Tải bản đầy đủ (.doc) (3 trang)

Văn biểu cảm về người thân

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (36.74 KB, 3 trang )

VĂN BIỂU CẢM VỀ CON NGƯỜI
CẢM NGHĨ VỀ NGƯỜI THÂN
MẸ CỦA EM
“ Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha ”
Mỗi khi nghe những lời thơ ngọt ngào, tha thiết ấy tôi lại bồi
hồi, xao xuyến nghĩ về người mẹ vô vàn kính yêu của mình. Mẹ là
người đã sinh ra tôi, cho tôi tất cả những tình cảm yêu thương nhất.
Nếu ví tôi như cánh diều thì mẹ chính là ngọn gió nâng cánh diều ấy
lên những tầng mây cao vút. Chẳng biết tự bao giờ hình ảnh người mẹ
đã đi sâu vào tâm trí tôi với một tình cảm gần gũi và thân thương biết
bao.
Trong lòng tôi, trong suy nghĩ của tôi, mẹ hiện lên là một người
tốt nhất thế gian này. Mẹ có dáng người dong dỏng cao, nước da trắng
hồng, mịn màng. Tôi yêu mái tóc của mẹ, mái tóc đen nhánh, dài đến
ngang lưng, mượt mà như dòng suối. Mỗi khi mẹ chải tóc trông mẹ
thật duyên dáng. Hồi nhỏ, mẹ thường “thuê” tôi nhổ tóc sâu cho. Mỗi
lần nhổ nhầm những sợi tóc không sâu mẹ lại nhăn nhó kêu đau. Thế
mà tôi lại phá lên cười. Những lúc ấy trông mẹ đáng yêu biết nhường
nào. Khi áp đôi má bé bỏng của tôi lên mái tóc ấy tôi lại có một cảm
giác dễ chịu và êm ái vô cùng. Tôi yêu khuôn mặt của mẹ, khuôn mặt
trái xoan trắng hồng và vầng trán cao, rộng. Đôi mắt to, tròn và đen
láy của mẹ lúc nào cũng mở to nhìn về tương lai phía trước, nhìn về
chỗ đứa con gái bé bỏng của mẹ đang đứng. Đôi mắt ấy rạng lên niềm
vui sướng và hạnh phúc khi nhận được tin vui, tin tốt lành hay một
khết quả học tập tốt của đứa con gái này. Nhưng đôi mắt ấy lại rất
nghiêm khắc và nghiêm nghị khi biết con của mẹ mắc phải một lỗi
lầm, một khuyết điểm làm cho mẹ buồn lòng, thất vọng. Mẹ có chiếc
môi nhỏ nhắn, xinh xinh, đôi môi hồng. Mỗi khi mẹ cười để lộ hàm
răng xếp thẳng, đều tăm tắp, trắng như những viên pha lê. Tôi yêu đôi
bờ vai của mẹ. Thích nhất là mỗi khi đi học về tôi lại tựa vào vai mẹ và


khoe những điểm chín, điểm mười con đạt được cũng như kết thúc một
buổi học tập mệt mỏi. Đôi bờ vai vững chắc ấy như điểm tựa cho cả gia
đình nhỏ bé của tôi. Chính đôi bờ vai ấy của mẹ mà tôi nhìn được ra
xa, biết thêm được nhiều điều thú vị về thế giới xung quanh. Tôi yêu
đôi bàn tay của mẹ, đôi bàn tay rám nắng, gầy gầy, xương xương, thô
ráp. Tuy đôi bàn tay ấy của mẹ không đẹp nhưng ẩn chứa bên trong là
cả một thế giới kì diệu. Tôi rất yêu mẹ của tôi, mẹ là tất cả những gì mà
tôi có!
Mẹ tôi là một người nhanh nhẹn, đảm đang, tháo vát. Những vật
dụng trong gia đình qua đôi bàn tay khéo léo của mẹ đều trở nên gọn
gàng, ngăn nắp, xinh xắn. Những món đồ chơi của chị em tôi đều do
đôi bàn tay của mẹ làm ra. Vào những ngày chủ nhật cuối tuần tôi
cùng lũ trẻ con hàng xóm chơi đồ chơi bầy bừa ra nhưng chỉ trong
phút chốc mẹ đã dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ cùng đống đò chơi đó. Tôi
thích nhất là được mẹ dạy hơn. Mẹ hướng dẫn rất ngắn dọn nhưng dễ
hiểu. Và tôi thích nhất là sau mỗi giờ học tốt mẹ lại xen lẫn những câu
chuyện cổ tích, truyện cười, … để giải trí … Cuối cùng, tôi yêu mẹ vì
mẹ là một người vô cùng chu đáo. Chưa bao giờ mẹ bắt tôi phải đợi lâu
mỗi khi tan trường. Chưa bao giờ tôi phải than phiền vì mẹ quên
không mua cho tôi một món đồ chơi hay một gói bánh, một gói kẹo, …
như mẹ đã hứa. Với tôi, mẹ hiền lắm! Mỗi khi tôi bị điểm kém mẹ
không đánh tôi, không mắng tôi mà chỉ ân cần nhắc nhở, chỉ bảo để
lần sau tôi không mắc khuyết điểm nữa. Mẹ còn là người bạn giúp tôi
dãi bày tâm sự. Mỗi khi có chuyện buồn tôi lại chia sẻ với mẹ, mẹ
khuyên tôi làm những gì tốt cho bản thân, an ủi tôi. Lúc đó, tôi thấy
như niềm vui được nhân lên gấp bội phần, còn nỗi buồn thì vơi đi
được phần nào. Mẹ cũng là người thầy giáo mỗi khi tôi gặp một bài
toán khó, một bài văn khó viết hay một bài học khó hiểu, … mẹ như tia
nắng mặt trời rặng rỡ trong mùa đông. Mẹ sống chan hòa, gần gũi bởi
thế hàng xóm và những đồng nghiệp đều rất quý mến mẹ. Mỗi khi mẹ

ở nhà là không khí trong gia đình lại rộn rịp niềm vui. Lũ trẻ con hàng
xóm lúc nào cũng tíu tít quanh mẹ để mẹ làm giúp một món đồ chơi
nào đó. Mỗi khi mẹ vắng nhà tôi cảm thấy buồn và trông vắng vô cùng,
gia đình tôi như suy sụp hẳn đi. Hồi nhỏ, tôi thường xé lịch đi cho mẹ
mau về. Rồi hôm nào cũng gọi điện hỏi thăm để được nghe giọng nói
thân thương, trìu mến của mẹ. Tôi thường đợi mẹ hàng giờ ở trước
cửa nhà ngày mẹ về để vội háo hức đón nhận những món quà mà mẹ
đã hứa mua cho tôi. Mẹ rất tôn trọng tôi, mẹ thường lắng nghe mọi ý
kiến của tôi, kể cả những việc nhỏ nhất. Mẹ là người luôn giữ lời hứa
dù có thế nào thì khi mẹ đã hứa mẹ cũng sẽ làm. Mẹ tôi làm nghề buôn
bán tự do. Tuy cái nghề ấy không cao quý như những nghề giáo viên,
bác sĩ, kĩ sư, … khác, nhưng sự vất vả thì nghề này của mẹ cũng
không kém phần vất vả so với những nghề kia. Tôi thương mẹ vất vả,
tần tảo sớm hôm, dạy từ lúc trời còn chưa sang để ra chợ dọn hàng cho
kịp giờ khách đến xem hàng. Trong công việc mẹ là một người có chữ
tín, đặt thương hiệu lên hàng đầu. Mẹ luôn coi khách hàng như
thượng đế. Với khách hàng mẹ rất vui tươi và niềm nở, tiếp đãi khách
hàng rất nhiệt tình và chu đáo. Khách hàng đến mua hàng đều nhớ
hàng của mẹ, lần sau lại quay lại mua hàng. Mẹ luôn là niềm tự hào
của tôi.
Tôi vẫn còn nhớ hôm ấy, tôi đi học về bắt quả tang mẹ đang đọc
trộm nhật kí của tôi. Tôi bước đến chỗ mẹ đang ngồi và quát: “Mẹ
không được đọc trộm nhật kí của con!”. Cứ tưởng rằng mẹ sẽ cho tôi
một cái tát vì tội hỗn, nào ngờ, mẹ đã không làm thế, mẹ rời khỏi
phòng tôi với đôi mắt rưng rưng như đang khóc. Tôi không thể tin
được mẹ lại làm thế. Tôi nghĩ mẹ thật quá đáng, sao mẹ lại làm thế với
tôi cơ chứ? Bước vào trong phòng, tôi khóa chặt cửa, mặc cho mẹ gọi
mãi ở ngoài. Hôm ấy tôi đã không ăn tối. Đêm đến, tôi trằn trọc không
thể ngủ được. Vì hồi ấy tới giờ, tôi toàn ngủ chung với mẹ nên tối nào
cũng được nhận những tình cảm yêu thương của mẹ, được phiêu lưu

trong thế giới truyện cổ tích, nhưng hôm nay thì không. Tôi đang cảm
thấy trống vắng vô cùng. Phải chăng tôi đang cảm thấy hối hận? Phải
chăng tôi đang thèm khát sự yêu thương từ người mẹ dấu yêu của
mình hay sao? Tôi đã khóc, khóc suốt đêm đó. Nước mắt ướt đẫm cánh
tay áo, ướt đẫm cả chiếc gối nhỏ. Nhìn sang chiếc gối của mẹ, tôi thấy
nhớ mẹ lắm! Trong giấc mơ, tôi thấy mẹ đang xoa đầu, ôm tôi vào
lòng, âu yếm tôi. Gía như lúc này mẹ cũng làm thế với tôi thì hạnh
phúc biết bao. Không hiểu sao lúc này, mẹ lại quan trọng đối với tôi
đến thế?! Không hiểu sao lúc này, tôi lại có những cảm giác chân thật
như thế này?!
Với tôi, mẹ là người mẹ, người phụ nữ hoàn mĩ nhất thế gian
này. Sau này, dù có lớn khôn thế nào đi chăng nữa thì con sẽ vẫn là
con của mẹ. Dù có đi đâu, về đâu tôi sẽ vẫn nhớ về người mẹ vô vàn
kính yêu này. Cuộc đời tôi sẽ vững bước đi trên con đường của mình
đã chọn vì luôn luôn có mẹ ở bên. Nhà thơ Chế Lan Viên đã viết:
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con”

×