Tải bản đầy đủ (.docx) (37 trang)

khi con bước vào đời

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (191.95 KB, 37 trang )

Bài học làm người!
Bài học làm người đẹp - Học cách quan tâm đến mỗi người bên mình.
Chuyện kể rằng, trong một trường học danh tiếng dành cho các nữ sinh, các cô gái
đáng yêu đều thoải mái trả lời các câu hỏi trong một kỳ thi trắc nghiệm. Chỉ tới câu
hỏi cuối cùng: Hãy cho biết tên người lao công trong trường chúng ta? thì các cô gái
lặng thinh. Ai cũng nhớ trong trường có một bác lao công nữ, ai cũng miêu tả được
vóc người, hình dáng của bác ấy nhưng không ai gọi tên bác ấy bao giờ. Thầy giáo đã
nói rằng: Trong cuộc sống, rồi các em sẽ gặp rất nhiều người nữa, mỗi người đều rất
quan trọng đối với em, rất đáng cho các em quan tâm. Chỉ cần một nụ cười mỉm hoặc
một câu chào, vậy là các em đã có thể quan tâm tới tất cả những người đáng mến.
Tùy thời tùy nơi giúp đỡ người khác
Trời mưa tầm tã, một người phụ nữ lớn tuổi bị bướt đẫm nước mưa, bà đứng bên
đường cao tốc với hy vọng mong gặp ai đó tốt bụng cho đi nhờ. Bao nhiêu xe chạy
qua chạy lại, chẳng xe nào đỗ lại. Họ sợ lỡ việc của mình, hoặc họ sợ vướng vào một
trò lừa đảo. ang lúc người phụ nữ thất vọng thì một chiếc xe dừng lại. Một cô gái
bước xuống giúp đưa bà tới trạm cứu hộ xe, rồi ân cần đưa bà cùng xe cứu hộ quay lại
chỗ xe hỏng. Trước khi chia tay, bà một mực hỏi địa chỉ của cô. Một tuần sau, cô gái
kinh ngạc nhận được một chiếc tivi màu cao cấp, trên mặt thùng đựng có dán một tấm
card - visite sang trọng, nội dung là cảm ơn sự giúp đỡ của cô hôm mưa gió, nhờ đó,
bà đã kịp gặp mặt lần cuối người chồng xa cách lâu ngày.
Đôi khi trở ngại cũng là cơ hội đối với mỗi người.
Một cô gái sắc đẹp vừa phải, tài năng vừa phải, bằng an phận vừa phải, lấy chồng
và vui vẻ làm nghĩa vụ của người vợ. Cuộc sống cứ thế trôi đi nếu gia đình không cạn
kiệt tiền, người chồng không mất sức lao động. Tình thế quẫn bách khiến cô gái
không thể an phận nữa. Dường như bao nhiêu năm nhàn nhã đã gom sức cho cô vùng
dậy, bao nhiêu năm im lặng đã dồn lại giúp cho cô bùng lên. Cô bước ra gánh vác gia
đình. Cô tổng kết những kinh nghiệm tự nhận thấy trong những năm âm thầm quan sát
dấn vào kinh doanh và mau chóng thành công. Những người trước kia chép miệng chê
cô an phận, giờ đây kinh ngạc thán phục. Những người trước kia thèm muốn sự nhàn
nhã của cô giờ đây cũng muốn được thành đạt như cô. Cuộc sống bao giờ cũng là bắt
đầu. Trở ngại nhiều khi mở ra thuận lợi!



Dám hy sinh cho những điều đáng giá
Một người em trai cần máu của chị gái mình mới có thể sống được. Cô gái nhỏ sẵn
sàng cho em, nhưng lại nghĩ rằng chắc cần hết số máu của mình thì em trai mới sống
nổi. Cô cầm chắc mình sẽ chết. Nằm bên cạnh nhau trong lúc truyền máu, cô gái nhìn
gương mặt em trai dần dần ửng hồng mà thấy vui mừng. Nhưng sau cùng, cô hỏi bác
sĩ: Cháu sắp chết rồi ư? Mọi người khi ấy mới biết, cô gái nhỏ đã chuẩn bị trước là
mình sẽ chết, nhưng vẫn tình nguyện cứu em. Cô gái biết sự sống của em trai là đáng
giá, và cô không do dự.
Bí quyết của cuộc đời
Một cậu bé hỏi một người đàn ông lớn tuổi: “Thưa ông, cháu biết ông là người rất
uyên bác. Cháu muốn ông chỉ cho cháu bí quyết của cuộc đời !”.
Người đàn ông đáp: “Ta đã suy nghĩ về điều này suốt cả cuộc đời mình. Theo ta, bí
quyết ấy có thể tóm gọn trong bốn điều. Thứ nhất là suy nghĩ. Suy nghĩ về những giá
trị mà cháu muốn sống cho cuộc đời mình. Thứ hai là tin tưởng. Tin tưởng vào bản
thân mình, dựa trên những suy nghĩ chín chắn về những giá trị mà mình sẽ sống. Thứ
ba là ước mơ. Ước mơ về những điều có thể, dựa trên niềm tin vào bản thân và niềm
tin vào những giá trị đã lựa chọn. Cuối cùng là dám làm. Là dám thử thách, dám
đương đầu với cuộc sống, dám chấp nhận mạo hiểm để biến những giấc mơ của mình
thành sự thật, dựa trên niềm tin vào bản thân và những giá trị sống đã chọn”.
Vâng, Walter E. Disney đã nói như thế với một cậu bé: suy nghĩ, tin tưởng, ước mơ
và dám làm.
Cà rốt, trứng và hạt cà phê
Cô con gái hay than thở với cha sao đời cô cứ bất hạnh này vừa đi qua thì bất hạnh
khác đã vội ập đến, và cô không biết phải sống thế nào. Có những lúc quá mệt mỏi vì
vật lộn với cuộc sống, cô đã muốn chối bỏ cuộc đời đầy trắc trở này.
Cha cô vốn là một đầu bếp. Một lần, nghe con gái than thở, ông dẫn cô xuống bếp.
Ông bắc ba nồi nước lên lò và để lửa thật to. Khi ba nồi nước sôi, ông lần lượt cho cà
rốt, trứng và hạt cà phê vào riêng từng nồi và lại đun để chúng tiếp tục sôi, ông không
nói một lời.

Người con gái sốt ruột không biết cha cô đang định làm gì. Lòng cô đầy phiền
muộn mà ông lại thản nhiên nấu. Nửa giờ sau người cha tắt bếp, lần lượt múc cà rốt,
trứng và cà phê vào từng tô khác nhau. Ông bảo con gái dùng thử cà rốt. "Mềm lắm
cha ạ", cô gái đáp. Sau đó, ông lại bảo cô bóc trứng và nhấp thử cà phê. Cô gái cau
mày vì cà phê đậm và đắng.
- Điều này nghĩa là gì vậy cha? - Cô gái hỏi.
- Ba loại thức uống này đều ở trong môi trường như nhau, đó là nước sôi 100 độ.
Tuy nhiên mỗi thứ lại phản ứng thật khác. Cà rốt khi chưa chế biến thì cứng và trông
rắn chắc, nhưng sau khi luộc sôi, chúng trở nên rất mềm. Còn trứng lúc chưa luộc rất
dễ vỡ, chỉ có một lớp vỏ mỏng bên ngoài bảo vệ chất lỏng bên trong. Sau khi qua
nước sôi, chất lỏng bên trong trở nên đặc và chắc hơn. Hạt cà phê thì thật kỳ lạ. Sau
khi sôi, nước của chúng trở nên rất đậm đà.
Người cha quay sang hỏi cô gái: - Còn con, con sẽ phản ứng như loại nào khó
khăn? Con sẽ như cà rốt, bề ngoài tưởng rất cứng cáp nhưng chỉ với một chút đau
đớn, bất hạnh đã trở nên yếu đuối chẳng còn chút nghị lực? Con sẽ là quả trứng, khởi
đầu với trái tim mỏng manh và tinh thần dễ đổi thay. Nhưng sau một lần tan vỡ, ly hôn
hay mất việc con sẽ chín chắn và cứng cáp hơn? Hay con sẽ giống hạt cà phê? Loại
hạt này không thể có hương vị thơm ngon nhất nếu không sôi ở 100 độ. Khi nước
nóng nhất thì cà phê mới ngon. Cuộc đời này cũng vậy con ạ. Khi sự việc tưởng như
tồi tệ nhất thì chính lúc ấy lại giúp con mạnh mẽ hơn cả. Con sẽ đối mặt với những
thử thách của cuộc đời như thế nào? Cà rốt, trứng hay hạt cà phê?
Cái bóng
- Bố ơi, nó cứ đi theo con! - Cậu bé gào lên. - Nó không chịu bỏ đi
- Làm sao nó bỏ đi được? - Ông bố cố nhịn cười. - Nó là cái bóng của con mà!
Nhưng điều này lại rất quan trọng đối với cậu bé. Có thể cậu đã nhìn thấy cái bóng
hàng trăm lần, nhưng hôm nay không hiểu sao cậu lại không thích nó.
Tôi ngồi gần đó và nhìn cậu bé chạy vòng quanh, cố thoát khỏi cái bóng. Chạy một
lúc, cậu bé đứng lại dưới một gốc cây to và chiếc bóng to của cái cây "nuốt chửng"
bóng của cậu.
- Nó biến mất rồi bố ơi. - Cậu bé lại gào lên phấn khích. - Cái cây ăn mất nó rồi!

Khi cậu bé bước ra khỏi bóng cây cũng là lúc mặt trời khuất sau đám mây. Cái
bóng cậu biến mất.
Cậu bé vui vẻ chạy lại phía bố, cười vang vì đã chiến thắng một điều bí ẩn cứ đi
theo cậu cả ngày.
- Thế là xong, bố ạ! - Cậu bé tự hào.
Đối với chúng ta, quá khứ cũng là một cái bóng và có nhiều người lại e ngại chính
cái bóng của mình. Bởi cái bóng là hình ảnh tối, là đường viền của con người chúng ta
mà thiếu hẳn những chi tiết thật. Nhưng những gì mọi người nhìn thấy ở chúng ta là
phần hướng ra ánh sáng, là con người chúng ta chứ không phải là hình ảnh trên mặt
đất - những gì của ngày hôm nay.
Nếu bạn luôn nhìn thấy cái bóng của mình nghĩa là bạn đang đi sai đường. Hãy
hướng về phía tương lai và để cái bóng quá khứ lại phía sau bạn.
Cái bẫy chuột
Masha là một cô gái xinh xắn và học giỏi. Bạn bè ngưỡng mộ cô nhưng chỉ có điều
Masha dửng dưng với tất cả. Bữa nọ, không thấy Liza tới lớp, cuối buổi bạn bè rủ
Masha tới nhà Liza xem sao. “Việc của Liza đâu có liên quan gì đến mình?”, Masha
lắc đầu từ chối. Ở lớp có bạn Vichia vì bị bệnh mấy tháng nên tỏ ra chật vật khi quay
trở lại trường. “Masha, bạn giỏi toán, bạn giúp Vichia đi”, các bạn cùng lớp năn nỉ.
“Mình ấy à? Ồ không, Vichia học thế nào là chuyện của bạn ấy. Chả liên quan gì tới
mình”.
Thế rồi một hôm, Masha ngạc nhiên và bực bội thấy các bạn cùng lớp chuyền tay
nhau một cuốn sách, vừa đọc chúng vừa ngoái cổ nhìn Masha cười khúc khích. Tò
mò, Masha năn nỉ các bạn cho mượn nhưng bị từ chối. Tranh thủ giờ ra chơi, Masha
lẻn lấy được cuốn sách nọ và đọc trộm.
Truyện kể rằng có một con chuột nhắt phát hiện ra chiếc bẫy chuột đặt dưới gầm
chạn cất đồ ăn trong bếp. Con chuột hoảng hốt chạy khắp nhà miệng la toáng: “Cẩn
thận, cẩn thận, trong bếp có bẫy chuột!”. Nghe tiếng la thảng thốt, lũ gà mái đang dẫn
con kiếm ăn ngoài sân vội xù lông kêu lũ gà con trốn biệt dưới cánh mẹ. Sau khi hỏi
chuột cho ra nhẽ, lũ gà mái đổ quạu xông vào mổ chuột: “Bẫy chuột thì ăn nhằm gì tới
chúng tao?”.

Chuột nhắt chạy vội xuống chuồng heo: “Cẩn thận, cẩn thận. Trong bếp có bẫy
chuột!”. Nghe tiếng thét the thé của chuột, heo đang ngủ bật tỉnh giấc, nặng nề trở
mình. “Chuyện gì vậy?”, heo vừa thở phì phò vừa hỏi. “Bác cẩn thận nhé. Đừng có
chui vào gầm chạn, nhỡ đạp phải cái bẫy chuột to tướng ở đấy thì khốn”, chuột nhắt
nhanh nhảu. “Mày lo thân trước đi. Việc này chả dính gì tới tao cả”, heo trả lời. Chuột
nhắt tiu nghỉu.
Đúng lúc đó, từ trong bếp phát ra tiếng rít gió, nghe như tiếng chuột chít chít khi bị
trúng bẫy hay khi bị mèo vồ. Bà chủ từ trên nhà nghe tiếng động vội chạy xuống bếp.
Lại một tiếng kêu đau đớn khác phát ra từ nhà bếp. Lần này thì rõ là tiếng bà chủ. Rồi
chuột nhắt nghe thấy tiếng chân sầm sập của ông chủ. Té ra, có một con rắn độc ham
miếng mồi bị sập bẫy chuột. Trong bóng tối của nhà bếp, bà chủ cứ tưởng chuột trong
bẫy nên khi thò tay gỡ liền bị con rắn mổ. Được cứu kịp thời, bà chủ may mắn thoát
chết nhưng bác sĩ nói bà còn yếu lắm, cần phải tĩnh dưỡng cả tháng trời. Vì cần tiền
thuốc thang cho vợ, ông chủ kêu lò mổ tới bắt con heo. Tiếp theo, lần lượt cả bầy gà
chui vào nồi xúp để tẩm bổ cho bà chủ. Chuột nhắt chỉ còn biết lắc đầu thở dài.
Đọc hết câu chuyện, mặt Masha nóng bừng. Từ buổi học hôm đó, Masha đổi khác.
Cô không còn kênh kiệu hếch mặt lên và nói “Việc ấy thì liên quan gì đến mình” khi
bạn bè đề nghị cô giúp đỡ.
Tình bạn
Tình bạn có thể đồng giới và khác giới. Tình bạn tốt được biểu hiện qua một số đặc
tính như: thân mật và bình đẳng, trung thực và tôn trọng, chia sẻ và hy sinh. Người ta
có thể định nghĩa một cách ngắn gọn: hai người là bạn tốt của nhau luôn trao đổi kinh
nghiệm với nhau một cách chân thành, nâng đỡ nhau vượt qua thách đố trong cuộc
sống và hạnh phúc khi thấy bạn mình thành công. Hai người bạn tốt của nhau thường
giữ được những điểm sau đây:
- Không cạnh tranh, ghen tỵ, gian dối khi bạn có những điểm tốt hơn mình.
- Không bỏ rơi khi bạn có chuyện buồn.
- Không nói xấu bạn với người khác.
- Không tìm cách loé sáng hơn bạn.
- Không coppy bạn một cách triệt để.

- Không phản bội bạn và không lệ thuộc bạn.
- Không quyến rũ người mà bạn mình đã có dự định chọn làm người yêu.
- Không lạnh nhạt với bạn dù bạn mình đã có gia đình.
Trong tình bạn vô tư và chân thật, hai người không còn phòng vệ và đóng kịch, sẵn
sàng bộc lộ con người thật của mình cả ưu lẫn khuyết, vì thế hai bạn rất hiểu nhau về
nhu cầu cá nhân, năng lực sống, tính cách và khí chất của nhau. Do đó, đối với tình
bạn sự không trung thực là yếu tố không thể tha thứ được. Tình bạn sẽ rạn nứt khi một
trong hai có khuynh hướng quan tâm về chính mình nhiều hơn là quan tâm đến tâm
trạng của bạn, muốn bạn hiểu mình, làm những điều tốt cho mình mà quên tìm hiểu
bạn và làm những điều tốt cho bạn. Khi đó, sự đồng cảm không được thoả mãn vì tình
bạn tốt không có chỗ cho sự ích kỷ và vì người ích kỷ chỉ biết lợi dụng bạn, không tôn
trọng bạn.
Tình bạn là mãi mãi
Trong một giây phút nào đó trong cuộc sống, bạn tìm thấy được một người bạn
thân. Đó là người có thể thay đổi cuộc sống của bạn dù chỉ là một phần nhỏ nào đó.
Là người có thể làm cho bạn cười đến ngặt nghẽo đến nỗi bạn không thể dừng lại. Có
thể là ngưởi làm cho bạn tin rằng thế giới này thật sự tốt đẹp. Hay đó
là người đã ngồi hàng giờ để thuyết phục bạn rằng thật sự cánh cửa cuộc đời vẫn
chưa đóng lại với bạn và nó đang chờ bạn mở ra.
Đó chính là người bạn mãi mãi
Khi bạn ngã qụy và thế giới quanh bạn dường như qúa đen tối và trống rỗng, người
bạn ấy sẽ nâng bạn lên và làm cho sự đen tối, trống rỗng của thế giới ấy bỗng vụt sáng
lên và lấp đầy những trống rỗng ấy.
Người bạn ấy có thể dắt bạn qua những giây phút khó khăn của cuộc sống, lúc
buồn và cả những lúc rối trí, Người bạn ấy sẽ nắm lấy tay bạn và nói với bạn rằng mọi
chuyện rồi sẽ tốt đẹp.
Và nếu bạn đã tìm thấy một người bạn như thế, bạn đã cảm thấy hạnh phúc và đầy
đủ, bởi vì bạn không cần lo âu, bạn đã có một tình bạn mãi mãi trong cuộc đời và nó
sẽ không bao giờ kết thúc
Nghĩ về bạn, tôi muốn nói rằng những ý nghĩ của bạn làm sáng lên những ngày

tháng cô đơn, bằng cách nào đó mà bạn luôn ở đó, với nụ cười và sự vui vẻ, với tình
cảm dành để chia sẻ Bạn làm tôi mỉm cười những khi tôi buồn bã nhất Bạn là
người bạn thân nhất mà tôi đã có. Cảm ơn vì đã là bạn của tôi.
Tấm thiệp tình bạn
Bắt đầu từ năm lớp chín trong ngôi trường lớn của trung tâm thị trấn, Abbie trở nên
kín đáo và thầm lặng. Không khi nào cô không cảm thấy buồn vì cô đơn. Nhưng
chẳng mấy chốc cô tìm được khát vọng cho riêng mình khi cô nhớ lại năm học lớp
tám với nhiều bạn bè thân thiện. Còn ngôi trường mới này có quá nhiều người không
thân thiện. Dường như không một ai trong ngôi trường này không quan tâm đến việc
liệu Abbie có được chào đón hay không. Abbie rất quan tâm đến mọi người nhưng sự
nhút nhát của Abbie khó khăn cho việc kết bạn.
Hầu như ngày nào cô bé cũng đều đi dọc giảng đường giống như người vô hình,
không một lời nói nào, vì vậy không bao giờ nghe thấy tiếng Abbie nói. Điều quan
trọng mà Abbie cho rằng đó là những điều vô nghĩa không đủ để nghe. Vì vậy Abbie
tiếp tục im lặng. Cha mẹ của Abbie rất lo lắng về Abbie, họ lo sợ Abbie sẽ không bao
giờ có bạn. Cha mẹ Abbie đã thử mọi thứ mà họ có thể như sắp xếp chỗ ở cho Abbie,
mua quần áo cho Abbie và những đĩa nhạc, nhưng mọi thứ vẫn không làm cho Abbie
thay đổi. Thật không may, cha mẹ của Abbie không biết mình đang nghĩ về kết thúc
cuộc sống của Abbie. Abbie thường khóc một mình đến khi ngủ thiếp đi, cô bé nghĩ
rằng không một ai yêu thương mình, thật sự là bạn mình.
Tammy, người bạn mới của Abbie, đã quen Abbie khi làm bài tập ở nhà và giả vờ
cần sự giúp đỡ. Thậm chí xấu hơn, Tammy đã đẩy Abbie khỏi sự vui đùa mà lẽ ra
Abbie đáng có. Cậu ta thường xuyên la mắng Abbie.
Đến mùa hè thì mọi thứ càng trở nên tồi tệ hơn, Abbie chỉ còn một mình, không
còn người bạn nào xung quanh khiến cho ý nghĩ của Abbie suy diễn lung tung. Abbie
đã cho rằng cuộc sống của chính mình thật là điên khùng, cuộc sống này không đáng
sống trên thế gian.
Abbie học lớp mười và tham gia vào một nhóm thanh niên đạo Thiên Chúa tại một
nhà thờ địa phương, với hy vọng là tìm bạn. Cô gặp mọi người, bề ngoài thì họ dường
như chào đón cô, nhưng bên trong thì họ mong rằng sẽ đuổi cô ra khỏi nhóm của họ.

Vào thời điểm những ngày Giáng sinh đến, Abbie đã dùng những viên thuốc ngủ
với hy vọng rằng chúng sẽ giúp đỡ cô nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Cuối cùng cô
quyết định cô sẽ nhảy xuống sông trước đêm Giáng sinh trong khi cha mẹ đang dự
tiệc. Cô rời khỏi ngôi nhà ấm áp để đi bộ lên cầu và viết một bức thư cho cha mẹ. Khi
cô mở hộp thư, cô tìm thấy những lá thư ở đó. Cô lấy những lá thư ra ngoài và xem nó
từ đâu đến. Một lá từ ông bà Knight, một lá từ đôi vợ chồng hàng xóm và cô thấy
một địa chỉ gửi đến cô. Cô xé và mở thư. Đó là một tấm thiệp từ một người đàn ông
trong nhóm những người thanh niên ấy.
"Abbie thân mến!
Tôi muốn xin lỗi đã không nói với bạn sớm, cha mẹ của tôi đang trong thời gian
quản thúc tôi, vì thế tôi không có cơ hội để nói với bất cứ ai. Tôi hy vọng bạn có thể
giúp tôi trả lời một vài câu hỏi về chuyện những đứa trẻ bị quản thúc. Tôi nghĩ chúng
ta sẽ trở thành những người bạn và giúp đỡ mọi thứ cho nhau. Hẹn gặp lại bạn tại
nhóm trẻ vào chủ nhật.
Thân thiết,
Wesley Hill"
Abbie nhìn chằm chặp vào tấm thiệp một cách ngạc nhiên và đọc lại nhiều lần.
"Trở thành những người bạn", cô mỉm cười, nhận ra người nào đó biết về cuộc sống
của cô và muốn rằng, Abbie Knight như một người bạn. Cô cảm thấy thật đặc biệt. Cô
quay về nhà, vừa đi cô vừa gọi tên Wesley.
Tôi đoán rằng bạn có thể nói Wesley là một sự huyền diệu đêm Giáng sinh, bởi vì
tình bạn là món quà tốt nhất bạn có thể tặng cho bất cứ ai.
Viết cho những kỷ niệm
- Tôi thích đôi giày cũ mà rất vừa vặn đôi chân bạn nhưng bạn lại thấy nó phù hợp
với tôi hơn nên bạn để tôi đi.
- Tôi thích chiếc váy cũ mà bạn rất tự hào nhưng bạn không muốn mặc thử xem
sao.
- Tôi thích bức tranh mà bạn rất yêu quý nhưng bạn đã phải xé đi để sơn lại căn
phòng.
- Tôi thích chiếc đồng hồ treo tường trong căn nhà đang sửa dù nó không còn chỉ

thời gian nhưng mang theo những kỷ niệm ngày xưa.
- Tôi thích chiếc tem thư cũ kỹ vì nó không dùng để gửi thư nhưng đã nằm trong bộ
sưu tập quý giá của riêng tôi.
- Tôi thích điếu thuốc chưa châm lửa mà bạn đang âu yếm trên kẽ tay bởi bạn vừa
mới cai thuốc hôm qua.
- Tôi thích câu truyện kể về chiến thắng đầu tiên nằm trên giá sách của bạn mặc dù
nó đã chìm trong muôn vàn cuốn truyện kể về những chiến tích huy hoàng hơn.
- Tôi thích cuốn tiểu thuyết mà bạn yêu thích - dù bạn luôn nghĩ là sẽ đọc lại nhưng
bạn chỉ mang ra rồi lật dở ngẫu nhiên.
- Tôi thích tình cảm đã qua, những tình cảm mà khiến bạn mỗi khi nghĩ tới lại mỉm
cười mãn nguyện chứ không phải là mỉm cười khi nghĩ đến.
Sắc màu của tình bạn
Có một ngày sắc màu của thế giới này bắt đầu tranh luận với nhau xem ai có gam
màu đẹp nhất, quan trọng nhất, hữu dụng nhất và được yêu thích nhất.
Xanh lá cây nói: "Tôi quan trọng nhất. Tôi là dấu hiệu của sự sống và hy vọng. Tôi
được chọn màu cho cỏ cây, hoa lá. Không có tôi, tất cả mọi loài trên thế gian này sẽ
không thể tồn tại. Hãy nhìn về cánh đồng kia, bạn sẽ thấy một màu xanh bạt ngàn của
tôi".
Xanh dương chen vào: " Bạn có nghĩ về trái đất. Vậy bạn hãy nghĩ về bầu trời và
đại dương xem sao. Nước chính là nguồn sống cơ bản nhất, được tạo ra bởi những
đám mây hình thành từ những vùng biển rộng lớn này. Hơn nữa, bầu trời sẽ cho
khoảng không rộng lớn, hòa bình và sự êm ả".
Màu vàng cười lớn: "Ôi các bạn cứ quan trọng hóa. Tôi thì thực tế hơn, tôi đem lại
tiếng cười, hạnh phúc và sự ấm áp cho thế giới này. Này nhé, mặt trời màu vàng, mặt
trăng màu vàng và các vì sao cũng màu vàng. Mỗi khi bạn nhìn vào một đóa hướng
dương, bạn sẽ cảm thấy cả thế giới này đang mỉm cười. Không có tôi cả thế giới này
sẽ không có niềm vui".
Màu cam lên tiếng: "Tôi là gam màu của sự mạnh khoẻ và sức mạnh. Mặc dù
lượng màu của tôi không nhiều bằng các bạn, nhưng tôi mới đáng giá nhất vì tôi là
nhu cầu của sự sống. Tôi mang đến hầu hết các vitamin tối quan trọng như cà rốt,

cam, xoài, bí ngô, đu đủ Tôi không ở bên ngoài nhiều nhưng khi bình minh hay
hoàng hôn xuất hiện là màu sắc của tôi. Ở đây có bạn nào sánh kịp được với vẻ đẹp ấy
không?".
Màu đỏ không thể nhịn được cũng nhảy vào cuộc: “Tôi là máu, cuộc sống này là
máu. Tôi là màu sắc của sự đe dọa nhưng cũng là biểu tượng của lòng dũng cảm. Tôi
mang lửa đến cho con người. Tôi sẵn sàng chiến đấu vì mục đích cao cả. Không có
tôi, trái đất này sẽ trống rỗng như mặt trăng. Tôi là sắc màu của tình yêu và đam mê,
của hoa hồng đỏ, của hoa anh túc".
Màu tím bắt đầu vươn lên góp tiếng: "Tôi tượng trưng cho quyền lực và lòng trung
thành. Vua chúa thường chọn tôi vì tôi là dấu hiệu của quyền năng và sự xuất chúng.
Không ai dám chất vấn tôi. Họ chỉ nghe lệnh và thi hành!".
Cuối cùng, màu chàm lên tiếng, không ồn ào nhưng đầy quyết đoán: " Hãy nghĩ
đến tôi. Tôi là sắc màu im lặng và hầu như không ai chú ý đến tôi. Nhưng nếu không
có tôi thì các bạn cũng chỉ là vẻ đẹp bên ngoài. Tôi tượng trưng cho suy nghĩ và sự
tương phản, bình minh và đáy sâu của biển cả. Các bạn phải cần đến tôi để cân bằng
cho bề ngoài của các bạn. Tôi chính là vẻ đẹp bên trong".
Và cứ thế các sắc màu cứ tiếp tục tranh luận, thuyết phục màu khác về sự trội hơn
của mình. Bỗng một ánh chớp sáng lóe trên nền trời, âm thanh dữ dội của sấm sét và
mưa bắt đầu nặng hạt. Các sắc màu sợ hãi đứng nép sát vào nhau để tìm sự ấm áp.
Mưa nghiêm nghị nói: "Các bạn thật là ngớ ngẩn khi chỉ cố gắng vật lộn với chính
các bạn. Các bạn không biết các bạn được tạo ra từ một mục đích thật đặc biệt, đồng
nhất nhưng cũng khác nhau? Các bạn là những màu sắc thật tuyệt vời. Thế giới này sẽ
trở nên nhàm chán nếu thiếu một ai trong các bạn. Nào, bây giờ hãy nắm lấy tay nhau
và bước nhanh đến đây".
Các màu sắc cùng nắm lấy tay nhau và tạo thành những màu sắc đa dạng. Mưa tiếp
tục: "Và từ bây giờ, mỗi khi trời mưa tất cả các bạn sẽ vươn ra bầu trời bằng chính
màu sắc của mình và phải hợp lại thành vòng để nhắc nhở rằng các bạn phải luôn sống
trong hòa thuận, và ta gọi đó là cầu vồng. Cầu vồng tượng trưng cho niềm hy vọng
của ngày mai".
Và chính vì thế mỗi khi trời mưa, để gội rửa thế giới này, trên nền trời sẽ ánh lên

những sắc cầu vồng làm đẹp thêm cho cuộc sống, để nhắc nhở chúng ta phải luôn luôn
tôn trọng lẫn nhau.
Nụ cười tình bạn
Khi mọi thứ trôi qua trong một ngày tệ hại, không ai thèm quan tâm hay nói gì với
bạn. Không có nghĩa gì khi bạn thét gào và khóc lóc thảm thiết bởi, thế giới dường
như vẫn đang trôi qua bạn một cách bình thản. Không ai muốn nói, muốn chăm sóc
bạn, dù bạn đang vượt qua sự thất vọng của mình để cố gắng làm cho mọi người nghe
bạn nói.
Nhưng trên một gương mặt, có một nụ cười vừa bừng sáng, một nụ cười mà bạn
biết – nó dành cho bạn. Một nụ cười có sự vun đắp của tình yêu, trên một gương mặt
mà bạn có thể nhận ra – bởi đó là bạn của bạn.
Bạn sẽ không bao giờ cô đơn, vì bạn luôn có bạn bè bên cạnh – dù đó là lúc bạn
đang gặp phiền phức, đang buồn bã hay ngập tràn hy vọng. Không có nghĩa gì sự cách
xa về thời gian và không gian, khi bạn cần ai đó để nói chuyện, bạn bè sẽ luôn bên
cạnh bạn.
Nếu bạn cần một cái siết tay, một cái ôm hay một bờ vai để khóc, bạn bè sẽ luôn
bên cạnh bạn…
Phân tích những người bạn của bạn!
Trong một ngày đẹp trời, bạn bỗng nảy ra ý định: Phân tích và đánh giá về bạn bè
mình! Quả là không nên như thế, nhưng Bạn hãy thử ngồi tưởng tượng, bạn đang rơi
vào một cơn bão, khi những đám mây đã kéo đến mù mịt và bầu trời trở nên xám xịt,
lạnh lẽo, lúc đó, trong trái tim nặng trĩu của bạn, không còn nghe được tiếng cười. Và
khi đó, ai đã tìm đến với bạn? Những lúc bạn đau khổ nhất, người bạn nào đã đến và
đứng bên cạnh bạn? Người bạn nào đã "nhấc bổng" những ưu tư ấy ra khỏi trái tim
bạn và làm cho nụ cười lại nở trong tim bạn, thì người ấy xứng đáng với cái tên
”Người bạn”.
Bạn hãy cám ơn người bạn ấy, đã dũng cảm vượt qua cơn bão để đến với bạn, để
làm cho những ngày mưa rét có ánh mặt trời ấm áp hơn.
Câu chuyện cuộc sống
Câu chuyện này là câu chuyện của các bạn, câu chuyện về cuộc đời của mỗi người

trong chúng ta. Nếu ngay giờ phút này, ngồi nghĩ lại quãng đời đã qua, hồi tưởng lại
các ký ức vui, buồn , bạn sẽ cảm thấy mình thật may mắn khi có được những giờ
phút hạnh phúc ấy. Cuộc sống là một quyển sách. Quyển sách này vẫn chưa kết thúc.
Vì vậy, bạn hãy hít một hơi thật sâu và bắt tay vào viết tiếp những trang sách còn đang
dở dang
Gia đình
Đã có bao giờ bạn nói với cha mẹ, anh chị em của bạn rằng bạn yêu thương họ
chưa? Tôi dám nói là chưa. Chúng ta đôi khi không để ý đến những gì chúng ta có mà
không trân trọng nó. Chúng ta không tỏ bày sự yêu thương của chúng ta với những
người trong gia đình, để rồi một ngày kia, ta phải hối tiếc vì điều đó.
Tôi đã mất đi ông bà nội, và cả bà cô nữa. Tôi cảm nhận rất rõ sự hối tiếc trong lòng
vì đã không nói lên được lời yêu thương đối với họ. Và bây giờ, họ đã ra đi, tôi không
còn cơ hội để làm được điều đó nữa.
Bạn bè
Đã bao giờ bạn định nghĩa bạn bè của mình phải là người thế nào chưa? Tôi cũng
dám chắc là chưa, và tôi chúc mừng bạn vì điều đó.
Chúng ta phải có bạn bè, và chúng ta trân trọng tình bạn mà chúng ta đang có với
nhau. Tôi rất hân hạnh được kết bạn với nhiều người, những người đã không hề để ý
đến các tính xấu của tôi mà làm bạn và chia sẻ mọi buồn vui với tôi. Và tôi biết rằng
khi họ cần, tôi sẽ ở bên cạnh họ.
Tình yêu
Bạn có bao giờ nghĩ người yêu của mình phải là người như thế nào chưa? Tôi dám
chắc là rồi. Nhưng có bao giờ bạn nghĩ rằng, người yêu lý tưởng của mình là người
không hề tồn tại? Rằng điều bạn cần là một người chia sẻ với mình như một người
bạn và hơn thế nữa không?
Rằng tình yêu giống như một cuộc chơi kéo co giữa hai người! Khi bạn và người ấy
có tranh chấp, nếu cả hai người cùng kéo sợi dây sẽ đứt, nhưng nếu một người kéo,
còn người kia thả, sợi dây sẽ không đứt mà bền vững mãi!
Hãy nhớ, nếu bạn là người kéo, đừng kéo quá nhiều, vì sợi dây không dài lắm để
đối phương thả đâu. Đừng bỏ phí bất kỳ cơ hội nào. Hãy trân trọng những gì mình có.

Hôn nhân
Bạn có bao giờ nghĩ về cuộc sống gia đình chưa? Tôi không dám nói đến điều này
nhiều. Vì bản thân mình cũng chưa có kinh nghiệm, nhưng sự tưởng tượng của con
người là vô hạn.
Bạn có nghĩ rằng hôn nhân sẽ gắn kết hai người lại với nhau không? Rằng bạn phải
chấp nhận tất cả mọi thứ của đối phương và chung sống với nhau. Tôi không nghĩ sâu
xa đến thế. Tôi chỉ hy vọng rằng mình làm được điều này.
Nếu có một lúc nào đó, tôi hay đối tượng của tôi tức giận, điều duy nhất tôi có thể
làm là ôm chặt người đó vào lòng và nói "Anh yêu em" bởi vì tình yêu sẽ xóa đi các
bất đồng và gắn kết chúng ta lại với nhau.
Con cái
Con cái là hình ảnh của chúng ta. Vì thế, hãy cố gắng tạo ra một hình tượng tốt, qua
chúng, ta có thể thấy được kết quả của điều ta làm. Và chúng ta hạnh phúc về điều đó.
Sự nghiệp
Bạn có bao giờ nghĩ mình sẽ làm một điều gì đó thật vĩ đại chưa? Chắc là có rồi bạn
nhỉ. Nhưng dù gì đi nữa, hãy nhớ lấy nguyên tắc của sự thành công: "Nỗ lực trước, gặt
hái sau". Hãy cố chiêm nghiệm điều này. Nó rất quan trọng đối với bạn. Và hãy nhớ,
không hề có cố gắng nào là vô ích cả.
Câu lạc bộ những Hòn đá
Hồi đó tôi mới học lớp hai. Tôi chú ý đến một mẩu tin trên báo nói về cuộc sống vạ
vật của những người lang thang trên đường phố. Và đó cũng là lần đầu tiên tôi biết
rằng không phải ai cũng được ngủ trên giường, có những người đã chết vì giá lạnh sau
một đêm co ro ngoài bệ cửa.
Ngay lúc ấy tôi quyết định sẽ thành lập một câu lạc bộ nhằm kiếm tiền giúp đỡ
những người như họ. Ban đầu, câu lạc bộ của tôi chỉ có năm người tham gia, chủ yếu
là bạn thân của tôi. Mọi người đều thờ ơ với câu lạc bộ bởi nghĩ đó chỉ là trò rỗi hơi
của mấy đứa chíp. Nhưng tôi vẫn quyết tâm đi vận động từng người tôi gặp. Mãi rồi
cũng có được hai mươi người hưởng ứng.
Còn câu lạc bộ của chúng tôi tên là Rock Club (câu lạc bộ Hòn đá). Hoạt động của
nó rất đơn giản: vẽ hình lên những hòn đá và đem bán. Chúng tôi vẽ đủ thứ, từ các

con vật, hoa lá đến những logo của một đội bóng rổ được yêu thích… Người mua chủ
yếu là các thầy cô giáo. Họ bày lên bàn làm việc hoặc trong tủ như một thứ đồ chơi.
Mỗi hòn đá bán được khoảng 5cent hoặc 10cent, chỉ những hòn thật to thì mới bán
được khoảng 20cent.
Đến gần lễ Giáng sinh, câu lạc bộ kiếm được tổng cộng 33 đôla từ chuyện bán đá.
Và chúng tôi quyết định gửi số tiền này đến hội bảo vệ những người vô gia cư ở địa
phương.
Mẹ chở tôi đến ngôi nhà tạm trú của những người vô gia cư để ủng hộ số tiền. Vừa
đến nơi, tôi đã nhìn thấy rất nhiều người mặc quần áo nhem nhuốc đứng ngồi ngoài
cửa. Tôi đề nghị người quản lý đưa đi xem qua một lượt. Cảnh trong bếp còn khủng
khiếp hơn. Mấy chục cái bàn bẩn thỉu lở loét xếp dọc ở đó với cả một hàng dài người
xếp hàng chờ lấy khẩu phần ăn của mình. Thức ăn cho họ chắc chắn chẳng ngon lành
gì lắm nhưng họ ăn như chưa bao giờ được ăn vậy. Tôi cảm thấy xấu hổ về thói biếng
ăn của mình!
Khi ra về, tôi nhìn thấy một người đàn ông mặc chiếc áo màu xanh rêu cũ kỹ đang
buộc những dải vải đỏ hoen ố rách rưới lên cây thông còi cọc sát tòa nhà. Có lẽ đấy là
cây thông Noel của họ. Ngay cả những người nghèo khổ nhất cũng vẫn đón Noel theo
cách của họ. Tôi chụp ảnh người đàn ông đó và gửi cho một tòa soạn báo với hy vọng
nhắc nhở mọi người hãy dành sự quan tâm cho những con người kém may mắn này,
không chỉ ngày lễ tết mà tất cả các ngày trong năm.
Khoảng một tuần sau, có một phóng viên báo và một phóng viên ảnh đến trường tôi
để chụp ảnh và viết bài về câu lạc bộ của chúng tôi. Báo ra hai ngày sau đó gây một
tiếng nổ trong lương tâm của những người sống trong thành phố. Trường học của
chúng tôi bắt đầu chú ý đến câu lạc bộ. Các thầy cô khởi xướng một chương trình
giúp đỡ bọn học sinh chúng tôi trong các hoạt động vì người nghèo.
Các bạn thấy không, chỉ bắt đầu từ những hòn đá đơn giản nhưng ảnh hưởng của
nó lại không đơn giản chút nào. Tôi hiểu ra rằng: Bạn và tôi, không ai quá trẻ để làm
nên một điều khác biệt. Vấn đề là chúng ta đã bắt đầu chưa?
Cho và nhận
“Một sinh viên đang theo học tại học viện y khoa không may mắc chứng bệnh tim

đang cần được giải phẫu, một cuộc giải phẫu lớn. Nhưng ở quê nhà, cha mẹ tuổi cao
sức yếu đã không đủ khả năng chi trả khoản tiền khá lớn này!”.
Đây là nội dung của bức thư do chính tay cô gái viết được dán trên bảng thông báo
của trường. Mọi người xúm xít lại đọc và ai nấy đều trích một ít từ tiền tiêu vặt của
mình để giúp đỡ cô sinh viên nghèo này. Với tấm lòng nhân ái của rất nhiều sinh viên
trong trường cũng như những người biết chuyện, cô gái đã được cứu sống.
Trong cuộc sống thường nhật hôm nay, bạn có thể bắt gặp không ít những mẩu
chuyện như thế này, bạn sẽ làm gì? Bỏ mặc? Hay dang rộng vòng tay nhân ái? Mỗi
người mỗi cách. Nhưng có một điều có thể khẳng định là bạn quan tâm đến người
khác thì chắc chắn bạn sẽ được một món quà vô giá - đó là hạnh phúc. Vâng, hạnh
phúc không chỉ đến với người được giúp đỡ mà còn đến với bạn nữa!
Thật đơn giản, bạn chỉ cần nhịn ăn vặt một vài bữa, nhịn một buổi xem phim, thế là
bạn có thể góp sức mình để cứu giúp những hoàn cảnh khó khăn. Đã có biết bao tấm
lòng nhân ái, có biết bao cánh tay dang rộng và đã có biết bao bệnh nhân nghèo khỏi
bệnh, có biết bao trẻ em nghèo được cắp sách đến trường. Vâng, cuộc sống hôm nay
đầy ắp tình người và nếu như, mỗi người trong chúng ta đều hiến một giọt máu từ trái
tim nhân ái, thế giới sẽ tràn đầy niềm vui và hạnh phúc!
Chuyện về một bữa sáng
Con hẻm đối diện một trường đại học, sáng nào cũng khá ồn ào. Trong hẻm người
ta bán đồ ăn sáng, có đủ loại: cơm tấm, hủ tiếu, phở, xôi, bánh mì Tùy nghề nghiệp,
sở thích, túi tiền mà mỗi người có sự lựa chọn khác nhau
Sáng nào tôi cũng thấy có hai sinh viên, chắc là bạn cùng phòng trọ, ra đầu hẻm
mua bánh mì. Họ học trường đại học bên kia đường. Áo đồng phục, một tay xách cặp,
tay kia cầm ổ bánh mì, họ cùng qua đường, khuất trong làn xe ngược xuôi tất bật.
"Bữa sáng là bữa của vua ". Tivi cũng tuyên truyền rằng mọi người nên ăn sáng để
lấy sức lực cho một ngày làm việc, lao động, học tập vất vả. Tôi vốn quen dậy trễ, ăn
sáng vội vàng, qua loa, cốt để xế trưa mắt không hoa, bụng không đói. Bữa sáng chỉ
có thế, thành một thói quen, một nhu cầu hay đơn giản chỉ vì sợ không ăn sáng sẽ bị
mẹ mắng.
Một sáng nọ tôi dậy sớm, thủng thẳng ra đầu hẻm mua bánh mì. Thành phố buổi

sáng không khí còn thoáng mát, nắng chỉ mới khẽ chạm chân lên những tán lá, nhẹ
nhàng như vỗ về ai. Tôi lại thấy hai sinh viên từ trong hẻm đi ra. Họ dừng lại bên xe
bánh mì. Nhưng một cậu hơi lúng túng: "Cậu mua đi. Tớ không ăn đâu". Cậu kia ngạc
nhiên: "Sao lại thế?". Rồi như chợt nhớ ra, cậu "à" lên một tiếng. Nhận ổ bánh của
mình, cậu nhanh nhẹn bẻ ra làm đôi và đưa một nửa cho bạn: "Chia đôi nhé! Hạt muối
bé tí khi cần còn xẻ đôi được, huống chi ổ bánh to đùng này". Cậu nháy mắt, cười hồn
nhiên.
Hai người, vẫn áo đồng phục, tay xách cặp, mỗi người cầm nửa ổ bánh, sánh vai
nhau qua đường. Tôi bồi hồi trông theo. Nếu như lúc nãy cậu sinh viên kia không bẻ
đôi ổ bánh mì cho bạn mà bỏ tiền mua thêm một ổ khác, có lẽ tôi đã không ngơ ngẩn
đến vậy. Ánh mắt ấm áp, nụ cười gần gũi ấy đã gửi lại một điều gì đó khiến bữa sáng
tưởng quen bỗng hóa lạ lùng, tôi như vừa khám phá một điều gì bấy lâu nay mình
chưa từng nghĩ đến.
Cũng là một bữa ăn sáng, có người chỉ no bụng, có kẻ lại ấm lòng!
Cuộc sống là những gì bạn tạo ra
Vào một ngày chủ nhật đẹp trời, cậu bé Jonh được bố dắt vào một khu rừng tràn
ngập cây xanh, xung quanh được bao bọc bởi dãy núi tr ùng điệp xa xa. John rất thích.
Mải chơi cậu bé bị té ngã, cậu kêu "Ahhh, ahhh ". Bỗng có tiếng vọng lại "Ahh,
ahh " Cậu thử kêu lên "Ahh, ahhh " một lần nữa, và cũng có tiếng đáp lại như vậy.
Cậu bé rất thắc mắc liền hỏi bố. Nhưng bố của John chỉ mỉm cười và hét lên thật to
"Tôi ghét bạn lắm!". Ai đó đáp lại "Tôi ghét bạn lắm!".
Cậu bé vẫn chưa hết ngạc nhiên. Ông bố lại hét to lần nữa "Tôi yêu bạn lắm" vẫn
tiếng trả lời "Tôi yêu bạn lắm!". Quay sang John, nhìn vào mắt con, ông mới giải
thích: "Con thân yêu! Người ta nói đó là tiếng vọng nhưng thực sự nó là cuộc sống.
Nó trả lại con tất cả những gì con nói hoặc làm. Cuộc sống chúng ta đơn giản chỉ là sự
phản chiếu những hành động của chúng ta. Nếu con muốn có được nhiều sự yêu
thương trên khắp thế giới, hãy tạo sự yêu thương trong chính trái tim con." Mối quan
hệ này có thể áp dụng với tất cả mọi thứ. Cuộc sống sẽ trả lại cho con những gì con
tạo ra nó.
Dải băng màu đỏ

Ai cũng muốn giành được dải băng danh dự màu xanh, như sự chứng nhận khả
năng đạt được điều tốt đẹp nhất trong lĩnh vực nào đó. Ngay cả những đứa trẻ học
mẫu giáo cũng muốn có được dải băng màu xanh.
Trong thể thao, tôi chưa bao giờ là người có được dải băng xanh. Trong một đường
đua, tôi luôn là người về đích cuối cùng. Trong bóng chày, tôi muốn đánh trúng vào
trái banh. Trong bóng rổ, chẳng có ai muốn có tôi trong đội của họ… Tôi không biết
khả năng chơi thể thao… loại kém của mình xuất phát từ đâu, nhưng tôi biết, tôi đã
chơi thể thao kém từ rất sớm…
Suốt mùa xuân năm tôi học nhà trẻ, lớp chúng tôi có một chuyến đi dã ngoại đến
công viên trong thị trấn, cách nơi chúng tôi ở khoảng hai mươi dặm. Thật sự, chuyến
đi ấy không có gì to tát, nhưng đối với những đứa trẻ lên sáu tuổi đang sống ở một
vùng quê chỉ vỏn vẹn ba trăm người, thì cuộc du hành đến một thị trấn có đến hàng
ngàn người quả là một sự kiện!
Tôi không nhớ nhiều về ngày hôm đó, nhưng tôi chắc là chúng tôi đã ăn trưa với
những phần ăn nho nhỏ đóng hộp, chơi trên những chiếc xích đu, trượt trên những
đường trượt băng còn lại của mùa đông… Song, một điều luôn đọng lại trong tôi là
cuộc chạy đua diễn ra trong buổi dã ngoại ấy.
Một số người bày ra trò chơi: đặt những củ khoai tây dưới cổ áo và giữ những quả
trứng trên những cái thìa trong khi chạy. Tuy nhiên, các bậc phụ huynh không làm như
vậy. Họ cột chân chúng tôi lại với nhau theo từng cặp. Và tôi có một người bạn nhỏ
nhắn là người chạy chung với mình. Cậu ta là một “vận động viên” tốt nhất của lớp
tôi. Tôi chắc chắn rằng cậu ta biết sẽ gặp rắc rối khi cột dây giày chung với tôi. Vì vậy
mà tôi thấy như bị tổn thương. Cậu ta đã luôn thắng cuộc với mọi thứ, nhưng tôi biết
khi cùng chạy với tôi thì cậu ta sẽ không có cơ hội ấy! Rõ ràng cậu ta đã không hiểu
cảm giác của tôi lúc đó…
Tiếng súng xuất phát vang lên và chúng tôi bắt đầu chạy. Một vài đôi bắt đầu vấp
hoặc ngã xuống xung quanh chúng tôi, nhưng chúng tôi vẫn đứng trên chân của mình
và di chuyển được. Không thể tin được, khi chúng tôi quay vòng lại, chúng tôi đang là
đôi dẫn đầu! Duy chỉ một đôi khác có cơ hội chiến thắng khi cách sau chúng tôi vài
mét.

Nhưng khi cách đích đến vài bước chân thì một rủi ro thình lình ập đến: tôi bị vấp
và ngã xuống. Ai cũng đoán chắc rằng là bạn chạy đôi của tôi có thể lôi tôi đi dễ dàng
để về đích và chiến thắng. Người bạn ấy có thể nhưng bạn đã không làm. Bạn ấy dừng
lại, cúi xuống và giúp tôi đứng lên – trong khoảng thời gian vừa đủ cho đôi khác băng
về đích. Chúng tôi nhận dải băng đỏ cho danh hiệu về thứ nhì.
Tôi vẫn còn nhớ khoảnh khắc ấy và tôi vẫn còn giữ sợi ruy băng đỏ bé nhỏ đó.
Mười ba năm sau, chúng tôi tốt nghiệp. Khi đứng trên bục và từ biệt tuổi học sinh, để
bước vào thời sinh viên, không ai còn nhớ được khoảnh khắc ấy. Tôi kể cho mọi
người về một người bạn đã quyết định trong tích tắc: giúp bạn cậu ta đứng trên đôi
chân của mình quan trọng hơn nhiều so với việc cậu ta giành được dải băng xanh.
“Một trong số những chàng trai đứng trên bục này là cậu bé ấy, nhưng tôi sẽ không
nói cho các bạn biết cậu ta là ai. Tôi sẽ không nói, bởi sự thực là lúc này hay lúc khác,
tất cả chúng ta đều có thể là cậu bé nọ – giúp người khác đứng lên khi họ ngã, từ bỏ
sự theo đuổi những chiến thắng của anh ta để giúp một người cần được giúp”.
Tôi cũng kể cho họ tại sao tôi vẫn còn giữ dải băng ấy. “Bạn thấy đấy, đối với tôi,
dải băng kia luôn gợi nhớ rằng, bạn không cần là người chiến thắng trong mắt của
thiên hạ để trở thành người chiến thắng đối với những cái tủ nhỏ của bạn. Thế giới
này sẽ phân xử cho bạn thành công hay thất bại, nhưng những cái tủ nhỏ của bạn sẽ
biết sự thật khi gìn giữ những gì của bạn. Đó là điều quan trọng để ghi nhớ khi chúng
ta hành trình qua cuộc đời mình”…
Bạn không cần có dải băng đỏ để chứng tỏ điều ấy, nhưng tôi hy vọng một cách
chân thành là bạn sẽ có những người bạn dám từ bỏ việc theo đuổi giành được những
dải băng xanh của thế giới này để giúp bạn. Tôi nghĩ những người bạn đó sẽ là người
bạn thật sự cần, phải không…
Việc nên làm và đừng nên làm trong tình bạn
Hãy suy nghĩ trước những gì bạn sẽ nói rồi hãy nói!
Hãy đặt mình vào vị trí của người khác chỉ để biết được rằng người khác cảm thấy
như thế nào trong hoàn cảnh ấy!!
Hãy cho nhiều hơn là nhận, bạn nhé!
Hãy tin tưởng vào bạn bè vì không ai trong chúng ta biết được đến khi nào mình

cần một lời khuyên!
Hãy quan sát những điều đang xảy ra xung quanh mình và bè bạn. Bạn sẽ thấy còn
rất nhiều điều mình đã vô tình bỏ qua!!!
Hãy quan tâm nhiều hơn đến những hành động hoặc cử chỉ của bạn bè để có thể an
ủi đúng lúc hoặc đôi khi bạn chỉ cần im lặng và lắng nghe.
Hãy tha thứ cho bạn bè và đừng đòi hỏi quá nhiều hoặc yêu cầu quá mức đối với
bạn bè.
Đừng nên mang sự đáng thương của mình ra để biện hộ cho hành động của mình.
Đừng nên bắt bạn bè phải khao mình nhiều mà hãy trả tiền cho những cuộc vui vừa
với túi tiền của mình. Một quy luật bất thành văn trong tất cả các mối quan hệ là có
qua thì phải có lại.
Đừng vì lợi ích của bản thân mà bỏ rơi bạn bè.
Đừng nên khóc vì những người bạn lừa dối mình mà hãy mạnh mẽ lên. Vẫn còn
nhiều người đáng để ta rơi nước mắt hơn!
Eddie và chiếc áo khoác màu da cam
Nếu bạn đã từng gặp, thế nào bạn cũng rất yêu mến cô Hazei. Cô biết hát, chơi đàn
piano, làm trọng tài cho những trận bóng, vẽ bằng bút chì hoặc chổi sơn, kể chuyện,
nhất là làm cho chúng tôi nhớ lớp học vào những ngày nghỉ học. Và cô có một chiếc
áo khoác kỳ diệu. Nó màu da cam.
Trong tháng đầu tiên chúng tôi đi học, cô Hazei luôn lấy chiếc áo màu da cam ra,
cho tất cả lớp vào phòng thay quần áo, trừ một đứa được ở lại trong lớp và trốn dưới
chiếc áo da cam kỳ diệu. Khi bước vào lớp, chúng tôi phải nói được đầy đủ tên họ của
bạn đang trốn dưới chiếc áo khoác da cam. Tất nhiên, chúng tôi phải nhìn quanh cả
lớp xem lớp đang thiếu bạn nào thì mới biết ai núp dưới cái áo. Trò chơi này làm
chúng tôi để ý đến nhau hơn và thuộc tên họ của nhau. Khi nào có một học sinh mới
vào lớp, người đó sẽ được chui vào chiếc áo khoác ngay hôm ấy. Ví dụ, hôm Eddie
chuyển vào lớp, bạn ấy được giới thiệu trước lớp một lần, rồi sau giờ ăn trưa, bạn ấy
lại được chui vào dưới áo khoác, và khi chui ra, cô Hazei giới thiệu bạn ấy thêm lần
nữa.
- Eddie là người dễ nhận ra nhất – Franco nói giọng ác ý. - Nó là người duy nhất

trong lớp này có bướu trên lưng và cái chân giả bằng kim loại.
Tuy nhiên, Eddie nhanh chóng được yêu mến, dù vừa bé nhỏ, lại dị tật, Eddie luôn
là người thừa trong các cuộc đá bóng, đánh cầu của lớp. Lúc chơi bóng bàn, cậu ấy
toàn đỡ trượt. Lúc chơi đuổi bắt, kể cả bọn con gái cũng dễ dàng tóm được cậu ấy.
Nhưng Eddie chưa bao giờ ngừng mỉm cười và cố gắng. Cho nên những lúc chơi trốn
tìm, đôi khi tôi giả vờ không nhìn thấy cậu ấy, để cậu ấy đập tay vào lưng tôi và sung
sướng vì đã thắng cuộc.
Chúng tôi trở thành một cặp lạ lùng: một đứa cao to với một đứa bé tẹo, khuyết tật.
Nhưng chúng tôi rất quý mến nhau. Nụ cười của Eddie luôn làm tôi cảm thấy thoái
mái. Tôi giúp Eddie đánh vần những từ khó và làm các phép tính.
Rồi một ngày, khi đang cố gắng chơi bóng cùng cả lớp, Eddie đỡ quả bóng và trượt
chân, ngã ngửa ra sau, đập lưng xuống sàn. Cái bướu bị va đập mạnh, hình như rất
đau, cái chân bằng kim loại của cậu cũng rời ra. Eddie thở gấp gáp. Cô Hazei vội gọi
cấp cứu. Các bác sĩ đến, đưa người bạn của tôi vào bệnh viện.
Rồi, như thể bị chiếc áo màu da cam nuốt chửng, Eddie biến mất. Tôi không bao
giờ nhìn thấy người bạn có bướu ở lưng nữa. Phải chăng Eddie đã chuyển nhà? Hoặc
chuyển tới một trường đặc biệt dành cho trẻ em khuyết tật? Chúng tôi chỉ nghe nói
Eddie sẽ không quay lại lớp nữa.
Nhưng cuộc sống vẫn tiếp tục trong lớp học của cô Hazei. Chúng tôi đọc nhiều
hơn, viết nhiều hơn và nhanh hơn. Chúng tôi học những bài hát mới. Cô Hazei vẫn
dạy chúng tôi vẽ, chơi bóng và cần phải nhớ tên họ của bạn bè trong lớp mình. Nhưng
tôi vẫn nhớ tới Eddie. Có lần tôi hỏi cô Hazei về Eddie, cô lấy cho tôi cái áo khoác
màu da cam. Nó vẫn là chiếc áo khoác kỳ diệu. Bây giờ nó là của em. Em hãy đem nó
về và nhớ rằng Eddie vẫn núp trong chiếc áo này. Em có thể nói chuyện với Eddie lúc
nào em muốn và lắng nghe Eddie bằng trái tim. Eddie luôn ở bên em. Eddie luôn ở
bên tôi và cô Hazei cũng vậy.
Giá trị của thời gian
- Để biết giá trị của một năm, hãy hỏi một sinh viên vừa thi trượt năm cuối.
- Để biết giá trị của một tháng hãy hỏi một người mẹ sanh em bé thiếu tháng.
- Để biết giá trị của một tuần hãy hỏi chủ bút của một tuần báo.

- Để biết giá trị của một giờ, hãy hỏi những người đang yêu phải chờ đợi khoảnh
khắc gặp nhau.
- Để biết giá trị của một phút, hãy hỏi người vừa nhỡ chuyến tàu.
- Để biết giá trị của một giây, hãy hỏi người vừa thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.
- Để biết giá trị của một phần nghìn giây hãy hỏi người vừa nhận huy chương bạc
trong cuộc thi Olympic.
Thời gian không chờ đợi ai. Hãy quý trọng từng giây phút bạn có. Bạn sẽ càng quý
trọng thời gian hơn khi cùng chia sẻ với người khác.
Khi con bước vào đời
Con hãy nhớ rằng còn có nhiều người yêu thương con, và cuộc sống của con có giá
trị và ý nghĩa với người khác. Con đừng ngại mở lòng với tình yêu vì chỉ có tình cảm
thật sự mới giúp con tìm được chính mình. Hãy chia sẻ niềm vui và nỗi buồn với
người con yêu quý. Tình yêu luôn là điều kỳ diệu! Để vượt qua những thử thách, khó
khăn hãy gìn giữ những ký ức, kỷ niệm đẹp. Một khi lòng yêu thương, tình yêu gặp
trắc trở hay có sự đổi thay, mất mát thì con đừng vội xoá đi những gì đã từng là của
con. Con luôn hiểu là tình yêu trong con không hề mất, nó luôn hiện hữu trong tâm
hồn con dù cho có thể có lúc nó không còn tồn tại. Khi người khác mang trái tim họ ra
đi thì trái tim người ở lại vẫn còn nguyên vẹn nhưng người ta có khuynh hướng tự dằn
vặt, tự hành hạ cho đến khi trái tim của mình rớm máu, đau đớn tột cùng mới nhìn
nhận lại sự việc. Con hãy cố gắng đừng để mất theo những điều không đáng mất khác
như sức khoẻ, thời gian, niềm tin ở chính mình và các mối quan hệ khác
Cuộc sống của con liên quan đến nhiều người. Hãy luôn tin ở con người và khám
phá những điều tốt đẹp riêng biệt ở từng người. Dù vậy cũng không nên đặt tất cả
niềm tin của con vào một người hay một sự việc mà con chưa nắm vững và nhìn thế
giới qua lăng kính đó để con không phải vất vả khi trở về với chính mình nếu có sự
đổi thay vì bất cứ lý do gì.
Con đừng ngại đối diện với nỗi buồn, sự thất vọng và cô đơn - đôi khi sự cô đơn
thực sự sẽ giúp con hiểu và chiêm nghiệm được nhiều điều bổ ích, sâu sắc, đừng đắm
chìm triền miên trong sự than trách yếu đuối. Con đừng vội đi tìm một điều gì chưa
chắc chắn thay thế - vì con vẫn sẽ phải quay lại vấn đề chưa giải quyết được đôi khi

phức tạp hơn hay với tâm thế không tốt như ban đầu. Con hãy bắt tay vào công việc
mà con yêu thích ngay cả lúc con chán nản nhất và không muốn làm việc, vì chỉ có
công việc thực sự chứ không phải sự nhàn rỗi sẽ giúp con tìm lại được niềm vui và
niềm tin cuộc sống.
Đừng quá lệ thuộc vào những định ước khuôn mẫu. Như con đã từng biết: "Mất
tiền là không mất gì - mất sức khoẻ là mất nhiều, còn mất danh dự là mất tất cả".
Nhưng với ý chí nhiều người đã chiêm nghiệm và thực hiện được trong thực tế cuộc
sống khác với câu châm ngôn ấy: "Mất tiền thì bạn sẽ có thể làm lại được ra tiền - mất
sức khoẻ bạn có thể tìm lại được sức khoẻ của chính mình - mất danh dự bạn vẫn có
thể khôi phục lại được danh dự nếu con có niềm tin và thời gian - mất niềm tin bạn
vẫn có thể tìm lại được niềm tin bằng sự cố gắng, nghị lực và tình cảm con người - và
chỉ khi bạn thôi không còn cố gắng nữa hay buông xuôi bạn mới có khả năng mất tất
cả."
Thước đo cho sự thành công hay giá trị của con người không phải là giá trị hiện
hữu về vật chất hay danh vọng. Những giá trị về tinh thần hay niềm tin mới có giá trị
lâu dài. Cuộc đời như hành trình leo núi đầy khó khăn. Hãy luôn hướng về phía trước
- đừng quay lại quá lâu với những gì con đã vượt qua đã làm được, hay đã thất bại.
Hạnh phúc là cảm giác thực trên từng chặng đường bước tiếp. Bất kỳ thời điểm nào
đều có thể là điểm khởi đầu tốt nhất cho con!
Những câu nói chưa suy nghĩ kỹ có thể bị hiểu nhầm, gây tổn thương người khác
hay làm mất đi sự tự tin nên hãy suy nghĩ kỹ, tìm hiểu kỹ về những điều, những dự
định sắp làm, những gì con sắp hứa hay những điều con sẽ nói. Đừng ngại nói lời xin
lỗi chân thành hay nhìn nhận những gì mình chưa làm được, chưa hoàn thiện.
Ngay cả lúc thất vọng nhất, con hãy luôn nghĩ về những điều con từng ước mơ, hãy
mạnh dạn và hãy tự tin, trầm tĩnh, vững vàng. Con hãy làm theo cách và, đi theo
những con đường mà con đã suy nghĩ là đúng dù có thể chưa ai đi. Sự thử thách càng
lớn thì khi vượt qua được thế đứng và tầm nhìn càng cao.
Đừng quá tự dằn vặt hay nuối tiếc những gì đã qua, về những gì con đã làm. Không
vấp ngã trong cuộc sống là một điều tốt, nhưng vấp ngã mà đứng dậy bước đi vững
vàng thì là một điều càng tốt hơn. Cuộc đời ai cũng có lần vấp ngã, sai lầm giúp người

ta có được kinh nghiệm sống quý giá hơn. Không ai đánh giá một giai đoạn vừa qua
như là chính cách sống sau này của con. Tất cả tuỳ thuộc vào con.
Con vẫn có thể nghe lời mẹ khuyên, học tập kinh nghiệm từ người khác, từ những
câu chuyện con biết được, từ trong sách vở, báo chí, bè bạn và người thân. Nhưng khi
chính con trải qua rồi thì điều đó mới thực sự là của con. Có khi thử thách nghiệt ngã
và khó khăn như lại một điều may mắn vì khi đó người ta lớn lên, trưởng thành thực
sự bằng chính kinh nghiệm và nghị lực đối đầu với khó khăn chứ không ai trưởng
thành lên chỉ bằng lý thuyết hay kinh nghiệm của người khác. Trong bất kỳ thời điểm
nào con hãy trân trọng với những gì đang có và hãy cảm nhận mọi khía cạnh của cuộc
sống. Con đừng quy kết cho số phận mà hãy cố hết sức mình.
Con chớ quên tình cảm luôn là nguồn động viên lớn nhất, con đừng quên những
điều bình dị, những nơi chốn thân thương từng gắn bó với tuổi thơ của mình, những
kỷ niệm đẹp, cả những người bạn mà không còn gặp lại, những câu chuyện từng làm
con xúc động sâu sắc - tất cả những điều đó tưởng chừng sẽ làm đau con hơn nhưng
chính những điều đó sẽ giúp con vượt qua khó khăn bằng đôi chân và tâm hồn của
chính mình. Nên học hỏi từ người khác nhưng đừng lấy người khác làm thước đo giá
trị của mình vì con luôn phải là con với tất cả những điều bình dị và thật riêng của
mình. Vượt qua được nỗi buồn sẽ giúp con tìm ra giá trị mới mà trước đây con chưa
từng nhận ra.
Con đừng mong muốn tất cả mọi người phải hiểu mình, chỉ cần chính con hay một
người hiểu là đã đủ cho con rồi. Hãy sống thật với cảm xúc của chính mình, những
giọt nước mắt những lời chân thật từ trái tim trong một lúc nào đó sẽ giúp con vơi nhẹ
nỗi buồn xúc cảm tổn thương. Hãy trầm tĩnh và bao dung với những người đã gây cho
con nỗi đau.
Mỗi ngày sẽ là một ngày mới với những điều tốt lành và bất ngờ nhất sẽ đến cùng
với sự cố gắng của mình. Những gì đã qua sẽ trở thành vốn sống của con. Cuộc sống
không có điều gì mất đi mà không mang đến cho ai đó điều gì mới mẻ, bổ ích hơn.
Nếu con chưa tìm được thì con hãy suy nghĩ sâu sắc, tĩnh lặng để nhận ra điều đó và
đừng lãng phí thời gian một khi con đã hiểu. Những gì con cho đi hôm nay từ trái tim
chắc chắn con sẽ nhận lại được từ trái tim - ngày mai hoặc sau này. Và con đừng chỉ

cầu mong, mơ ước không mà hãy hành động. Hãy sống giản dị chân thành và thật
lòng!
Con hãy tin là cuộc sống luôn có luật nhân quả, sẽ luôn công bằng, có trước có sau
với tất cả mọi người, với những gì con đang thực lòng suy nghĩ, đang làm và đang
hướng đến hôm nay. Chính con mới là người hiểu rõ được những điều con có thể làm
được và nên làm. Con hãy tin vào điều kỳ diệu và nhiệm màu của tâm hồn con người,
của cuộc sống - và nhất là tin vào chính con. Một ngày mới sẽ mở ra cho con.
Mẹ tin ở con!
Người bạn của con.
Mẹ.
Sự trưởng thành của tâm hồn
Con gái của mẹ!
Ở lứa tuổi 13-14, cùng với sự lớn lên của cơ thể, thì trí tuệ, tâm hồn cũng phát triển
theo. Mẹ biết một cô bé khi cô đang học lớp 5. Lúc ấy cô thật vui tươi, nhí nhảnh, học
rất giỏi. Thế rồi năm cô bé vào lớp 7, mẹ cô phàn nàn: - Con bé nhà tôi dạo này thật
vụng về, làm gì hỏng đó, nó đâm ra cứng đầu cứng cổ vô cùng…
Là cô giáo, mẹ nhận thấy rất rõ tình trạng lơ đãng trong giờ học của các em gái ở
tuổi này. Các em bắt đầu thích mộng mơ, thích xem sách nói về tình yêu. Ừ, mà hình
như con gái của mẹ cũng vậy. Dạo này mẹ thấy con bắt đầu chú ý đến hình thức bên
ngoài hơn, con đã do dự khi mặc lại chiếc áo cũ, và mỗi khi đi đâu con thích khoác
tay mẹ, như thế sẽ “người lớn” hơn, phải không? Đấy, đấy, đừng phụng phịu, con lại
định “hờn” mẹ đấy à? Mẹ biết, đó cũng là một đặc điểm của tuổi mới lớn: dễ giận
hờn, hay cáu giận và có thể khóc vì một chuyện chẳng đâu vào đâu.
Hôm nọ mẹ có đến chơi nhà một người bạn. Cô ấy có cô con gái cũng bằng tuổi
con. Cô bé đã đùa nghịch, trêu chọc cậu em trai đến phát khóc lên. Bạn mẹ liền mắng
cô bé, nhưng mẹ ngăn lại. Cô bé đang thể hiện “cái tôi” của mình đấy. Có khi lao vào
đám đông, khi lại thích yên tĩnh một mình. Tính tình thường xuyên thay đổi: khóc đấy
rồi lại cười đấy. Chính cái trạng thái nửa trẻ con nửa người lớn ấy đã làm cho những
cô bé khó hòa nhập vào thế giới xung quanh. Đây cũng là giai đoạn khó khăn trong
cuộc đời, cũng là một giai đoạn thú vị để cô bé trở thành người lớn. Chính lúc này, vai

trò của người lớn trong gia đình, đặc biệt là của người mẹ, rất quan trọng. Phải thông
cảm và đủ kiên nhẫn để tìm hiểu những gì đang xảy ra với cô bé. Không nên lơ là và
cũng không nên áp đặt điều này điều nọ cho lứa tuổi này, bởi tuổi mới lớn chưa đủ
nghị lực nhưng có quá nhiều khát vọng, muốn được làm những việc lớn, muốn tài
giỏi, muốn chứng tỏ điều hiểu biết của mình… Chính lúc ấy, rất cần sự hướng dẫn, chỉ
bảo, sự giúp đỡ chí tình của người lớn để các em có hướng đi đúng đắn. Điều tuyệt
nhất là bố hoặc mẹ trở thành người bạn tin cậy cảm thông với con mình. Hãy tâm sự
với nhau như những người bạn.
Con ạ, đây là thời gian quan trọng trong đời người, nó có thể trôi đi vô vị nhưng
cũng có thể đem lại nhiều điều tốt đẹp. Đây cũng là lúc các cô bé thích lôi cuốn sự chú
ý của các bạn trai, khao khát một điều gì đó, có khi không rõ ràng. Và chính điều này
làm cho các cô bé tràn đầy nữ tính hơn, thiếu nữ hơn.
Lần sau, mẹ con mình sẽ nói về điều ấy, con nhé!
Kiểm tra sự tự tin
Đó là một bài kiểm tra kỳ lạ nhất từ khi tôi đi học. Hôm đó, thầy giáo vào lớp và
phát cho mỗi người chúng tôi một bài kiểm tra toán. Bài kiểm tra được chia làm hai đề
riêng lẻ, có ghi chú rất rõ ràng ngay từ đầu: loại một gồm những câu hỏi vừa dễ, vừa
khó, nếu làm hết sẽ được 10 điểm. Loại hai là đề bài ở mức trung bình, làm hết sẽ
được 8 điểm. Loại ba có tổng điểm là 6 với những câu hỏi rất dễ.
Học sinh có quyền lựa chọn làm một trong ba đề đó. Vì thời gian khá gấp gáp, lại e
ngại không làm được bài khó nên phần lớn, chúng tôi đều cắm đầu vào làm ngay loại
đề số 3 hoặc số 2 cho ăn chắc.
Một tuần sau khi thầy giáo trả bài kiểm tra, chúng tôi còn ngạc nhiên hơn lúc nhận
được đề bài vì thầy không hề chấm, cứ ai làm đề nào thì thầy cho đúng tổng điểm của
đề đó, bất kể sai hay đúng. Quá ngạc nhiên, chúng tôi đã hỏi thầy, các bạn có biết câu
trả lời của thầy là gì không?
Thầy đã nói với chúng tôi rằng đó không phải là bài kiểm tra kiến thức mà là bài
kiểm tra sự tự tin. Thầy nói ai trong chúng tôi cũng muốn đạt điểm 10 nhưng ít ai dám
vượt qua thử thách để biến ước mơ đó thành sự thật. Chúng tôi biết nếu làm đề 10
điểm, chúng tôi sẽ phải làm thêm những câu hỏi khó nên đã bỏ cuộc ngay từ đầu mà

không hề ngó qua để biết rằng số câu rất dễ trong đề này cũng vừa tròn với tổng số
điểm là 6.
Có những việc nhìn bề ngoài thì tưởng chừng như là khó nên chúng ta thường rút
lui ngay từ phút đầu tiên mà không hề cân nhắc. Nhưng đôi khi chúng ta cũng nên
mạo hiểm một lần vì nếu không vượt chướng ngại vật thì làm sao biết khả năng của
mình đến đâu, và làm sao về đích như ước mơ của mình.
Lá thư của người mẹ
Con thân yêu!
Lâu rồi mẹ không nhận được thư con. Lần về thăm nhà , dù con không nói và cố tỏ
ra vui nhưng mẹ đã linh cảm con đang gặp phải một chuyện gì đó không may - con
đang rất buồn, thất vọng và đuối sức. Mẹ không lên thăm con vào lúc này vì mẹ biết
con sẽ không thổ lộ với mẹ, muốn tự vượt qua và sự có mặt của mẹ đôi khi sẽ làm con
yếu lòng hơn mà thôi.
Cuộc sống vốn không bằng phẳng như con từng mong ước thời còn đi học hay trên
ghế giảng đường. Mọi chuyện đều có thể xảy ra một cách bất ngờ nhất. Mẹ chợt thấy
mình có lỗi với con khi luôn dành cho con tình yêu thương, chăm sóc mà chưa chuẩn
bị cho con tinh thần và cách đối mặt khi điều bất hạnh xảy ra. Mẹ không muốn những
khó khăn, nỗi đau mà mẹ từng trải qua hay đã từng biết sẽ lại đến với con. Mẹ không
sắp xếp được những cảm xúc, suy nghĩ và những điều mẹ muốn nói với con trong thư
này có thể rộng hơn những gì con đang gặp phải nhưng con hãy đọc và giữ nó - nó có
thể còn cần cho con sau này.
Con hãy đón nhận mọi sự bằng lòng dũng cảm nhìn thẳng vào sự thật. Con đừng
chạy trốn vị trí của mình mà hãy biết phân tích đúng bản chất những gì đã diễn ra, hãy
tự tin vượt lên, khắc phục và mạnh dạn đấu tranh với những trở ngại bằng tấm lòng
thực sự hướng thiện và nhìn rõ những gì mình chưa hoàn thiện. Con đừng bao giờ bỏ
cuộc với cảm giác cuộc sống không còn lối thoát trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Cuộc
sống không thể bế tắc hoàn toàn một khi con người còn tin vào chính mình.
Hãy biết chấp nhận và tha thứ. Đừng cố gắng bới móc lỗi lầm của người khác, hãy
biết tha thứ nhưng nghiêm khắc nhìn lại chính mình. Con hãy cho mà không cần nhận
lại hay tính toán thiệt hơn. Ngay cả khi cần được an ủi nhất, con hãy giang rộng vòng

tay và chia sẻ với người khác con sẽ tìm được sức mạnh và niềm tin cho chính mình.
Đừng quá thương hại mình. Tự thương hại sẽ làm giảm sức mạnh vốn có của con
Lời yêu thương của chị gửi em gái
Khi người ta trẻ, em biết không, cảm giác hy vọng luôn được bắt đầu sau mỗi lần
tuyệt vọng.
Chỉ khi người ta trẻ, em sẽ thấy, cảm nhận về nỗi cô đơn mới vừa được bắt đầu sau
một cuộc nói chuyện ngắn ngủi với người mình yêu thương. Không có ai bên cạnh để
hiểu ta đang nghĩ gì, đang làm gì, đang mơ ước gì… Nỗi cô đơn chỉ là sự đơn giản
đến thế!
Niềm tin khi người ta trẻ thật mong manh nhưng mãnh liệt vô cùng. Em có biết, đôi
khi nó được khơi dậy từ những cảm xúc thật nhỏ bé và không thể gọi tên. Niềm tin
khi người ta còn trẻ giúp ta dũng cảm đi tiếp con đường mới.
Giá trị cuộc sống không còn là điều có nghĩa nếu ta thiếu đi tất cả những cảm xúc
thoáng qua nhưng lại mạnh mẽ đến thế.
Chỉ là một cơn mưa không mùa rơi xuống bất chợt cũng đủ để làm ta bối rối, một
bản nhạc tha thiết vang lên trong tâm hồn cũng giúp ta tìm thấy niềm tin. Tình yêu khi
người ta trẻ cũng thật giản đơn. Chỉ là yêu, rất yêu và chia sẻ, chia sẻ ngay cả những
điều không thể nói ra.
Niềm tin không có nhiều và cũng không dễ dàng để tìm thấy nhiều hơn một người
có thể cất giữ niềm tin giúp ta. Em biết không, sẽ có những khoảnh khắc đi qua cuộc
sống làm em tiếc nuối và nhớ mãi đến tận mai sau. Vẫn biết thế, những khoảnh khắc
đẹp vụt qua, không thể nào níu kéo, nhưng làm cuộc sống nhẹ nhàng và ý nghĩa hơn
rất nhiều.
Cũng sẽ đến một ngày em thấy mình có cảm giác đủ với tất cả mọi điều vui buồn
đang diễn ra trong cuộc sống. Khi đó, có nghĩa là ta đã không còn trẻ nữa, khi đó cũng
có nghĩa là ta đã đi qua một chặng đường rất dài, bỏ lại đằng sau rất nhiều giá trị khác
của cuộc đời.
Có thể em còn trẻ nhưng nếu em đang bước đi với lòng kiêu hãnh, em chắc chắn sẽ
tìm thấy chính mình khi một ngày khác đang bắt đầu. Đó cũng chính là thời điểm mà
nỗi tuyệt vọng trong em đã trở thành niềm hy vọng mới.

Chị biết em đang thấy tuyệt vọng khi hiểu mình đang rất cần một sự thay đổi, cần
một cuộc sống không nhàm chán, hơn thế nữa sẽ không phải là một thứ “ngục tù” mà
em đang cam chịu. Có những con chim cảnh suốt đời sống trong lồng mà vẫn hót véo
von, vì nó thấy hài lòng với cuộc sống ngục tù đó. Ví von gì mà khập khiễng và buồn
cười thế em ?
Hãy tự tin lên, hãy yêu đời lên, hãy làm mọi thứ em muốn bởi chúng ta vẫn đang
luôn được nói rằng: Chúng ta còn rất trẻ
Tái bút: Hy vọng những lời này sẽ làm em của chị tự tin hơn rất nhiều.
Một điều nhỏ
Một ngày kia, Mark đang trên đường từ trường trở về nhà sau buổi học. Dọc đường
cậu thấy một cậu bé cũng trạc tuổi như cậu đang đi phía trước làm rớt bọc đồ mang
trên vai, trong đó rơi ra rất nhiều sách vở, còn có cả hai cái áo len, một đôi găng tay,
một cây gậy chơi bóng chày và một máy thu băng.
Mark giúp cậu ta nhặt các thứ vung vãi trên đường. Và do cả hai cùng đi về một
hướng nên Mark mang giúp cậu ta một ít đồ đạc. Vừa đi vừa nói chuyện, Mark được
biết cậu ta tên Bill, rất mê các trò chơi điện tử, đang gặp phải rất nhiều rắc rối (học dở
tệ) với các môn học ở trường, và vừa chia tay với bạn gái.
Theo con đường họ đến nhà Bill trước, Mark được cậu ta mời vào nhà uống nước
và xem một số bộ phim truyền hình. Buổi trưa hôm đó trôi qua tương đối dễ chịu với
những trận cười đùa nho nhỏ và những câu chuyện tâm tình.
Sau đó Mark trở về nhà. Từ đó cả hai tiếp tục gặp nhau, thỉnh thoảng ở trường hoặc
cùng đi ăn trưa Rồi cả hai cùng tốt nghiệp cấp II, cùng vào một trường cấp III và
vẫn giữ mối quan hệ bạn bè trong suốt thời gian nhiều năm sau đó.
Khi những năm dài đằng đẵng ở trường trung học kết thúc, ba tuần lễ trước ngày
tốt nghiệp, Bill bảo rằng cậu có chuyện cần nói với Mark. Bill nhắc lại cái ngày cách
đây nhiều năm khi họ lần đầu tiên gặp nhau trên đường đi học về.
"Có bao giờ cậu tự hỏi vì sao tớ mang vác quá nhiều thứ về nhà vào ngày hôm đó
không?", Bill hỏi và rồi tự giải đáp: "Bữa đó tớ dọn dẹp sạch sẽ ngăn tủ cá nhân tại
trường vì tớ không muốn để lại một đống hỗn độn cho người sử dụng sau tớ. Tớ đã
lấy trộm một số thuốc ngủ của mẹ và hôm đó là lúc tớ quyết định đi về nhà để tự tử.

Nhưng sau khi gặp cậu, nói chuyện cười đùa với cậu, tớ đã nhận ra rằng nếu tớ tự
giết chết mình, tớ sẽ mất cơ hội vui đùa như đã có với cậu và có thể sẽ còn mất rất
nhiều cơ hội sau đó nữa. Cậu thấy đấy Mark, khi cậu giúp tớ nhặt những đồ vật rơi vãi
trên đường ngày hôm đó, cậu thật ra đã giúp tớ còn nhiều hơn thế nữa. Cậu đã cứu
sống cuộc đời tớ".
Những câu hỏi
Năm cuối bậc trung học, thầy dạy văn đưa cho mỗi học sinh một danh sách những
ý nghĩ và cảm tưởng do các học sinh khác ghi lại và bảo chúng tôi viết lại những ý
nghĩ của mình. Ở độ tuổi bẻ gãy sừng trâu, đã biết bắt đầu thắc mắc nhiều sự việc nên
tôi chọn kiểu ghi cảm tưởng.
êm hôm ấy tôi viết theo dạng tường thuật lại những câu hỏi thách đố tôi trong cuộc
sống. Tôi nhận ra rằng có nhiều câu hỏi rất khó trả lời và có lẽ cũng có nhiều câu
không bao giờ được giải đáp thích đáng
Khi xem lại những trang mình ghi chép, tôi sợ rằng mình sẽ lạc đề vì tôi không trả
lời được câu hỏi của thầy: "Vì sao sự việc lại tồn tại theo cách của chúng?". Tôi không
có câu trả lời nào cả.
Ngày hôm sau, thầy gọi tôi đọc to bài viết của mình trước lớp. Thầy đưa bài cho tôi
rồi ngồi xuống bên cạnh. Cả lớp im lặng khi tôi đọc bài của mình:
"Bố mẹ ơi Vì sao lại thế? Sao cỏ lại có màu lục, còn bầu trời thì màu xanh hả
mẹ? Sao nhện lại giăng lưới mà không có nhà ở? Vì sao con không được đụng đến
hộp dụng cụ của bố? Thầy ơi vì sao con phải học bài? Mẹ ơi, sao con không được tô
son môi? Sao con không thể ở ngoài phố sau 12 giờ? Sao những bạn trai khác lại mến
con? Sao con lại gầy nhom như thế? Bố ơi, sao con cần mang kính? Sao con lên 16
tuổi?
Mẹ ơi, sao con lại phải tốt nghiệp? Vì sao con lại trưởng thành? Sao con lại phải rời
xa trường lớp? Tại sao con lại quên người bạn cũ của mình? Sao bố mẹ lại yêu con
nhiều đến thế? Sao bố lại trêu chọc con, con gái của bố đang lớn mà? Sao mẹ không
đến trường thăm con? Vì sao lại khó kết bạn mới đến thế? Tại sao con không yêu
người rất yêu con?
Bố ơi, sao tim con lỡ nhịp khi anh ấy nhìn vào mắt con? Mẹ ơi, sao chân con run

khi nghe tiếng anh ấy? Vì sao tình yêu lại mang đến những cảm xúc tuyệt vời nhất
trên đời?
Mẹ ơi, sao những đứa trẻ phải lớn lên ? Sao chúng lại rời xa bố mẹ mình? Sao con
sẽ được gọi bằng " bà"? Tuổi trẻ của con sao lại trôi qua nhanh? Sau này tóc con rồi
cũng sẽ bạc ư? "
Khi đọc xong bài viết của mình, tôi trông thấy những giọt nước mắt lăn trên gò má
thầy.
Sau này tôi mới hiểu ra rằng cuộc sống không chỉ dựa vào những câu trả lời chúng
ta nhận được, mà còn ở những câu hỏi chúng ta đặt ra .
Những viên sỏi thần
“Tại sao chúng em phải học tất cả những điều ngu ngốc này?"
Trong tất cả những câu hỏi và phản đối mà tôi đã nghe từ học trò của mình suốt bao
nhiêu năm dạy học đây là câu mạnh nhất. Tôi trả lời học trò của mình bằng một câu
chuyện sau.
Một đêm, một đám người du mục chuẩn bị nghỉ đêm giữa đồng thì bất ngờ họ thấy
mình bị bao quanh bởi một luồng sáng. Họ tin là thiên thần đang đến với họ. Họ chờ
đợi với niềm tin rằng thiên thần sẽ nói cho họ những điều quan trọng chỉ dành riêng
cho họ thôi.
Một giọng nói vang lên "Hãy nhặt tất cả những viên sỏi xung quanh. Bỏ chúng vào
trong túi mang theo bên mình. Hãy đi một ngày và đêm mai các anh sẽ thấy vui mừng
và cả nỗi buồn."
Sau khi thiên thần biến mất, những người du mục ngạc nhiên và thất vọng. Họ chờ
đợi một sự khám phá lớn, những bí mật giúp họ trở nên giàu có, mạnh khỏe và làm bá
chủ thế giới. Nhưng thay vào đó họ chỉ phải làm một việc cỏn con không có ý nghĩa
gì cả. Dẫu sao, nghĩ đến lời nói của thiên thần, mỗi người cũng nhặt vài viên sỏi rồi bỏ
vào túi dù không hài lòng chút nào.
Đi suốt một ngày, khi đêm đến họ dừng chân cắm trại. Mở túi ra họ thấy những
viên sỏi đã trở thành những viên kim cương. Họ vui mừng vì có kim cương, nhưng
cũng buồn tiếc đã không lấy thêm vài viên sỏi nữa.
Tôi có một học trò tên là Alan, từ thời kỳ đầu tiên đi dạy học đã chứng minh

chuyện trên là sự thật. Khi Alan học lớp 8, cậu bé này rất giỏi "gây chuyện" và hay bị
đuổi học. Cậu ta đã trở thành một tên "anh chị" trong trường và trở thành bậc thầy về
"chôm chỉa".
Mỗi ngày tôi cho học trò học thuộc lòng một số câu danh ngôn. Khi điểm danh, tôi
đọc đoạn đầu của một câu danh ngôn. Để được điểm danh, học trò phải đọc nốt phần
cuối của câu danh ngôn.
Alice Adams - Không có thất bại ngoại trừ
Không tiếp tục cố gắng”, “Em có mặt thưa thầy Schlatter.
Như vậy đến cuối năm, những học trò của tôi nhớ được khoảng 150 câu danh ngôn.
Nghĩ bạn có thể, nghĩ bạn không thể - cách nào cũng đúng!
Nếu bạn thấy chướng ngại, bạn đã rời mắt khỏi đích đến.
Người cay độc là người biết giá cả mọi thứ nhưng chẳng biết giá trị của cái gì cả.
Và tất nhiên có cả câu danh ngôn của Napoleon Hill "Nếu bạn nghĩ ra nó, và tin
vào nó, bạn có thể đạt được nó."
Alan là người phản đối nhiều nhất về cách học này - một ngày kia cậu bị đuổi khỏi
trường và biến mất suốt năm năm. Rồi đến một ngày nọ, cậu ta gọi điện thoại cho tôi.
Cậu vừa được bảo lãnh ra khỏi trại cải tạo.
Sau khi cậu ta bị ra tòa và cuối cùng bị chuyển đến trại cải tạo trẻ vị thành niên vì
những điều đã làm. Cậu ta chán ghét chính bản thân mình và cậu đã lấy dao cạo cắt cổ
tay mình.
Cậu kể: "Thầy có biết không, em nằm đó khi mà sự sống đang chảy ra khỏi thân
thể em, em chợt nhớ đến một câu danh ngôn thầy đã bắt em chép đi chép lại 20 lần
một ngày. "Không có sự thất bại trừ việc không tiếp tục cố gắng". Và đột nhiên em
thấy nó có ý nghĩa. Nếu em còn sống, em không thất bại, nhưng nếu em để cho mình
chết, em sẽ thất bại hoàn toàn. Vì thế với sức lực còn lại em gọi người tới cứu và bắt
đầu một cuộc sống mới".
Khi cậu nghe câu danh ngôn đó, nó là viên sỏi. Khi cậu cần một chỉ dẫn vào thời
điểm quan trọng của cuộc đời, nó trở thành viên kim cương. Và như tôi nói với bạn,
hãy tìm cho mình thật nhiều viên sỏi, và bạn sẽ có được những viên kim cương.
Quà cho mẹ

- Cho mẹ được giữ lại những phút giây ngọt ngào bên cạnh đứa con trai bé bỏng
đáng yêu của mẹ. Để mẹ được ôm con thật lâu trong lòng, được cảm nhận cơ thể nhỏ
bé của con ngọ nguậy trong vòng tay yêu thương của mình. Vì một ngày nào đó mẹ sẽ
không còn đủ sức để làm điều đó.
- Cho mẹ tận hưởng niềm hạnh phúc khi được tự tay thay tã cho con, để mẹ được
cù vào hai bàn chân bé xinh và cái bụng nhỏ xíu tròn trịa của con, để mẹ được nghe
giọng con cười khúc khích. Vì một ngày nào đó con sẽ bảo mẹ đi ra ngoài, đóng sập
cửa phòng lại, và bảo rằng con có thể tự làm được.
- Cho mẹ có thêm nhiều thời gian để được đẩy xe nôi đưa con đi dạo và được nhìn
thấy ánh mắt tròn xoe kinh ngạc của con khi con ngắm nhìn thế giới lạ lẫm chung
quanh. Bởi vì mai này con sẽ lớn, con sẽ biết đi và sẽ rời xa mẹ.
- Cho mẹ được đứng cạnh giường cũi ngắm nhìn con thơ yên giấc nồng vì chẳng
mấy chốc chiếc giường bé xíu này sẽ nhường chỗ cho một chiếc giường khác to hơn.
- Cho mẹ được chọc con cười sặc sụa vì giọng cười khanh khách đầu đời của con
sẽ thay đổi rất nhanh khi con lớn.
- Cho mẹ được vui sướng khi nhìn thấy con biết làm thêm một việc vì chẳng mấy
chốc chuyện con biết đi, biết cầm ly tự uống nước và còn nhiều điều kỳ diệu khác sẽ
trở thành bình thường.
- Cho mẹ chăm chú lắng nghe con ngay cả khi con đã biết nói rành mạch vì lẽ
thường người ta chẳng chịu lắng nghe lời bọn trẻ một khi chúng đã nói năng lưu loát.
- Cho mẹ thời gian để chơi trò ú-oà cùng con vì sẽ có một ngày con chẳng thèm
bận tâm tới mấy trò hề trẻ nít này nữa.
- Cho mẹ được tận hưởng niềm vui thú khi nghe con lẽo đẽo theo sau “mẹ ơi, mẹ
hỡi” vì ít lâu sau con sẽ nói chuyện với mẹ trống không.
- Cho mẹ được là cả thế giới của con lúc này vì sẽ có lúc mẹ phải lặng lẽ đứng nhìn
con rời xa vòng tay mình để bước ra khám phá thế giới bên ngoài.
- Cho mẹ được làm những điều này và rất nhiều điều khác nữa, dù mẹ có bận rộn
đến mấy hay mệt mỏi đến mức nào. Vì mẹ không thích sau này khi ngoái đầu nhìn lại,
mẹ phải cảm thấy hối tiếc vì đã không dành thời gian cho thứ quan trọng nhất đời mẹ
- đó là con.

- Mẹ muốn con lớn lên trở thành một người đàn ông thông minh, mạnh mẽ và biết
cách yêu thương. Nhưng, con đừng lớn nhanh quá nhé! Bởi vì một ngày nào đó tất cả
những điều này sẽ chỉ còn là ký ức trong lòng mẹ.
Quy luật làm người
Khi sinh ra, bạn chẳng thể nào có một quyển sách giáo khoa để chỉ vẽ cho riêng
mình; những hướng dẫn sau đây sẽ làm cuộc sống bạn tốt đẹp hơn.
1. Bạn sẽ nhận được một thân xác. Có thể thích hoặc ghét nó, thế nhưng đó là thứ
duy nhất bạn chắc chắn sẽ phải giữ gìn nó trong suốt quãng đời của mình.
2. Bạn sẽ học những bài học. Bạn sẽ được ghi danh vào trường thân thiện mang tên
“Cuộc sống trên Địa cầu”, học trọn giờ trong ngày. Mọi người hay mọi việc diễn ra
trong đó đều là người thầy lớn của bạn.
3. Không có lỗi lầm, chỉ có những bài học. Lớn lên là tiến trình của những trải
nghiệm. “Thất bại” là mẹ của “thành công”.
4. Một bài học cứ lặp đi lặp lại cho đến khi nào bạn thuộc. Nó chính là hiện thân
của bạn ở nhiều trạng thái khác nhau. Chỉ khi bạn hiểu nó, bạn mới có thể bước qua
bài học khác.
5. Nếu bạn không học những bài luận, chúng sẽ ngày càng khó hơn. Những khúc
mắc bên ngoài là phản chiếu chính xác nhất nội tâm của bạn. Khi bạn thấu hiểu chính
mình, bạn sẽ kiểm soát được sự thay đổi của thế giới. Nỗi đau là cách mà vạn vật
muốn thu hút sự quan tâm của bạn.
6. Bạn sẽ hiểu ra rằng mình sẽ học được những gì khi hành động của mình thay đổi.
Khôn ngoan là thực hành. Biết chút ít còn hơn không biết gì.
7. Những người khác chỉ là tấm gương của bạn. Bạn không thể yêu hay ghét một
thứ gì trừ khi nó phản chiếu việc chính bạn yêu hay ghét.
8. Cuộc sống tùy thuộc vào bạn. Cuộc sống chỉ cung cấp những tấm toan, bạn mới
là người vẽ nên những bức tranh. Hãy gánh vác trách nhiệm; hãy giữ lấy một ai đó
trong đời bạn.

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×