Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (35.6 KB, 3 trang )
CHIẾC KIM ĐỒNG HỒ
Bạn hãy nhìn xem chiếc đồng hồ 12 con số chạy theo vòng tròn. Ngày
hôm nay, vào giờ này, bạn nhìn thấy kim đồng hồ chỉ vào một con số nhất
định. Ngày mai, ngày kia và các ngày tiếp theo, nhìn vào đồng hồ, bạn vẫn
thấy kim chỉ vào số đó. Nhưng bạn chớ lầm tưởng rằng nó hoàn toàn giống
nhau bởi vì mỗi một ngày kim đồng hồ đã quay được một vòng.
Thời sinh viên, khi học môn Triết học, tôi đã rất tâm đắc với câu nói của
Hê-ra-clít – nhà triết học cổ đại Hy Lạp “Không ai tắm hai lần trên một dòng
sông”. Chính vì thế, tôi luôn quý trọng thời gian. Tôi luôn cố gắng làm tất cả
để chạy đua với thời gian và để không phải hối tiếc vì mỗi một vòng kim đồng
hồ quay mà mình thì vẫn đứng im một chỗ. Tôi đã cố làm và rồi cho đến một
lúc tôi chợt giật mình.
Đó là một ngày đông lạnh, rất lạnh. Tôi ngồi trên ghế đá sân trường,
mắt dõi lên từng phòng ký túc xá học sinh của mình. Màn đêm tĩnh lặng. Tôi
không muốn mình như một người canh gác. Tôi thầm ao ước giá như tôi có
một phép màu để điều khiển phía sau từng cánh cửa kia. Từng giờ, từng
việc… răm rắp như một mệnh lệnh.
Đêm càng khuya, sương rơi càng nhiều, ghế đá càng lạnh và sự tĩnh
mịch như bao trùm không gian chỉ còn lại phía sau một số cánh cửa, ánh đèn
vẫn mờ mờ, tiếng rì rầm nho nhỏ vẫn vẳng ra. Bỗng một tiếng cười giòn xé
tan sự tĩnh lặng. Tiếp ngay đó, một vài tiếng cười nói hưởng ứng. Tôi nhận ra
từng giọng cười vì có lẽ đã quá quen thuộc. Tôi lại nhớ đến gương mặt với
những vết chân chim hằn trên khóe mắt của một người mẹ. Bà đã gặp tôi, đã
khắc khoải gửi gắm vào tôi cả một niềm tin “Mong cô sẽ giúp cháu tiến bộ”.
Tôi đã nhận lời gửi gắm và đã luôn ám ảnh bởi ánh mắt của bà mẹ. Ánh mắt
như lúc nào cũng xoắn vào tôi cùng với cả dáng đi tất tả của một con người
lam lũ, lo toan không ngớt.
Nghĩ đến những điều đó, tôi đã muốn bước lên để mắng cho tác giả
điệu cười vô tình kia một trận. Tôi đã muốn cầm roi mà đánh vào mông em
như đánh một đứa con hư không biết nghe lời của tôi. Nhưng rồi tôi lại ngồi
trôn chân bên ghế đá. Tôi cảm nhận một sự tê tái trong lòng. Có lẽ tôi tê tái vì