi muốn tôi trở
thành bản sao của người chồng mà bà hết lòng yêu
thương, kính trọng. Chị gái tôi luôn đem chồng chị
ấy, một anh chàng thành đạt, làm gương cho tôi. Anh
trai tôi cố ép tôi tập luyện để thành một vận động viên
như anh ấy. Ở trường học cũng không khá hơn.
Thầy giáo dạy đàn piano và thầy giáo dạy tiếng Anh
đều thuyết phục tôi rằng họ là những ví dụ mà tôi cần
phải học theo. Không ai nhìn tôi như nhìn một con
người. Họ muốn tôi là một tấm gương mà hễ nhìn vào
họ thấy hình ảnh của bản thân.
Thế nên tôi đành vào nhà thương điên này. Đây là
nơi duy nhất tôi chính là bản thân tôi”.

Chuyện Suy Ngẫm 2

Jean đi dạo cùng ông nội trên đường phố Paris.
Tới một chỗ nọ, hai ông cháu ngẫu nhiên chứng kiến
cảnh một người thợ giày đang cúi đầu lắng nghe
những lời quở trách của một bà khách hàng.
Té ra, vì sơ ý người thợ đã làm bà khách phật lòng.
Đôi giày hơi chật khiến ngón chân út của bà hơi bị
bó. Người thợ bình tĩnh lắng nghe những lời phàn
nàn, vui vẻ xin lỗi và hứa sẽ sửa lại.
Ông cháu Jean dừng chân trước một quán cà phê
ngoài trời. Trong khi đang thưởng thức ly cà phê
sáng và ngắm khách bộ hành qua lại trên hè phố
Paris, bỗng họ nghe tiếng người hầu bàn: “Xin ông
vui lòng nhích qua một chút cho tôi đi qua. Ông cảm
phiền, giờ này đông khách quá”. Ông nội của Jean
vội vàng nhích ghế vào sát chiếc bàn. Cùng lúc ông
cháu Jean chợt hiểu người hầu bàn không nói câu
đó với họ. Từ bàn bên cạnh, một người đàn ông khác
cau có tuôn ra những lời không mấy nhã nhặn. Thấy
ông khách vẫn ngồi ì ra, người hầu bàn đành đánh
một lối đi vòng vèo tới chiếc bàn đang chờ cà phê.
“Cháu đừng bao giờ quên những điều trái ngược
cháu vừa thấy” - ông nội của Jean dặn cậu. “Tại sao
người thợ giày vui vẻ chấp nhận những lời than
phiền của khách hàng, còn một ông khách rỗi việc
ngồi uống cà phê không chịu nhích qua một chút cho
người khác làm việc? Khi nguời ta làm việc thực sự,
đem lại lợi ích cho người khác, thường họ không
quan tâm tới chuyện người khác sẽ đối xử với họ ra

sao. Với họ, công việc là trên hết. Trái lại, những kẻ
không có ích bao giờ cùng tỏ ra là những nhân vật
quan trọng”.
Cỏ dại

Có phải bạn cảm thấy cỏ dại hèn mọn không đáng
gì cả phải không?
Nhưng bạn cần biết rằng: không có người leo núi
nào mà không coi trọng cỏ dại, vì trong tích tắc trượt
chân khi leo núi, một túm cỏ dại trên vách núi rất có
thể chính là vật cứu mạng của họ.
Bạn cũng cần biết rằng: rất nhiều người leo núi sợ
những lùm cỏ, vì khi họ lạc lối vào một bãi cỏ hoang
hay rừng trúc, rất có thể đó chính là nơi họ mất mạng.
Có thể nói, bất cứ người hèn mọn nào cũng đều có
thời khắc vĩ đại của họ, cũng có điểm đáng sợ của họ.
Cơ hội
Giáo sư vật lý nổi tiếng George Gate muốn tìm một
phụ tá cho mình khi nghiên cứu lĩnh vực truyền điện
tín. Ông đăng báo tuyển phụ tá.
Căn phòng đợi hôm ấy chật ních. Mọi người đều
chọn cho mình những bộ quần áo sang trọng nhất,
nghiên cứu hàng chục sách về morse trước khi đến
đây. Họ đều phải chờ ở phòng ngoài cho tới khi được
vị giáo sư mời vào phỏng vấn.
Trong khi chờ đợi, họ tán gẫu và cố gắng thể hiện
kiến thức của mình. Chỉ có một chàng trai trẻ ngồi
yên lặng chú tâm quan sát phòng làm việc của
George Gate. Anh đã theo dõi sát sao những công
trình nghiên cứu trước đó của vị giáo sư này và rất

muốn góp sức với ông.
Nhiều giờ trôi qua, cửa phòng thí nghiệm vẫn đóng
im ỉm. Nhà đợi vẫn ồn ã những tiếng bàn cãi sôi nổi.
Bỗng chàng trai vẫn ngồi im lặng khi nãy khẽ mỉm
cười, bật đứng dậy bước vào phòng thí nghiệm của
giáo sư. Cánh cửa không hề khóa. Thoạt đầu họ nhìn
chàng trai với ánh mắt thương hại vì cho rằng anh ta
không đủ kiên nhẫn chờ và định xin bỏ cuộc. Nhưng
không lâu sau, tất cả mọi người đều bất ngờ khi thấy
giáo sư George từ phòng thí nghiệm bước ra cùng
chàng trai trẻ.
- Xin cảm ơn mọi người đã đến đây, nhưng tôi đã tìm
được người trợ lý thực sự có năng lực cho mình rồi.
Vị giáo sư chỉ vào chàng trai.
Mọi người hết sức bất bình trước quyết định đột ngột
của giáo sư. Họ đã phải chờ đợi rất lâu, vậy mà thậm
chí không có cả một cơ hội để chứng tỏ khả năng
của mình.
Giáo sư chậm rãi giải thích:

×