Tải bản đầy đủ (.doc) (4 trang)

Bài dự thi viết về người phụ nữ việt nam

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (98 KB, 4 trang )

CÔNG ĐOÀN GIÁO DỤC TP HỒ CHÍ MINH
CÔNG ĐOÀN CƠ SỞ TRƯỜNG NGUYỄN BỈNH KHIÊM
BÀI DỰ THI VIẾT VỀ NGƯỜI PHỤ NỮ VIỆT NAM
TỰ TIN - TỰ TRỌNG - TRUNG HẬU - ĐẢM ĐANG
Có những điều vĩ đại, được tạo nên nhờ bàn tay những con người vĩ
đại, mang lợi ích to lớn đến cho cộng đồng và nhờ đó, nó được vinh danh.
Cũng có những điều vĩ đại, được xây đắp nên bởi những con người bình
thường, nhỏ bé, và dù nó không làm thay đổi cả một xã hội, một đất nước
trở nên tốt hơn nhưng lại tạo ra những ý nghĩa sâu sắc cho cuộc sống,
đáng để chúng ta suy ngẫm.
Câu chuyện tôi viết dưới đây, không phải để gửi đi cho một cuộc thi hay
để vinh danh một tấm gương tiêu biểu về người phụ nữ, tôi viết chỉ để kể
lại về một cuộc đời giản dị, bình thường nhưng cũng đầy những sóng gió,
trái ngang nhưng quan trọng, nhân vật chính – em gái tôi – đã và đang
dũng cảm vượt qua như thế nào.
Chúng tôi xuất thân từ một gia đình công nhân có bốn người con, cả nhà
đã từng phải cùng nhau bươn chải để vượt qua những tháng năm đói khổ.
Hiền (tên em gái tôi) là con gái thứ hai trong gia đình. Từ thưở tấm bé,
em đã bộc lộ những nét tính cách mạnh mẽ, cá tính khác người. Có lẽ ông
trời ban cho em tính cách như vậy là để em có thể vượt qua sóng gió cuộc
đời những năm tháng về sau. Chúng tôi đều có một tuổi thơ vất vả nhưng
có lẽ em luôn là người chịu thiệt thòi hơn. Mọi công việc trong nhà đều
có bàn tay của em, từ chăn trâu, cắt cỏ, thu hoạch mùa màng, trông các
em … đến buôn bán nhỏ phụ giúp gia đình và để chia sẻ em đã phải nghỉ
học giữa chừng. Gánh nặng cơm ăn áo mặc đang đè nặng lên vai bố mẹ,
chính vì vậy cơ hội học hành của em hầu như là không có. Tôi may mắn
hơn em, được học hành đầy đủ, nhưng 1 phần tiền ăn học của tôi ngày ấy
cũng là nhờ mồ hôi công sức của em bỏ ra.
Mười bảy tuổi, em gái tôi đã là một thiếu nữ xinh xắn nhất nhì xóm, lại
đảm đang, tháo vát và có phần rất tự tin, cá tính, ở cái tuổi mới lớn ấy
Hiền được biết bao nhiêu chàng trai để ý, chọc ghẹo, người lớn thì gán


ghép, có những nhà còn nhận luôn làm con dâu. Thế rồi em đã chọn một
trong số ấy và trở thành “con gái nhà người ta” vào cái tuổi đẹp nhất của
cuộc đời.
Những tưởng em được yên bề gia thất, mãi mãi hạnh phúc về sau nhưng
sóng gió cuộc đời mới thực sự bắt đầu từ đây. Ngày ấy cả hai vợ chồng
đều còn ở độ tuổi rất trẻ, nghề nghiệp chưa ổn định, cuộc sống vô cùng
khó khăn. Sinh con đầu lòng, em đâu có được ở cữ, vất vả dãi nắng dầm
mưa, đi sớm về tối để trang trải cuộc sống, nuôi con khôn lớn. Dân gian
có câu " gái một con trông mòn con mắt" nhưng em tôi thì đã tiều tụy đi
trông thấy.
Là phụ nữ nhưng em chưa từng quản ngại những việc nặng nhọc,
khó khăn kể cả việc khuân vác của đàn ông. Ai thuê gì em làm nấy,
những đồng tiền nhọc nhằn khó khăn lắm mới kiếm ra được cũng không
đủ để trang trải nổi cuộc sống hằng ngày Tuy vất vả nhưng có một
niềm hạnh phúc nhỏ nhoi là cô con gái đáng yêu, ngoan ngoãn và học rất
giỏi. Những tưởng những tháng ngày ấy dù có khổ nhưng sẽ trôi qua êm
đềm, nào ngờ phong ba bão táp lại ập tới khiến cả gia đình như chết đi
sống lại. Cháu gái bé bỏng của tôi bị tai nạn giao thông rất nặng năm con
8 tuổi. Hơn một tháng trời cháu nằm bất động ở bệnh viện Chợ Rẫy, tia hi
vọng cháu sống sót như ngọn nến trước gió mà em gái tôi đang cố gắng
che chở, níu giữ, vợ chồng em như sụp đổ hoàn toàn, khóc, em chỉ biết
khóc và cầu xin các bác sĩ cứu lấy sinh linh bé nhỏ, niềm hi vọng sống
duy nhất của em. Khi nước mắt đã cạn khô và em tồn tại như một cái xác
không hồn cũng là lúc con gái em tỉnh lại và em phát hiện ra trong cơ thể
em bấy giờ, đứa con thứ hai đang ngày một lớn lên. Những điều đó dường
như đã vực lại được phần hồn trong cơ thể đã héo khô của em. Do bệnh
tình cháu còn quá nặng nên cháu lại được chuyển sang bệnh viện Nhi
Đồng . Nửa năm trời vất vả, khổ cực, ăn chờ nằm chực ở bệnh viện
đêm thức trắng trông con để chờ ngày cháu bình phục có lẽ là quãng thời
gian đáng quên nhưng nhớ mãi trong kí ức tất cả mọi người, đặc biệt là

em.
Vực dậy sau cú sốc về cả thể xác lẫn tinh thần, em lại lăn lộn với cuộc đời
để nuôi gia đình, Ngôi nhà lại đầy ắp tình yêu thương khi chào đón thêm
một thành viên mới. Cậu con trai kháu khỉnh chào đời trong hoàn cảnh
mà cả nhà đang thiếu ăn Gọi là nhà nhưng thực tế đó chỉ là một túp
lều Có những lúc vợ chồng bất hòa, một mình em chịu đựng đau khổ.
Thương em, tôi có khuyên bảo một vài lần nếu không cố gắng được nữa
thì bỏ cuộc, đừng tự chuốc thêm đau thương. Đắn đo suy nghĩ nhưng
cũng vì thương con và cũng là thương chồng, em lại cắn răng chịu đựng
cho qua những tháng ngày vất vả. Riêng nói về tình cảm vợ chồng, có lẽ
ít người yêu thương chồng, giỏi chịu đựng như em gái tôi. Tuy nhiên sự
chịu đựng của em không phải là nhẫn nhục, cắn răng nhắm mắt cho qua,
em dùng sự sắc sảo, cá tính mạnh mẽ và quan trọng là tình yêu để thay
đổi người chồng đã từng rất tệ bạc của mình. Dù có những lúc bị đối xử
tàn bạo, bị phản bội, nhưng em vẫn luôn mang một niềm tin tình yêu và
sự chăm sóc có thể cảm hóa được trái tim người đàn ông. Tôi cho rằng
đến hôm nay, sau hơn 20 năm nỗ lực thì em đã thành công. Ngôi nhà mới
tuy không khang trang nhưng cũng đủ che mưa che nắng cho cả
nhà Vâng viết đến đây tôi chợt nhớ đến câu hát " Thương lắm tóc dài ơi
một đời lênh đênh lênh đênh thân cò lặn lội "
Tôi không dám khẳng định em là người tài giỏi nhưng với tôi em xứng
đáng là người phụ nữ Việt Nam Tự tin - Tự trọng - Trung hậu - Đảm
đang.
Cuộc đời em là một chuỗi ngày sống và hi sinh cho người khác, luôn luôn
là gia đình và những người em yêu thương. Tuy vậy, dù trắc trở bao nhiêu
em cũng ít khi than vãn hay cầu cự sự giúp đỡ của người khác. Tất cả
những gì gia đình em có được hôm nay là nhờ mồ hôi, máu và nước mắt
của em đã gây dựng nên. Lòng tự trọng của em rất cao, nếu chọn nhờ vả
và vất vả để thành công, nhờ vả sẽ là đáp án em không bao giờ dùng tới.
Dù ít khi nói ra, nhưng tôi và các em cùng các cháu luôn dành một niềm

kính nể to lớn dành cho Hiền, thành viên đã trải qua một cuộc đời nhiều
trắc trở nhất nhưng cũng là người mạnh mẽ, quyết đoán nhất.
Mười bảy tuổi, em đẹp thanh tú và em bước chân lên xe hoa, 21 năm sau,
em vẫn đẹp, đẹp mặn mà và lên chức bà ngoại. Tất nhiên vẫn là tình
thương vô bờ bến cho những thành viên của gia đình nhưng em từng trải
hơn, sâu sắc hơn và yêu thương nhiều hơn.
“Ầu ơ Ví dầu cầu ván đóng đinh, cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi,
khó đi mẹ dắt con đi, con đi trường học , mẹ đi trường đời. Câu hát ru
em đã hát cho hai thế hệ con – cháu luôn ám ảnh tâm trí tôi, gợi lại cho tôi
một cuộc đời vất vả nhưng luôn biết vượt lên trên mọi khó khăn để những
gì còn lại là tình yêu thương vô bờ bến và những giá trị sâu sắc em dành
cho gia đình mình. Cảm ơn em đã là em gái tôi, là gì của những đứa con
của tôi và là mẹ những đứa cháu của tôi.

×