Tải bản đầy đủ (.docx) (3 trang)

tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe không kính

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (179.84 KB, 3 trang )

Đề : Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe không kính
trong bài thơ : “Bài thơ về tiểu đội xe không kính” cả Phạm Tiến Duật . Viết bài
văn kể lại cuộc gặp gỡ và trò chuyện đó
Bài làm
Trong cái tiết trời se lạnh của lúc mới vào Đông , điều lí tưởng nhất cho lúc này là
được cuộn tròn trong chiếc chăn ấm mà ngủ một giấc , vậy là tôi đã giành một buổi
trưa để làm điều ấy . Trong lúc thiếp đi , tôi thấy mình lạc vào một chốn xa lạ với
rừng cây bao quanh.
Lúc ấy , ánh nắng chan hòa khắp nơi, trên những vòm cây cao , chiếu xuyên qua
chùm lá , rọi vào người tôi , khung cảnh ở đấy thật vắng vẻ , hoang sơ , nhưng cũng
thật hoảng sợ . Trong lúc hoản loạn , tôi chợt nghe tiếng xe ở đâu đó không xa lắm ,
tôi vội chạy theo âm thanh ấy . Nó dẫn tôi đến một con đường nòn , tại nơi ấy , một
chiếc xe không kính đang chạy đến . Chiếc xe chạy chậm lại , tiến đến chỗ tôi , bên
trong , một chú bộ đội đang lái xe , nhìn tôi , với một vẻ mặt ngạc nhiên , chú hỏi :
- Tại sao cháu lại ở đây ?
Tôi chỉ có thể đáp lại chú bằng những cái gãi đầu bối rối :
- Cháu không biết …
- Vậy cháu có muốn đi cùng chú một đoạn không ?
- Lên xe của một người lính dễ vậy hả chú ? – Tôi hỏi lại với đôi mắt to sáng
ngời
- Ở đây rất xa chiến trường , chú cũng không vận chuyển gì đâu . Ai lại để một
cô bé thế kia ở trong rừng một mình ?
Chỉ chờ có vậy , tôi leo lên xe chú . Suýt nữa thì tay đã bị những mảnh kính vỡ đâm
phải , chiếc xe ấy , không hề có cửa kính . Chiếc xe có vẻ cộc cạch dưới con đường
mòn nhỏ lốm đốm những tia nắng chiếu xuyên xuống.
- A, chiếc xe này không có mui – Tôi chợt reo lên khi thấy những tia nắng
chiếu vào người .
Chú bộ đội mỉn cười nhìn tôi :
- Cháu có thấy chiếc xe này tàn tạ quá không ? Thế nhưng nó lại chất chứa
biết bao kỷ niệm đấy cháu à . Bên phải cửa ksinh cháu ngồi , cháu có nhìn
thấy những cái tên và con số bên cạnh không ? Đó chính là tên và ngày tháng


mà người lính ấy đã lái chiếc xe này đấy , tuy đã bạc màu , khó thấy nhung
các chú vẫn nhận ra , một trong số học đã khuất rồi, chiếc xe này cũng là
thành quả của nhiều chuyến vận chuyển lương thực cho các chú bộ đội mà
nó ra thế này , bom mà giật thì ở xa cũng ít nhiều bị ảnh hưởng cháu ạ . Thế
mà lại hay , ta ở trong xe mà như ở ngoài trời , ngắm những vòm lá xanh
mướt kia hay cả vào ban đêm , những vì sao trên trời mới đẹp làm sao …
- Vậy hả chú ! – Tôi vừa nói vừa nghĩ đến cuộc đời của một người lính trẻ , vì
sự độc lập của nước nhà , tình yêu tổ quốc bao la mà đã hy sinh hạnh phúc
riêng tư của mình để cống hiến cho đất nước , điều đó mới thật đẹp biết
bao . Một người lính trẻ , yêu đời và lạc quan trong cách nói năng ấy hẳn sẽ
rất hạnh phúc vì khi đất nước được độc lâp , man bắc sum vầy , chú cũng là
một người góp một phần lớn vào việc thống nhất đất nước . Chú mới làm tôi
thật cảm phục biết mấy, trước sự đe dọa của tử thần, có thể cướp đi mạng
sống của chú bất cứ lúc nào thì chú vẫn lạc quan, vẫn không nao núng, lo sợ
gì cả.
- Xe không có kính , đôi khi cũng bất tiện chú ha ! – Tôi vui vẻ nói
- Cũng bất tiện chứ , gió lùa vào đôi lúc đắng cả mắt , thậm chí bụi tung , bụi
phủ mà tóc chú hóa muối tiêu , làm chú già trước tuổi tạm thời , chu làm
công tác này đôi khi cũng có người đi cùng , bọn chú , ai cũng mặt mặt lấm
lem đến buồn cười cháu ạ .
- Vậy mưa sẽ ướt hết chú nhỉ ?
- Ừ , ướt hết , mưa như ngoài trời vậy , chú có khi ướt như con chuột , chỗ
ngồi cũng ướt hết . Nhưng chú chẳng thay quần áo , chẳng lau chỗ ngồi làm
gì , đi một lát , mưa ngừng , nắng lên , lại có thêm gió lùa thì khô tất . Cháu
biết không , chú tâm đắc nhất là việc anh nuôi Hoàng Cầm đã sáng tạo được
một kiểu bếp dã chiến của bộ đội ta đặt dưới mặt đất , khi đun khói tản ra để
địch không phát hiện được . Bọn chú tụ tập lại một nơi , dựng nhà sãn , khi
chiến đấu xong thì quay về , anh em sum họp lại , sau khi đưa những người
bị thương vào cho bác sĩ chữa trị , các chú ở ngoài này ăn uống , vui vẻ như
một gia đình vậy. Khó mấy daan ta vẫn chịu được , vẫn nghĩ ra , chúng ta là

một dân tộc kiêng cường , bất khuất , đoàn kết , sớm muộn gì thằng Mĩ cũng
phải lui quân thôi .
- Đúng vậy chú nhỉ . – Tôi đáp lại chú với một cái gì đó rất nặng trĩu trong
lòng , tôi thấy thương cho một người lính , cuộc đời của họ gắn liền với cách
mạng , với những đau thương , mất mát , nơi đâu đó trên đất nước , những bà
mẹ đang mong ngóng tin con , những người vợ trẻ đang chờ đọi tin chồng ,
họ thật dũng cảm biết bao…
Chợt một tiếng chuông đồng hồ vang lên , tôi choàng tỉnh , hóa ra , tất cả chỉ là một
giấc mơ , tôi còn chưa kịp hỏi về gia cảnh của chú , chưa kịp an ủi , động viên chú
được điều gì . Dù chỉ là một giấc mơ , tôi vẫn cảm thấy nuối tiếc . Xung quanh ta
luôn có những con người giàu nghị lực đến thế , vậy sao tôi chỉ mới gặp một chút
khó khăn đã chùn bước ? Thạt không hay chút nào , tôi sẽ cố gắng để tốt hơn !
Bài viết của học sinh lớp 9/1 – trường THCS Nguyễn Khuyến – Hội An

×