Tải bản đầy đủ (.pdf) (5 trang)

TẢ HÌNH ẢNH MẸ HAY CHA TRONG CÁC TRƯỜNG HỢP...

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (479.47 KB, 5 trang )

Bài làm 1: Hình ảnh mẹ khi em ốm
Lên lớp sáu, mới được nửa tháng thì Mai phải nghỉ học mất hai tuần liền
vì vừa bị sưng răng hàm vừa viêm amiđan cấp.
Có chăm nuôi con ốm mới thấu hiểu tấm lòng của cha mẹ. Nhớ lại hơn
một tuần nằm viện, hơn một tuần đau đớn, khổ sở, buồn bã, nhưng cũng là
hơn một tuần Mai nhận ra một điều hết sức giản dị: Mẹ tốt biết chừng nào!
Mẹ thương Mai biết chừng nào! Con thực là đứa con hư vì ít khi làm cho mẹ
được vui, ngược lại còn hay nhõng nhẽo, vòi quấy mẹ. Mẹ ơi! Mẹ tha thứ
cho con nhé! Mai không biết bao nhiêu lần cứ tự nhủ với mình câu ấy.
Cuối tuần trước, trên đường đi học về, sao Mai bỗng cảm thấy nửa hàm
răng dưới đau buốt. Đầu nhức ong ong. Nuốt nước bọt lại thấy bỏng rát. Về
đến nhà, quăng cái cặp sách vào ngăn bàn, Mai leo ngay lên giường trùm
chăn, không ngăn được tiếng rên cứ bật ra, và những giọt nước mắt cứ ứa
dài trên má. Thôi chết, mình ốm thật rồi! Mai nghĩ thầm lo lắng.
Ở nhà máy về, thấy cửa nhà bề bộn, trên giường một đống chăn xù xù,
mẹ hoảng hốt.
– Mai ơi! Cái Mai đâu rồi? Sao để nhà cửa bề bộn thế này? Sao không
dọn cơm ăn? Sao lại…?
Chưa nói hết câu, mẹ vội chạy đến bên giường, bật chăn. Thấy Mai đang
cuộn tròn, nước mắt giàn giụa, tay ôm má, mẹ dịu dàng:
– Trời! Con gái mẹ ốm đây mà. Mẹ không biết nên mới mắng con! Khổ
thân con gái tôi! Nào! Nào ngồi dậy để mẹ xem thế nào?
Vừa nói, mẹ vừa dịu dàng, đặt bàn tay lên trán Mai, tay kia vòng ngang
lưng đỡ Mai dậy, bế Mai vào lòng, hệt như hồi Mai lên hai, lên ba tuổi. Cái
đau trong răng, trong họng Mai cơ hồ dịu hẳn. Nó mép vào ngực mẹ thút thít:
– Mẹ ơi! Con đau cả hàm răng dưới, lại đau cổ họng lắm! Con chỉ thấy
khó chịu, chẳng thiết ăn uống gì mẹ ạ!
Mẹ khéo léo bảo Mai há miệng để xem răng, xem họng. Mẹ không làm
nghề y nhưng đã có nhiều kinh nghiệm nuôi anh Hai. Hồi nhỏ, anh trai của
Mai cũng hay đau răng, đau họng. Chăm chú xem xét một lúc, mẹ bảo:


– Không sao! Quả thật bé Mai có cái răng, cái họng nó mất trật tự một
chút. Sáng mai, mẹ đưa con đến bệnh viên 198 thăm khám xem sao!
Cả đêm ấy, Mai đau nên ít ngủ. Mẹ nấu cháo gạo nếp sánh, thơm phưng
phức, đục sữa hộp, dỗ Mai cố ăn cho chóng khỏe. Chốc chốc, mẹ lại dấp
khăn ướt đắp lên trán dô dô nóng hổi của Mai cho hạ bớt nhiệt. Nhìn mẹ vất
vả, tất bật, đi đi lại lại, miệng Mai đắng ngắt, nhưng vẫn cố nuốt vài miếng
cho mẹ yên lòng. Suốt đêm mẹ thức trắng để trông Mai.
Sáng sớm hôm sau, mẹ lại nghỉ việc, chở Mai đi khám bệnh. Ở phòng
khám bệnh viện 198, Mai được biết mình bị hai bệnh cùng tấn công: viêm
chân răng số bảy, hàm dưới, bên trái và viêm amiđan cấp. Bác sĩ chỉ định nổ
răng trước, một tuần sau sẽ cắt amiđan. Mai sợ tái mặt. Mẹ thoáng đăm
chiêu, nhưng rồi lại cười an ủi:
– Thôi! Chịu khó con gái ạ! Mẹ con mình đành tạm trú ở bệnh viện này
dăm bữa để giải quyết tận gốc hai tên giặc hỗn láo dám phiền nhiễu con gái
ngoan của mẹ!
Hai lần lên ghế nhổ răng, lên bàn mổ cắt amiđan, cả nhà Mai vất vả. Lúc
nhổ, cắt, Mai chỉ thấy tê tê, sột sột (Do tiêm mấy mũi thuốc tê và có được
gây mê cục bộ). Nhưng đến lúc hết hơi thuốc thì đau ơi là đau, đau tê, đau
tái. Nhiều lần mở mắt ra, Mai đã thấy mẹ ngồi bên, nắm tay con gái, nước
mắt rưng rưng. Hầu như không lúc nào, mẹ rời Mai. Đêm đêm, mẹ nằm sát
Mai, ôm Mai vào lòng, ru Mai ngủ. Mai vẫn đau, khó thở, khó chịu nhưng
Mai thương mẹ và cố chịu, cố uống thuốc, ăn uống để mẹ yên lòng. Mỗi lần
Mai nén đau, cố nuốt miếng cam, mẹ cũng há miệng ra như là cùng ăn, chia
sẻ cái đau, cái nghẹn cùng con.
Hơn một tuần nằm viện đã trôi qua, Mai dần dần phục hồi. Mắt mẹ lấp
lánh niềm vui, khôn tả, nhưng hình như làn da lại xanh hơn. Mai cảm thấy
cái áo mẹ mặc rộng ra. Bàn tay mẹ nắm tay Mai, hình như các khớp xương
lục cục, lủng củng nhiều hơn.
Chiều thứ sáu, mẹ đưa Mai ra viện. Ngồi nép vào lưng mẹ, sau yên xe
máy, Mai nhắm mắt lại, lòng lâng lâng. Mai cứ hít hít không chán mùi thơm

thơm tỏa ra từ người mẹ. Mai thương mẹ biết bao nhiêu! Có lúc nghĩ dớ
dẩn, vớ vẩn, muốn mình ốm thêm ít ngày để được gần mẹ, làm nũng mẹ,
được mẹ chăm sóc, chiều chuộng từng li, từng tí như những ngày qua…
Một làn gió từ phía Hồ Tây thổi tới khiến cả ha mẹ con rùng mình vì
lạnh. Mai chợt giật mình vì thấy mình ích kỉ quá. Chỉ biết mình mình thôi.
Mẹ đâu của chỉ riêng mình, Mẹ còn của anh Mai, của bố, của cả gia đình
mà. Với lại, mẹ còn phải đi làm chứ! Còn mình tuần sau, cũng phải tới
trường rồi. Đang nghĩ ngợi miên man, mẹ hơi ngoái lại bảo:
– Về nhà, đừng quên sau bữa ăn, súc miệng bằng nước muối, con nhé!
– Vâng ạ!
Mai khe khẽ trả lời, mà nước mắt lại muốn rưng rưng.
Bài làm 2: Khi em mắc lỗi
Em vẫn còn nhớ như in khuôn mặt bố mẹ buổi tối hôm ấy, khi em mắc
lỗi không vâng lời ba mẹ.
Đó là buổi chiều thứ 7, em xin phép ba mẹ đi chơi khoảng hai tiếng đồng hồ
tới dự sinh nhật của một người bạn học chung lớp. Ba mẹ, đồng ý và nói nhớ về
đúng giờ. Khi đi sinh nhật xong, một vài bạn rủ nhau đi chơi tiếp, em lưỡng lự
không định đi, một bạn nói, đi chút xíu thôi mà, không sao đâu, bọn mình sẽ về
sớm mà. Thế là em tặc lưỡi, thôi kệ, chút gọi điện về cho ba mẹ sau.
Nhưng vì mải chơi nên em quên gọi về báo ba mẹ là em về muộn. Khi
nhìn đồng hồ, em hốt hoảng đã bảy giờ rồi, vội vàng lên xe đạp một mạch
về nhà. Vừa thắng xe trước cổng, em đã thấy ba mẹ chạy vội ra, khuôn mặt
đang lo lắng bỗng tươi hẳn lên rồi sau đó mặt ba mẹ chuyển sang giận dữ.
Ba quát “Con đi đâu giờ này mới về?” Mẹ nói “Con có biết ba mẹ lo lắng
lắm không?” Em lắp bắp xin lỗi ba mẹ, em nói dối là vì bạn tổ chức sinh
nhật muộn. Ba mẹ không nói gì nữa, chỉ nói vô tắm giặt rồi ăn cơm.
Ăn tối xong, ba mẹ nói em qua bàn nói chuyện, nhìn ánh mắt của ba mẹ
em thấy tất cả sự giận dữ, thất vọng hiện lên. Ba em lúc này mới lên tiếng:
“Con có biết ba mẹ buồn và thất vọng về con lắm không? Con đã về muộn
khiến cả nhà lo lắng, rồi con còn nói dối nữa. Ba mẹ gọi điện đến nhà Tùng

hỏi xem con có tới dự sinh nhật không, Tùng nói sinh nhật bạn đã xong lúc
5h và mọi người đã ra về hết… gọi điện đến mấy nhà bạn thân của con, họ
đều không biết con ở đâu”. Mặt ba đỏ lên, ánh mắt rất giận dữ, khiến em
cảm thấy run cầm cập. Em lí nhí xin lỗi ba mẹ và kể hết mọi việc cho ba mẹ
nghe. Lúc này, mặt ba mẹ đã đỡ giận dữ hơn nhưng lại đượm buồn. Em biết
mình có lỗi nhiều lắm, đã khiến ba mẹ lo lắng và thất vọng vì em nói dói.
Mẹ nhìn em thật buồn rồi nói: “Mẹ hy vọng đây là lần đầu và cũng là lần
cuối cùng con làm điều này”. Em xin hứa với ba mẹ sẽ không bao giờ để
việc này xảy ra nữa, hôm ấy em đã khóc. Ba không nói gì, nét mặt vẫn
nghiêm nghị, còn mẹ, ôm em vào lòng nói như để xua đi không khí căng
thẳng vừa qua: “Thôi con nó biết lỗi rồi thì bỏ qua đi”. Khi ấy ba mới trở lại
như ba lúc bình thường. Ba nói em vào học bài. Em bước vào mà thấy mình
có lỗi biết chừng nào. Em tự hứa với mình sẽ không bao giờ để ba mẹ buồn
lòng nữa.
Em không bao giờ muốn nhìn thấy ánh mắt và khuôn mặt ba mẹ em như
buổi tối hôm ấy nữa. Em muốn được ba mẹ nhìn em với ánh mắt tin tưởng
và trìu mến như ngày nào.
Bài làm 3: Khi em làm được việc tốt
Hôm nay đi học về em được mẹ đón ngay ở cổng, nét mặt mẹ vui lắm. Mẹ
bảo con cất cặp sách, rửa tay rồi vô ăn cơm. Mẹ cứ nhìn em tủm tỉm cười.
Em rất ngạc nhiên không biết ở nhà có chuyện gì vui mà em vui thế. Khi
mọi người đã ngồi vô bàn ăn, mẹ mới nói: “Cả nhà mình hôm nay phải tiếp
đãi anh hùng tí hon của cả nhà thật chu đáo nha”. Anh hùng tí hon, à bây giờ
thì em đã hiểu vì sao mẹ và cả nhà vui như vậy.
Chẳng là hôm nay trên đường đi học, qua đường ray xe lửa em thấy một
em bé đang đứng ở giữa đường ray, mà tàu thì đã tới quá gần, không kịp suy
nghĩ em kéo giật em bé ra, hai anh em vừa té ra bên đường ray thì đoàn tàu
tới. Mẹ bé hốt hoảng chạy ở đâu lại mặt mày tái mét, cắt không được hạt
máu, nhìn thấy em bé ngã đè lên người em thì hoàn hồn, vội chạy lại kéo hai
anh em đứng dậy. Cô ấy ôm em bé vào lòng và hỏi em có làm sao không?

Cô cám ơn em đã cứu em bé. Em nói không có gì và chào cô chạy đi học.
Mọi người xúm lại chỗ hai mẹ con cô ấy.
Em chạy đến lớp, rất may vì không bị muộn. Cả ngày hôm ấy em rất vui
vì làm được một việc tốt. Nhưng không biết vì sao cả nhà lại biết chuyện
này. Thì ra là trong khi em đi học, mẹ con cô bé em cứu hồi sáng đã hỏi
thăm nhà em và tới để cảm ơn.
Ba em nói: “Con trai ba giỏi lắm, biết giúp đỡ người khác. Ba mẹ rất tự
hào về con”. Em chẳng biết nói gì nữa chỉ nhìn mọi người cười. Mẹ thì liên
tục gắp đồ ăn cho em và nói để mau chóng lớn, làm nhiều việc tốt hơn nữa.
Em sẽ làm thật nhiều việc tốt dù là nhỏ vì em muốn ngắm mãi khuôn mặt
của ba mẹ em lúc này.

×