Tải bản đầy đủ (.doc) (16 trang)

NHỮNG BÀI VĂN MẪUTHAM KHẢO

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (205.73 KB, 16 trang )

Cảm nghĩ loài cây em yêu.
Thời thơ bé dới mái trờng tiểu học là quãng thời gian hạnh phúc nhất của một đời ngời. Mỗi khi nhớ về
thời thơ ấu, quá khứ lại gợi lên trong tôi nỗi nhớ bạn bè, thầy cô , mái trờng tha thiết và một loài cây mà tôi
vô cùng yêu quý, trân trọng. Loài cây ấy đã quá quen thuộc với tuổi thơ của mỗi ngời. Một nhà văn đã gọi
nó với cái tên thân thơng: cây phợng- cây hoa học trò.
Ngày đầu tiên tới trờng, tôi đã ngây ngất trớc màu lá xanh non mợt mà ấy. Tôi vô cùng thích thú khi
đừng trớc một cây me khổng lồ. Cái ý nghĩ ngây thơ ngày ấy tôi vẫn giữ mãi trong lòng kể cả bây giờ-
khi tôi đã rời xa mái trờng tiểu học thân thơng.
Ngày chia tay mái trờng, từng chiếc lá ve vuốt vơng vấn trên mái tóc tôi. Tôi đã khóc, buồn vô cùng vì
phải xa bạn bè, thầy cô, cây phợng và mái trờng tiểu học- nơi đã lu giữ những kỉ niệm đệp nhất trong tuổi
thơ tôi. Trong giờ phút chia tay đầy cảm động ấy, tôi chợt thất phợng đáng yêu và gần gũi biết nhờng nào!
Với tôi, phợng vẫn mãi là 1 ngời bạn gần gũi, tri âm, tri kỉ của tôi, cùng chia sẻ những kỉ niệm vui buồn .
Phuợng vẫn mãi sống trong tâm hồn tôi, tâm hồn một con ngời thơ dại.
Thu về, lá phợng ngả sang màu vàng. Từng đợt, từng đợt lá rụng tạo thành những tấm thảm vàng dới gốc
phợng. Chúng tôi thờng nhặt lá rụng chơi nấu bếp hay tung lên đầu nhau thành những chiếc vòng nh vơng
miện. Có những lúc lại tung lên trả lại cho cây nhng nó chẳng thể trở lại cành, mà rơi xuống đất rồi nó
ngây thơ ngớc nhìn lên, mỉm cời Chúng tôi thờng lấy quả phợng để chơi trò trận giả hay lấy hạt của nó để
chia nhau ăn. Phợng gọi về bao kỉ niệm của tuổi học trò
Đông đến, HS phải trốn trong lớp áo dày, trông chẳng khác gì những chú gấu bông đáng yêu. Phợng
vẫn đùa nghịch với cơn gió mùa đông, vẫn mỉm cời hạnh phúc.Sân trờng lạnh lẽo nhng vẫn ấm áp bởi bớc
chân học trò. Phợng vẫn cùng chúng tôi đùa vui, cùng chạy nhảy dới những cơn gió lạnh lẽo. Phợng ngớc
nhìn bầu trời xám xịt, mong sao đông qua nhanh. Phợng cũng giống nh một ngời bạn, biết quan tâm đến lũ
học trò chúng tôi đấy chứ! Những ngày lạnh lẽo cuối cùng trôi đi, nắng vàng trở lại sởi ấm sắc trời.
Xuân về, sân trờng rộn lên một niềm vui. HS trở lại trờng sau những ngày ngỉ tết vui vẻ càng làm không
khí thêm rộn rã. Chúng tôi trò chuyện say sa về những ngày đi chơi tết, phợng chăm chú lắng nghe. Nó lại
mỉm cời hiền dịu, thân thơng.Cha kịp giã biệi mùa xuân thì mùa ôn thi đã đến
Hè về, mùa thi cũng tới. Phợng mừng khi thấy những đứa bé của nó học hành chăm chỉ nhng cũng
không giấu đợc nỗi buồn chia tay. Lúc ấy, HS mới đẻ ý tới màu hoa học trò đỏ tơi trên nhành lá. Đứa nào
đứa ấy say sa ngắm nhìn không biết chán. Hoa phợng đày kiêu sa nhng có nét gì thầm kín đến mê say. Mỗi
lần nhìn là một lần thích thú, mỗi lần nhìn là một lần ghi nhớ, là một lần thấy yêu thơng phợng hơn. Kì thi
sắp tới rồi, lòng HS giống nh cây phợng băng khuâng, xao xuyến đến bồi hồi. Những ngày cuối cùng


chúng tôi tới lớp là lúc cây phợng rực rỡ, tơi tắn nhất. Dờng nh, cây hoa học trò muốn trớc khi chúng tôI rời
khỏi cánh cổng trờng tiểu học, trong lòng ai cũng chỉ lu giữ những kỉ niệm đẹp. Ba ngàyhai ngày một
ngàyBuổi cuối cùng rồi, chúng tôi lặng lẽ bớc đi, hoa phợng rơi trên mái tóc cũng không làm ai để ý.
Cánh cổng trờng đóng lại, phợng nồng nàn nhìn theo bóng dánh những đứa học trò thân yêu.
Cây phợng mùa nào cũng đẹp nhng nó cha bao giờ đẹp bằng lúc này, khi bàn tay tôi chạm vào thân
cây xù xì của nó. Những vết sờn ấy ẩn chứa vô vàn kỉ niệm. Mai đay, dẫu có đi đến bất cứ nơi nào thì hình
ảnh của cây phợng vẫn ngự trị vĩnh hằng trong trái tim tôi nh ngọn nến không bao giờ tắt. Ôi! Phợng và
tuổi thơ mới tuyệt vời làm sao!
Hãy phát biểu cảm nghĩ về dòng sông em yêu
Quê em là vùng đồi núi chiêm trũng ở gần con sông Hoàng Long. Con sông ấy đã trở thành kỉ niệm
khó quên đối với những con ngời đợc sinh ra và lớn lên bên dòng sông thơ mộng này.
Em không biết dòng sông bắt nguồn từ đâu, khi chảy qua làng em nó uốn khúc quanh co giữa làng
rồi chạy dài bất tận về phía chân trời xa. Lòng sông sâu và khá rộng. Dọc hai bên bờ sông là những hàng
tre xanh cao vút soi bóng xuống làn nớc trong xanh. Nhìn từ xa, dòng sông nh dải lụa mềm mại ôm trọn
lấy ngôi làng. Tuổi thơ của lũ trẻ chúng em đã gắn bó với dòng sông ấy, dòng sông nh ngời mẹ hiền đã cho
lũ trẻ chúng em biết bao nhiêu kỉ niệm êm đẹp.
Buổi sáng khi những tia nắng ban mai đan trên những ngọn tre rồi chiếu xuống mặt sông, mặt sông
lại cuộn lên những lớp sóng nhỏ lăn tăn xô mãi vào bờ khiến cho buổi sớm mai tĩnh lặng lao xao những âm
thanh chào ngày mới. Dòng sông buổi sáng thờng cho ta cảm giác bình yên. Gió thổi dìu dịu trên triền đê
khiến cho không gian càng trở nên trong trẻo và thoáng đãng hơn. Lúc này cũng là lúc mọi ngời làng em ra
sông gánh nớc, tiếng cời đùa, tiếng gọi nhau râm ran cả một vùng. Trên màu xanh biếc của nớc sông nổi
lên vài chiếc thuyền con thả lới tất cả đều hối hả, khẩn trơng với mong muốn đợc mẻ lới nặng. Em thấy
dòng sông mới hiền hoà và ấm áp làm sao!
Chiều chiều khi ánh hoàng hôn vừa tắt, vài tia nắng cuối ngày còn lại rọi trên mặt sông tạo thành
một bức tranh thuỷ mặc tuyệt đẹp. Đâu đây, vang lên âm thanh rộn rã của chiếc thuyền nhỏ đang trao đổi
buôn bán trên bến. Những âm thanh ấy đã trở nên qúa quen thuộc đối với ngời dân nơi đây. Buổi tối, khi
ông trăng tròn vành vạnh vắt qua ngọn tre làng, soi bóng xuống dòng sông lấp lánh thì mặt nớc gợn sóng
lung linh, dòng sông nh đợc dát một lớp bạc óng ánh. Lúc này chúng em ra sông ngồi hóng mát và vui chơi
thật là thú vị. Trong cái yên lặng của không gian em nh nghe đợc tiếng thì thầm nói chuyện của hàng tre,
tiếng vỗ nhẹ của từng đợt sóng xô bờ. Em cảm thấy tâm hồn mình trở nên thanh thản, thoải mái hơn sau

những giờ học tập căng thẳng.
Làm sao em quên đợc những tra hè nóng bức, em cùng các bạn túm năm tụm ba lại tắm sông. Dòng
sông nh dang rộng vòng tay, ôm tất cả đàn con vào lòng. Dòng nớc mát lạnh, trong xanh xua đi hết sự mệt
mỏi, nóng bức.Tiếng đùa giỡn, tiếng đập nớc vang dội cả một khúc sông.Và có lẽ vì thế mà dòng sông gắn
bó với em chăng? Mỗi khi vui, khi buồn em đều tâm sự cùng sông, dòng sông nh là một ngời bạn thân của
em vậy. Gió từ sông thổi lên mát rợi.
Con sông hiền hoà, thân thiết là vậy mà gặp những ngày nớc lũ thì nó trở nên dữ dội vô cùng. Nó
mang một dòng nớc đỏ màu phù sa và ngầu đỏ, từng con sóng cuồn cuộn nh muôn nhấn chìm tất cả.Trên
bờ những ngọn tre oằn cả thân mình nh muốn giục dòng nớc chảy nhanh hơn để khỏi ngập lụt làng
xóm.Sau mỗi đợt nh vây ruộng đồng lại đợc bồi đắp phù sa, lúa sớm trổ đòng, cây cối thêm xanh hơn.
Bao năm tháng qua đi, dòng sông vẫn cứ hiền hoà êm đềm chảy. Không biết dòng sông đã lu giữ
những kỉ niệm của chúng em ở đâu mà sao em thấy dòng sông quen thuộc đến thế. Từng bờ tre, từng ngọn
cỏ, dòng sông đã trở thành một phần không thể thiếu với tuổi thơ của mỗi chúng em. Sau này dù có đi đến
bất cứ nơi nào thì em vẫn luôn nhớ về dòng sông thân yêu của mình.
Cm ngh v ngi thõn. (ễng Ni)
Hai ting ễng ni trong tụi l hai t vụ cựng p v thiờng liờng. C tui u th ca tụi u gn lin vi
nhng k nim v ngi ụng yờu quý.Nhng k nim y c ụng vun p v gieo trng to nờn mt gúc
p trong tõm hn tụi. Vy m gi õy ụng ó yờn gic ngn thu. Nhng hỡnh nh ụng s mói l ngn la
khụng tt trong trỏi tim tụi .
Lỳc nh, tụi sng vi b m, ụng. Nghe m k li khi tụi nh xớu, b m i lm ti khụng v, tụi khúc sut,
ụng phi thc ờm d tụi.Cho ti tn bõy gi cỏi mựi tru thm thm ụng nhai vn cũn mn man trong
tõm hn tụi.
Hi ú ngi u tiờn chng kin nhng bc i chp chng u i, ting núi ngng nghu ca tụi
chớnh l ụng. ễng luụn kiờn nhn cm tay v hng dn tụi i, luụn chnh sa li núi cho tụi. ễng tụi bo
khi tụi bit núi li u tiờn tụi gi l ễng. Lỳc ú, ụng ngc nhiờn v vui lm vỡ tr con khi bit núi lm
sao núi c luụn t khú nh t ễng c.
Ngi u tiờn dy dy cho tụi bit yờu thng mi ngi, giỳp cỏc bn cựng lp dy khi vp ngó.
Ngi u tiờn ó mang c th gii n bờn tụi. Ngi ó nõng ch che cho tụi trong s b ng l lm
khi tụi t bc nhng bc i u i. ú l ụng, chớnh vỡ l ú m hỡnh nh ụng ó chim chn trỏi tim
th ngõy ca tụi.

Ln hn mt chỳt tụi ó bit núi nng nu vi ụng :"Con hụng chi vi ụng, ụng hụng mua gu cho chon".
ễng ụm tụi vo lũng th th :" Con ,c gng ngoan ngoón v hc tht gii ụng s mua gu tht to cho con
nha"., Cõu núi y ca ụng gi õy vn cũn vang vng trong tụi nh mt li nhc nh tụi phi c gng, c
gng nhiu hn na. ễng chớnh l ng lc, l bn b em n cho tụi nim tin v hi vong
Tụi cũn nh rt rừ ụng v tụi sng trong mt cn nh mỏi ngúi ngoi sõn kờ mt chic vừng. Ln giú mỏt
ri xen ln nhng cõu chuynOụng k v Tõm Cỏm, Thch Sanh nh nhng a tụi vo gic ng. Nghe
nhng cõu chuyn ụng k tụi trũn xoe mt hỏ hc mm nh nut ly tng li ụng k. ễng dn tụi rng "
Con phi ngoan ngoón nh Tm, tt bng chm ch nh l lem luụn c mi ngi yờu quý v con
phi nh phi rng lũng giỳp mi ngi nh ụng bt b tiờn" tụi tht s rt hiu v cm n nhng li
ụng dy. Tụi s mói c gng cú mt tõm hn p nh ụng vy. Cm n ụng ó em c th gii n bờn
tụi giỳp tụi lm quen v cm nhn nú. bờn ụng tụi luụn tỡm c s m ỏp n l kỡ. ễng nh ụng tiờn
hin hu trong truyn c tớch vi bao phộp l kỡ bớ. ễng luụn l ngi tụi hónh din khoe vi l ban. Nhỡn
ỏnh mt thỏn phc ca bn bn vi ụng tụi, tụi thy hnh phỳc lm!
Tui th tụi vi bao hn di vui bun ó qua i, tụi bt u bc chõn vo cuc sng ny. Mt s kin v
cú l l th thỏch u tiờn n vi tụi ú l lỳc tụi vo lp 1. Bui ti ú tụi hi hp vụ cựng n tn bõy
gi tụi vn cũn nh rừ cỏi cm giỏc bn chn y. Ch ngy mai thụi tụi khụng cũn tung tng i chi vi l
bn na m ó tr thnh mt bộ gỏi lp mt. Tụi s quen bn mi, trng mi , thy cụ mi Dng nh
hiu c suy ngh ca tụi ụngụm tụi v núi :" ễng tin con s lm c, con s hc gii ngoi luụn bờn
v ng h con"
Mt con bộ ham chi, ham n, ham ng nh tụi l lm vụ cựng khi cm bỳt kiờn nhn ngi vit. Th
nhng ụng ó bờn, un nn cho tui tng ch. Nhng nột ch dn p v thng hng hn nhiu. Cú lỳc
ham chi khụng ln bi ụng khụng ỏnh mng m nhỡn ụng tụi bit rng ụng ang bun lm .Tụi õn hn vụ
cựng thm nhc mỡnh phi tht tht c gng khụng lm ụng phin lũng. Tụi hónh din khoe vi ụng
nhng im mi u tiờn. ú chớnh l minh chng cho s c gng ca tụi. ễng mm ci xoa u tụi hi
lũng. Li mt ln na ụng giỳp tụi hon thin hn bn thõn mỡnh, giỳp tụi vng bc trong cuc sng. Tt
c nhng gỡ ụng lm, nhng li ụng núi u hay vụ cựng. Tụi cm nhn c s bỡnh yờn khi bờn ụng.
Khi lờn lp 4 gia ỡnh tụi tr nờn khỏ gi v cú iu kin hn. B m xin b rc tụi v nh. T ú, tụi ớt
cú thi gian lờn thm nh vỡ b m bn. Tụi vụ tỡnh khụng nhn ra ụng ó yu i nhiu,túc bc dn.Cng
ln tụi cng vụ tõm, lnh nht v trỏnh nhng c ch yờu thng ca ụng, chc lỳc ú ụng bun lm
Ri cú mt ngy ụng m nm vin. ễng gy i trụng gng mt xanh xao nhng lỳc no cng th, khụng

mun lm phin n con cỏi. Nhỡn thy b, tim tụi nh tht li, c hng nghn . Bỏc s nừi nhng gỡ ụng
cũn nớu gi c trong cuc sng ny ch cũn c tớnh bng tng ngy. Khi tụi ang hc trng, m tụi
in vo, tụi bng hong sng s khi nghe m núi ụng ang hp hi, ngi ụng mun gp nht l tụi. Tụi
o khúc nc n, khúc cho s vụ tõm ca tụi, khúc cho nhng gỡ tụi cha lm c vi ụng. Khi v ti nh,
tụi o khúc ụm ly ụng núi: Con yờu ụng nhiu lm, ụng ng i hóy bờn con i b. Li núi ca tụi lỳc
ny phi chng ó quỏ mun, ụng nm tay tụi v núi:" ni no ú b vn luụn hng v con ". Phi
chng khi ỏnh mt cỏi gỡ mỡnh ang cú thỡ mỡnh mi bit quý v trõn trng núi hn. Ngi ụng yờu quý
ca tụi ó ra i, ra i mói mói. Trc khi mt, ụng khụng mt li trỏch c ai ht. Chớnh cỏi s v tha ca
ụng ó khin tụi bun thờm. Mong rng ni xa, ụng s hnh phỳc nh nhng nim hnh phỳc m ụng ó
mang n bờn tụi. Ngy no tụi cng nh v cu nguyn cho ụng luụn hnh phỳc, vui v.
Những ngời thân đã xa ta, có thể là xa mãi mãi nhng họ vẫn luôn hiện hữu bên ta, dù chỉ là trong
những giấc mơ thì ta vẫn luôn cảm thấy hạnh phúc, có một sự động viên an ủi lớn lao Bà ơi, bà có nghe
thấy cháu nói gì không? Dâũ bà có ở chốn thiên đờng hay nơi địa phủ cháu vẫn luôn muốn nói rằng: Bà
ơi, cháu yêu bà nhiều lắm! Bà sẽ mãi mãi là thiên thần hộ mệnh tuyệt vời và thân thơng nhất của cháu!
Cm ngh v m
ờm nay con ng gic trũn
M l ngn giú ca con sut i.
Trong cuc i ny, cú ai li khụng c ln lờn trong vũng tay ca m, c nghe ting ru hi u ngt
ngo, cú ai li khụng c chỡm vo gic m trong giú mỏt tay m qut mi tra hố oi . V trong cuc i
ny, cú ai yờu con bng m, cú ai sut i vỡ con ging m, cú ai sn sng s chia ngt bựi cựng con nh
m.
Vi tụi cng vy, m l ngi quan tõm n tụi nht v cng l ngi m tụi yờu thng v mang n nht
trờn i ny. Tụi vn thng ngh rng m tụi khụng p. Khụng p vỡ khụng cú cỏi nc da trng, khuụn
mt trũn phỳc hu hay ụi mt long lanh m m ch cú khuụn mt gy gũ, rỏm nng, vng trỏn cao,
nhng np nhn ca cỏi tui 38, ca bao õu lo trong i in hn trờn khúe mt. Nhng b tụi bo m p
hn nhng ph n khỏc cỏi v p trớ tu. ỳng vy, m tụi thụng minh, nhanh nhn, thỏo vỏt lm. Trờn
cng v ca mt ngi lónh o, ai cng ngh m l ngi lnh lựng, nghiờm khc. cú nhng lỳc tụi cng
ngh vy. nhng khi ngi bờn m, bn tay m õu ym vut túc tụi, mi ý ngh ú tan bin ht. Tụi cú c
giỏc lõng lõng, xao xuyn khú t, cm giỏc nh cha bao gi tụi c nhn nhiu yờu thng n th.
Dng nh mt dũng yờu thng mónh lit qua bn tay m truyn vo sõu trỏi tim tụi, qua ỏnh mt, ụi

mụi trỡu mn, qua n ci ngt ngo, qua tt c nhng gỡ ca m. tỡnh yờu y ch khi ngi ta gn bờn
m lõu ri múi cm thy uc thụi. T nh n ln, tụi ún nhn tỡnh yờu vụ hn ca m nh mt õn hu,
mt iu ng nhiờn.
Trong con mt mt a tr, m sinh ra l chm súc con. Cha bao gi tụi t t cõu hi: Ti sao m
chp nhn hy sinh vụ iu kin vỡ con? . M tt, rt tt vi tụi nhng cú lỳc tụi ngh m tht quỏ ỏng,
tht ỏc. ó bao ln, m mng tụi, tụi ó khúc. Khúc vỡ ut c, cay ng ch õu khúc vỡ hi hn. Ri cho
n mt ln Tụi i hc v, thy m ang c trm nht ký ca mỡnh. Tụi tc lm, ging ngay cun nht
ký t tay m v hột to: Sao m quỏ ỏng th! õy l bớ mt ca con, m khụng cú quyn ng vo. M ỏc
lm, con khụng cn m na! C tng, tụi s n mt cỏi tỏt au ing. Nhng khụng m ch lng ngi,
hai gũ mỏ tỏi nht, Khúe mt rng rng. Cú gỡ ú khin tụi khụng dỏm nhỡn thng vo mt m.
Tụi chy vi vo phũng, khúa ca mc cho b c gi mói ngoi. Tụi ó khúc, khúc nhiu lm, t m
chic gi nh. ờm cng v khuya, tụi thao thc, trn trc. Cú cỏi cm giỏc thiu vng, ht hng m tụi
khụng sao trỏnh c. Tụi ó t an i mỡnh bng cỏch tụi ang sng trong mt th gii khụng cú m,
không phải học hành, sẽ rất hạnh phúc. Nhưng đó đâu lấp đầy dược cái khoảng trống trong đầu tôi. Phải
chăng tôi thấy hối hận? Phải chăng tôi đang thèm khát yêu thương?
Suy nghĩ miên man làm tôi thiếp đi dần dần. Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy như có một bàn tay ấm áp,
khẽ chạm vào tóc tôi, kéo chăn cho tôi. Đúng rồi tôi đang mong chờ cái cảm giác ấy, cảm giác ngọt ngào
đầy yêu thương. Tôi chìm đắm trong giây phút dịu dàng ấy, cố nhắm nghiền mắt vì sợ nếu mở mắt, cảm
giác đó sẽ bay mất, xa mãi vào hư vô và trước mắt ta chỉ là một khoảng không thực tại. Sáng hôm sau tỉnh
dậy, tôi cảm thấy căn nhà sao mà u buồn thế. Có cái gì đó thiếu đi. Sáng đó, tôi phải ăn bánh mỳ, không có
cơm trắng như mọi ngày. Tôi đánh bạo, hỏi bố xem mẹ đã đi đâu. Bố tôi bảo mẹ bị bệnh, phải nằm viện
một tuần liền. Cảm giác buồn tủi đã bao trùm lên cái khối óc bé nhỏ của tôi. Mẹ nằm viện rồi ai sẽ nấu
cơm, ai giặt giũ, ai tâm sự với tôi? Tôi hối hận quá, chỉ vì nóng giận quá mà đã làm tan vỡ hạnh phúc của
ngôi nhà nhỏ này. Tại tôi mà mẹ ốm. Cả tuần ấy, tôi rất buồn. Nhà cửa thiếu nụ cười của mẹ sao mà cô độc
thế. Bữa nào tôi cũng phải ăn cơm ngoài, không có mẹ thì lấy ai nấu những món tôi thích. Ôi sao tôi nhớ
đến thế những món rau luộc, thịt của mẹ quá luôn.
Sau một tuần, mẹ về nhà, tôi là người ra đón mẹ đầu tiên. Vừa thấy tôi, mẹ đã chạy đến ôm chặt tôi. Mẹ
khóc, nói: “ Mẹ xin lỗi con, mẹ không nên xem bí mật của con. Con … con tha thứ cho mẹ, nghe con.” Tôi
xúc động nghẹn ngào, nước mắt tuôn ướt đẫm. Tôi chỉ muốn nói: “ Mẹ ơi lỗi tại con, tại con hư, tất cả tại
con mà thôi. ” . Nhưng sao những lời ấy khó nói đến thế. Tôi đã ôm mẹ, khóc thật nhiều. Chao ôi! Sau cái

tuần ấy tôi mới thấy mẹ quan trọng đến nhường nào. Hằng ngày, mẹ bù đầu với công việc mà sao mẹ như
có phép thần. Sáng sớm, khi còn tối trời, mẹ đã lo cơm nước cho bố con. Rồi tối về, mẹ lại nấu bao nhiêu
món ngon ơi là ngon. Những món ăn ấy nào phải cao sang gì đâu. Chỉ là bữa cơm bình dân thôi nhưng
chứa chan cái niềm yêu tương vô hạn của mẹ. Bố con tôi như những chú chim non đón nhận từng giọt yêu
thương ngọt ngào từ mẹ. Những bữa nào không có mẹ, bố con tôi hò nhau làm việc toáng cả lên. Mẹ còn
giặt giũ, quét tước nhà cửa… việc nào cũng chăm chỉ hết. Mẹ đã cho tôi tất cả nhưng tôi chưa báo đáp
được gì cho mẹ. Kể cả những lời yêu thương tôi cũng chưa nói bao giờ. Đã bao lần tôi trằn trọc, lấy hết
can đảm để nói với mẹ nhưng rồi lại thôi, chỉ muốn nói rằng: Mẹ ơi, bây giờ con lớn rồi, con mới thấy yêu
mẹ, cần mẹ biết bao. Con đã biết yêu thương, nghe lời mẹ. Khi con mắc lỗi, mẹ nghiêm khắc nhắc nhở,
con không còn giận dỗi nữa, con chỉ cúi đầu nhận lỗi và hứa sẽ không bao giờ phạm phải nữa. Khi con vui
hay buồn, con đều nói với mẹ để được mẹ vỗ về chia sẻ bằng bàn tay âu yếm, đôi mắt dịu dàng. Mẹ không
chỉ là mẹ của con mà là bạn, là chị… là tất cả của con. Con lớn lên rồi mới thấy mình thật hạnh phúc khi
có mẹ ở bên để uốn nắn, nhắc nhở. Có mẹ giặt giũ quần áo, lau dọn nhà cửa, nấu ăn cho gia đình.
Mẹ ơi, mẹ hy sinh cho con nhiều đến thế mà chưa bao giờ mẹ đòi con trả công. mẹ là người mẹ tuyệt vời
nhất, cao cả nhất, vĩ đại nhất. Đi suốt đời này có ai bằng mẹ đâu. Có ai sẵn sàng che chở cho con bất cứ lúc
nào. Ôi mẹ yêu của con! Giá như con đủ can đảm để nói lên ba tiếng: “ Con yêu mẹ! ” thôi cũng được.
Nhưng con đâu dũng cảm, con chỉ điệu đà ủy mỵ chứ đâu được nghiêm khắc như mẹ. Con viết những lời
này, dòng này mong mẹ hiểu lòng con hơn. Mẹ đừng nghĩ có khi con chống đối lại mẹ là vì con không
thích mẹ. Con mãi yêu mẹ, vui khi có mẹ, buồn khi mẹ gặp điều không may. mẹ là cả cuộc đời của con
nên con chỉ mong mẹ mãi mãi sống để yêu con, chăm sóc con, an ủi con, bảo ban con và để con được quan
tâm đến mẹ, yêu thương mẹ trọn đời.
Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này. Tình cảm ấy đã nuôi dưỡng bao con người trưởng
thành, dạy dỗ bao con người khôn lớn. Chính mẹ là nguời đã mang đến cho con thứ tình cảm ấy. Vì vậy,
con luôn yêu thương mẹ, mong được lớn nhanh để phụng dưỡng mẹ. Và con muốn nói với mẹ rằng: “ Con
dù lớn vẫn là con mẹ. Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con. ”
Cảm nghĩ về bài thơ “Nam quốc sơn hà”
Ở nứơc ta, thời trung đại đã có một nền thơ văn rất phong phú và hấp dẫn. Thơ trung đại Việt Nam đựơc
viết bằng chữ Hán hoặc chữ Nôm và có nhiều thể như thất ngôn tứ tuyệt (bốn câu, mỗi câu bảy chữ),ngũ
ngôn tứ tuyẹt (bốn câu, mỗi câu năm chữ), thất ngôn bát cú (tám câu, mỗi câu bảy chữ) Bài thơ "Sông
núi nước Nam" sử dụng thể thất ngôn tứ tuyệt. Tuy bài thơ chỉ vỏn vẻn bốn câu nhưng ẩn chứa những hàm

ý sâu sắc. Ngay từ câu đầu tiên, tác giả đã khẳng định:
"Nam quốc sơn hà Nam đế cư"
(Sụng nỳi nc Nam vua Nam )
Cõu th cú hai v l "Nam quc sn h" v "Nam c". v õu, tỏc gi núi v giang sn t nc, cũn
v sau thỡ li núi v ch quyn ca giang sn ú. Ngay t u, tỏc gi ó v phong cnh ca nc Nam ta,
nh mt bc tranh sn thu tuyt vi sụng vi nỳi. V non sụng gm vúc y ó cú ch:"Nam c". iu
ú ó c khng nh nh mt chõn lý:
"Tit nhiờn nh phn ti thiờn th"
(Vng vc sỏch tri chia x s)
Cõu th mt ln na khng nh rng lónh th nc Nam ta ó cú t rt lõu v nú l thnh qu xng mỏu
ca cha ụng li. Cỏi t nc muụn quý ngn yờu y luụn luụn phi c gi gỡn trc ho ngoi xõm.
Chớnh tm lũng yờu T quc thit tha ó khin tỏc gi gin d tht lờn:
"Nh h nghch l lai xõm phm"
(Gic d c soa phm n õy)
Tỏc gi ó tc gin, cm thự trc mt iu trỏi l t nhiờn. Xa nay, bn xõm lc ch cú mt lớ do ln
nht khi i ỏnh chim nc khỏc l m rng lónh th, xoỏ tờn ca nc ú ra khi bn th gii. Chớnh
vỡ iu ú ó gi lờn lũng cm thự sõu sỏc trong lũng ngi dõn nc Vit Nam. Lũng cm thự c dn
nộn ó tr thnh sc mnh ca mt li th:
"Nh ng hnh khan th bn h"
(Chỳng my nht nh phi tan v)
Mt li th mói mói khc sõu trong lũng ngi dõn nc Nam. ú l li th s ỏnh tan tỏc k thự hung
hón gi yờn quờ hng x s. Cõu th ch cú bn ch m cú sc gi rt ln. Nú khin ta liờn tng n
c mt truyn thng bt khut ho hựng cu dõn tc. Truyn thng y bt ngun t lũng yờu nc sõu nng
ó nhn chỡm mi k thự xõm lc. Lch s Vit Nam rng ngi nhng chin cụng nh Lý Thng Kit
thng Tng, Lờ Li ỏnh ui gic Minh ra khi b cừi V hn th na, chỳng ta ó chin thng hai k
thự sng s l thc dõn Phỏp v quc M Quc k mói kiờu hónh trờn nn tri xanh thm. Bi th
khộp li nhng ý th thỡ c lan to mói
Bng th th tht ngụn t tuyt, ging th dừng dc, anh thộp, "Sụng nỳi nc Nam" l bn Tuyờn ngụn
c lp u tiờn khng nh ch quyn v lónh th ca t nuc v nờu cao ý chớ quyt tõm bo v ch
quyn 1o trc mi k thự xõm lc.

Cảm nghĩ về cô giáo chủ nhiệm
Đó là một ngày bình thờng nh bao ngày khác. Sau tiếng trống báo vào lớp vang lên, năm mơi ba tập vở
và sách Ngữ văn đợc chúng tôi bày lên bàn. Những tiếng ồn ào huyên náo, bép xép chuyện trò chỉ tắt hẳn
khi cô chủ nhiệm bớc chân vào lớp. Cả lớp lấy giấy ra làm bài một tiết!. Năm mơi ba gơng mặt ngơ ngác
và cả phẩn nộ, chẳng đứa nào ngờ tới việc cô cho làm bài một tiết mà chẳng báo trớc gì thế này ! Nhng cô
ơi, mấy hôm trớc cô kiểm tra rồi mà. Cô ơi điểm em kém lắm, em lại cha chuẩn bị gì cả . Bỏ ngoài
tai tất cả, cô vẫn điềm nhiên đọc đề trong sự ấm ức và cả lo sợ của học sinh.
Câu chuyện vừa rồi chỉ là một trong số hàng trăm nghìn tình huống chúng tôi gặp năm chúng tôi học
lớp 7B. Hồi ấy vừa chia tay với cô giáo cũ xong, chúng tôi cha quen với phong cách cô chủ nhiệm mới.
Cách dạy văn của cô thì đúng là độc nhất vô nhị. Phần Tiếng Việt thì luôn giải quyết gọn bài tập trên lớp,
không bao giờ có bài về nhà làm. Phần Văn và Tập làm văn cũng không bao giờ có chuyện học thuộc làu
làu sách giáo khoa rồi lên bảng đọc lại cả. Ban đầu đứa nào đứa ấy sớng âm ỉ. Đã thế cô không lập vở ghi
các khuyết điểm trong tuần và điểm thi đua trong tuần của mỗi đứa nữa chứ ! Bụng bảo dạ rằng sao cô rộng
rãi thế ! Nhng sau vài tuần thì cả lớp kinh hoàng: Điểm văn thấp quá ! Cô không bắt học thuộc, nhng lại
cho điểm kiểm tra mời lăm phút và một tiết liên miên, và toàn những đề trong sách giáo khoa không có.
Thậm chí có tiết Toán thầy nghỉ có việc riêng, cô vào mang theo một đề kiểm tra mới Kể cả hôm nào có
môn kiểm tra một tiết vẫn vậy. Lúc ấy sao mà em ghét cô quá đi thôi !
Nhng rồi dần dẫn điểm Ngữ văn tệ hại của lớp đợc nâng lên, chính là cách viết văn trầy da tróc vảy
của cô đấy. Cách kiểm tra và cách lấy điểm của cô cũng phong phú: chuẩn bị bài soạn hoặc tác giả - tác
phẩm tốt với phần Văn, hoặc cách làm bài đột xuất vài bài tập khó trong phần Tiếng Việt ra giấy Cuối
năm, nhìn vào tập đựng bài kiểm tra có tới hơn mấy chục bài kiểm tra Văn và Tiếng Việt mà em ngạc nhiên
quá. Cứ nh thế cô đã từ từ giúp chúng em gỡ điểm, nâng điểm lên mà chúng em không để ý.
Cô đã đứng tuổi nên nghiêm nghị, nhng không vì thế mà cô mất đi sự vui tơi và hào phóng của mình.
Cô tổ chức hai buổi đi chơi cho lớp 7B chúng em đều vui vẻ cả. Lần đầu là một chuyến đi Cúc Phơng và
chùa Bái Đính. Hầu hết lớp đồng ý đi vì cha bao giờ đi Cúc Phơng. Không ngờ là Cúc Phơng mà chúng em
thấy hay quá, rất nhiều cái đáng xem. Rồi đến khi ra chùa Bái Đính, chúng em xô nhau đi mua đồ ăn. Lúc
đó em mới nhớ ra câu nói của cô trớc đó. Đúng là cá không ăn muối cá ơn!
Chuyến đi thứ hai gây ấn tợng thật đặc biệt. Lớp đợc lên Thác Đa, Ba Vì ngắm cảnh núi cao, có bể bơi,
có kỉ niệm leo núi, vắt cắn, ong đốt và có cả đốt lửa trại trong đêm. Cô đã hóm hỉnh đùa rằng: Một ngày
đổ máu !. TRong giờ học, cô cũng có câu nói đùa nh thế, làm giảm đi không khí nặng nề của một ngày

học nào đó nhiều môn kiểm tra và không khí lớp nhờ thế sôi động hẳn lên. Dĩ nhiên, cô luôn kèm theo
những câu triết lí, câu thơ rất hay và sâu sắc, khiến đứa nào cũng thấy tâm đắc và thấm thía.
Một điều nữa rất thích là cô cực kì tâm lí. Hôm nào liên hoan văn nghệ hay chia tay, hoặc là học sinh
mệt, khát nớc dới cái nắng hè oi bức cô có ngay cho lớp cả gói kem hoặc những bịch nớc mát lạnh. Hay chỉ
là khi chơi mệt, mỗi đứa lên ô tô về trờng mà tay còn cầm chiếc bánh mì nóng hổi cô vừa dúi cho. Cô thấu
hiểu những chuyện linh tinh lặt vặt khác của lứa tuổi chúng em nữa cơ chứ Có lẽ từ trớc tới giờ, em cha
gặp cô giáo chủ nhiệm nào vui vẻ, hiểu chúng em nh vậy !
Dĩ nhiên, bên cạnh đó, nhiều khi cô chủ nhiệm nghiêm đến mức làm chúng em phải sợ. Những chuyện
lớp rề rà giải quyết không dứt khóat, vào tay cô đều hết sức nhanh gọm, suôn sẻ, mặc dù chúng em phải
chịu ngồi nghe cô mắng mỏ. Những cái gì cô nói đều hết sức tự nhiên, chân thành, không hoa mĩ cầu kì.
Cô đa ra những câu chuyện, những nhân vật, để làm gơng cho tất cả lớp khi có ai mắc khuyết điểm hay
làm ảnh hởng đến lớp. Em không nhớ đợc hết những gì cô nói, và có thể lớp cũng vậy, nhng nhờ thế mà
những vụ vi phạm kỉ luật cũng giảm hẳn. Hình nh trong tâm trí đứa nào cũng không muốn làm cô phải
phiền lòng và cáu giận nữa. Có lẽ cũng vì những lời động viên, khuyên nhủ và mắng mỏi nh thế mà ma
dần thấm lâu, chúng em mới đạt thành tích rực rỡ mang về bốn mơi lăm giả học sinh giỏi quận ở các
môn trong năm học vừa qua.
Một năm trôi qua thật mau, và bây giờ lại sắp tới ngày 20 11 rồi. Nhân Ngày Nhà giáo Việt Nam
năm nay, em hứa với cô: Sẽ cố gắng học thật gỏi và ngoan ngoãn nh mong muốn nh của cả em lẫn cô. Em
cảm ơn cô vì đã đến với chúng em. Cảm ơn cô vì tất cả !
Cm ngh v bi th Bỏnh trụi nc ca H Xuõn Hng.
Chỳng ta ang c sng trong mt th gii trn y hnh phỳc,mt th gii cú s bỡnh ng v chng tc v mi
tng lp dõn tc. M trong ta cú ai bit c trong xó hi xa xa ngi ph n phi chu ng mt quan nim c
hu sai trỏitrng nam khinh nSng trong hon cnh ú ,cng mang trong mỡnh s phn ngi ph n H Xuõn
Hng ó vit nờn tỏc phm Bỏnh trụi nc
Thõn em va trng li va trũn
By ni ba chỡm vi nc non
Rn nỏt mc d tay k nn
M em vn gi tm lũng son
Ch cú nhng chic bỏnh trụi nc mc mc gin n th thụi m tỏc gi H Xuõn Hng ó lm nờn mt bi th
núi lờn s chu ng, gỏnh ly quan nim sai trỏi trng nam khinh n ca ngi ph n lỳc by gi. Bi th ch cú

nhng vn t n gin thõn thuc m cht cha bit bao nhiờu tỡnh cm.
Thõn em va trng li va trũn
Tỏc gi ó s dng mụ tớp ca dao quen thuc Thõn em ngi ph n cú th húa thõn vo nhng chic bỏnh trụi
nc dõn dó ỏng yờu. Hm cha bờn trong vn l ca ngi vố p ca ngi ph n bin h thnh nhng úa hoa
xinh p, lng ly v thm ti nht ca cuc i. Lm cho cuc sng ny thờm ti p thờm mu sc.
By ni ba chỡm vi nc non
Thnh ng by ni ba chỡm c vn dng ti tỡnh nhm gi t s phn ngi ph n Vit Nam trong xó hi
phong kin xa. by t ni xỳc ng thng cm ca b H Xuõn Hng ng trc s phn lờnh ờnh chỡm
ni chng bit i v õu ca ngi ph n. Ch mc cho s phn nh ot. Tụi t hi:Mt ngi ph n p n
m vỡ l gỡ phi chu ng cuc i nh vy, chng lỳc no c sng trong cuc sng vui v hnh phỳc? Ti sao
nhng ngi n ụng to ln khe mnh nh th m khụng chu nhng s phn kh cc m bt nhng ph n nh
bộ kia phi gỏnh ly ch?
Rn nỏt mc du tay k nn
Tỏc gi s dng mt bin phỏp kinh t:o ng. Nú lờn ngi ph n phi sng lờ thuc. Ti gia tũng ph, xut giỏ
tng phu, phu t tũng t . Lỳc nh thỡ ph thuc vo cha, cha bo gỡ lm ny chng giỏm lm trỏi. Khi lp gia
tht thỡ phi cung phng cho chng , cng chng giỏm lm sai. Lỳc chng mt sng phn ca mỡnh phi nng nh
vào con của mình. Trên cuộc đời này làm gỉ có quan niệm vô lí đến thế! Vậy biết bao giờ họ mới có được cuộc
sống riêng tự lâp cho chính bản thân mình. Họ phải đau khổ biết bao để chịu đựng những thứ đao lí như thế
“Mà em vẫn giữ tấm lòng son
Giọng thơ tự hào quả quyết biểu thị thái độ kiên trì, bền vững. “Tấm lòng son” tượng trưng cho phẩm chất sắc son
thủy chung, chịu thương chịu khó của người phụ nữ Việt Nam đối với chồng con, Với mọi người tuy bị cuộc sống
phụ thuộc, đối xử không công bằng trong cuộc đời. Câu thơ thể hiện niềm tự hào và biểu lộ khá đậm tính cách của
Hồ Xuân Hương: cảm thương cho người phụ nữ, căm phẫn đối với người chồng.
Bài thơ nói về người phụ nữ Việt Nam thời xưa qua hình ảnh bánh trôi nước - một món ăn dân tộc bằng một thứ
ngôn ngữ bình dị, dân gian. Thể thơ thất ngôn tứ tuyệt đã được Việt hóa hoàn toàn. Thơ hàm súc đa nghĩa giàu bàn
sắc Xuân Hương. Bài thơ biểu lộ niềm thông cảm và tự hào đối với số phận, thân phận và của người phụ nữ Việt
Nam nó có gái trị nhân bản đặc sắc. Nữ sĩ viết với tất cả lòng yêu mến, tự hào bản sắc nền văn hóa Việt Nam.
Nguyễn Khuyến (1835-1909) là nhà thơ Nôm kiệt xuất của dân tộc. Ông để lại nhiều bài thơ nói về tình
bạn: bạn cùng quê, bạn đồng học, bạn đồng khoa…
Cảm nghĩ về bài thơ “Bạn đến chơi nhà” của Nguyễn Khuyến

Nguyễn Khuyến sau khi cáo quan, lui về sống bình dị ở chốn vườn Bùi quê cũ, với “năm gian nhà cỏ thấp
le te”, với một cơ ngơi:
“Chín sào tư thổ là nơi ở,
Một bó tàn thư ấy nghiệp nhà”.
(Ngày xuân dạy các con – 1)
Phần thực và luận, tính hệ thống của ngôn ngữ thơ rất chặt chẽ, nhất quán ở một cách nói, một lối biểu
cảm: Có tất cả mà cũng chẳng có gì để đãi bạn thân! Có ao và cá, có vườn và gà, có cà và cải, có mướp và
bầu… Bức tranh vườn Bùi thân thuộc hiện lên sống động, vui tươi. Một nếp sống thong dã chất phác, cần
cù, bình dị đáng yêu. Một cuộc đời thanh bạch, ấm áp cây đời và tình người rất đáng tự hào. Chúng ta như
cảm thấy Nguyễn Khuyến đang dắt tay bạn ra thăm vườn cây ao cá, tận hưởng thú vui dân dã của một ông
quan về quê ở ẩn. Phép đối hợp cách, chặt chẽ; cảnh với cảnh, thượng hạ, trắc - bằng phân minh, tạo nên
một giọng thơ nhẹ nhàng, vui tươi lời thơ cân xứng, hoà hợp như cảnh vườn tược xinh xắn, hữu tình:
“Ao sâu nước cả, khôn chài cá
Vườn rộng rào thưa, khó đuổi gà”.
Dân gian có câu: “Khách đến chơi nhà khong gà cũng vịt”. Qua các câu thơ trên, ta thấy Nguyễn Khuyến
đang giãi bày với bạn: trong nhà ngoài vườn có bao nhiêu thứ, nhưng thực ra chẳng có gì để thết bạn, đãi
bạn vì tất cả mọi thứ, mọi thức chưa đến lúc, đến thời! Câu thơ thứ bảy tiếp nối và mở rộng ý thơ trên,
khẳng định luôn cái “không có”:
“Đầu trò tiếp khách trầu không có”.
Phải chăng cái nghèo của cụ Tam nguyên Yên Đổ đã đến mức ấy ư? “Vẻ chi một mớ trầu cay” (ca dao).
Nhà thơ đã thậm xưng hoá cái nghèo, thi vị hoá cái nghèo. Một ông quan to triều Nguyễn về quê ở ẩn, với
một cơ ngơi “chín sào tư thổ là nơi ở” thì không thể “miếng trầu là đầu câu chuyện” để tiếp bạn cũng
“không có”. Đây là một lời thơ hóm hỉnh, pha chút tự trào vui vui, để bày tỏ một cuộc sống thanh bạch,
một tâm hồn thanh cao của một nhà nho khước từ lương bổng của thực đan Pháp, lui về sống bình dị giữa
xóm làng quê hương.
Câu kết là một sự “bùng nổ” về ý và tình. Tiếp bạn chẳng cần có mâm cao, cỗ đầy, cao lương mĩ vị, cơm
gà cá gỏi, mà chỉ có một tấm lòng, một tình bạn chân thành, thắm thiết:
“Bác đến chơi đây, ta với ta”.
Lần thứ hai, chữ “bác” đã xuất hiện trong bài thơ, thể hiện mọt sự trìu mến, kính trọng. Bác đã không quản
tuổi già sức yếu, không quản đường sá xa xôi đến thăm tôi, còn gì quý hoá bằng! Tình bạn là trên hết.

Không một thứ vật chất nào có thể thay thế được tình bạn tri âm, tri kỉ. Mọi cái đều “không có” nhưng lại
“có”; tình bằng hữu thân thiết. Chữ “ta” là đại từ nhẵnng, trong bài thơ này là “tôi”, là “bác”, là “hai chúng
ta”, không có gì cách bức nữa. Cụm từ “ta với ta” biểu lộ một niềm vui trọn vẹn, tràn đầy và lắng đọng
trong tâm hồn, toả rộng trong không gian và thời gian. Với cụm từ “ta với ta” trong câu thơ “Một mảnh
tình riêng ta với ta” của Bà Huyện Thanh Quan là nỗi buồn cô đơn của khách ly hương khi đứng trên đỉnh
đèo Ngang lúc hoàng hôn, còn ở đây, trong câu thơ của Nguyễn Khuyến lại ấm áp tình đời và sau nặng
tình bạn. Qua đó, ta cảm nhận được phần nào tính cá thể hoá cua ngôn ngữ và sắc điệu trữ tình tạo nên giá
trị văn chương trong những bài thơ cổ.
Có đọc qua một số bài thơ của Nguyễn Khuyến viết về tình bạn, ta mới thấy cái hay, cái ý vị của bài thơ
“Bạn đến chơi nhà”:
“Từ trước bảng vàng nhà sẵn có,
Chẳng qua trong bác với ngoài tôi”
(“Gửi bác Châu Cầu”)
“Đến thăm bác, bác đang đau ốm,
vừa thấy tôi, bác nhổm dậy ngay
Bác bệnh tật, tôi yếu gầy.
Giao du rồi biết sau này ra sao?”
(“Gửi thăm quan Thượng thư họ Dương”)
Bài thơ viết theo thể thơ thất ngôn bát cú, niêm luật, đối chặt chẽ, hợp cách. Ngôn ngữ thuần nôm, không
có một từ Hán - Việt nào, đọc lên nghe thanh thoát, nhẹ nhàng, tự nhiên. Ta có cảm giác như Nguyễn
Khuyến xuất thân thành chương. Đặc biệt bố cục bài thơ không theo qui cách; đề, thực, luận, kết – mà lại
cấu trúc theo: (1+6+1) câu đầu nói lên niềm vui khi bạn đến; 6 câu giữa hóm hỉnh, cười vui không có gì để
tiếp bạn; câu cuối chỉ có tình bạn đẹp mà thôi!
Bài thơ nôm khó quên này cho thấy một hồn thơ đẹp, một tình bằng hữu thâm giao, chân tình, một tấm
lòng hồn hậu, đẹp đẽ. Tình bạn của Nguyễn Khuyến trong sáng, thanh bạch, đối lập với nhan tình thế thái
“còn bạc, còn tiền, còn đệ tử - Hết cơm hết rượu hết ông tôi” mà Nguyễn Bỉnh Khiêm đã kịch liệt lên án.
Hai nhà thơ sống cách nhau mấy trăm năm mà có chung một tâm hồn lớn: nhân hậu, thuỷ chung, thanh
bạch. Tâm hồn đó, tấm lòng đó của tiền nhân đối với ngày nay vẫn xứng đáng là tấm gương sáng để mọi
người soi chung. Nguyễn Khuyến không những là nhà thơ của làng cảnh Việt Nam mà còn là nhà thơ của
tình bạn trong sáng, thuỷ chung và cao đẹp rất đáng yêu, đáng kính.

Cảm nghĩ về bài thơ “Phò giá về kinh” của Trần Quang Khải
Hào khí Đông A (chiết tự chữ Trần viết theo Hán tự) khởi phát bởi chiến thắng đế quốc Nguyên - Mông lần thứ
nhất - 1258 đã được khẳng định rực rỡ, hùng hồn bằng các chiến công vang dội trong hai lần đại thắng 1285, 1287
sau đó. Con cháu của những “Người lính già đầu bạc, kể mãi chuyện Nguyên Phong” đã làm cho kẻ xâm lược hãi
hùng ngay cả khi chúng yên ổn về nước - “Nghe tiếng trống đồng mà tóc trên đầu bạc trắng” (Đồng cổ thanh trung
bạch phát sinh). Đó là sức mạnh toàn diện của dân tộc dưới thời nhà Trần trên cơ sở ý thức tự cường, tự chủ.
Khí phách hào hùng ấy đã vang động thành cảm hứng yêu nước được biểu hiện một cách tập trung, đa dạng trong
thơ văn. Từ một lời hịch thiết tha trước khi lâm trận, bài phú hào sảng, hồi quang mấy chục năm sau đến những tứ
tuyệt, những ngũ ngôn 4 câu, 20 chữ ngay trong cuộc chiến.
Phò giá về kinh của Trần Quang Khải là một trong những bài như thế.
Cuối năm 1284 đầu năm 1285, quân Nguyên- Mông ào ạt tấn công nước ta lần thứ hai. Tình thế đất nước hiểm
nghèo, các vua Trần phải dời kinh đô tìm phương kế chống đỡ. Nhưng chỉ qua mùa xuân năm 1285, quân ta đã
chuyển thế tấn công. Tháng tư, trong trận đánh tại Hàm Tử, một địa điểm trên sông Hồng tại huyện Khoái Châu
(tỉnh Hưng Yên ngày nay) tướng Trần Nhật Duật đã phá tan đạo quân Thát Đát, bắt sống giặc Ô Mã Nhi. (Trong
Đại cáo bình Ngô sau này Nguyễn Trãi nhầm sự việc nên viết “Cửa Hàm Tử bắt sống Toa Đô, sông Bạch Đằng giết
tươi Ô Mã”). Tháng 6, Trần Quang Khải thắng tiếp trận Chương Dương, đuổi đạo quân chủ lực của Thoát Hoan
chạy dài lên phía bắc, giải phóng Thăng Long, rước vua Trần trở lại kinh thành. Trong không khí ấy, ông ngẫu
hứng cao độ làm nên Tụng giá hoàn kinh sư (Phò xa giá nhà vua về lại kinh đô) danh bất hư truyền. Cùng khoảng
thời gian này, vua Trần khi đến tế ở nhà Thái miếu cũng ứng khẩu hai câu : "Xã tắc lưỡng hồi lao thạch mã / Sơn hà
thiên cổ điện kim âu". Nghĩa là "Đất nước hai phen bon ngựa đá /Non sông nghìn thủa vững âu vàng", cùng một
mạch cảm hứng yêu nước, tự hào dân tộc.
Bài thơ chỉ bốn câu, theo lối năm chữ mạch lạc, gọn gàng. Hai câu đầu kể lại hai chiến công hiển hách vừa mới đó,
đang còn tươi nguyên không khí chiến thắng. Có nét đặc biệt là trình tự các chiến công không được nêu theo diễn
biến thời gian trước sau. Chiến thắng Chương Dương trước, Hàm Tử sau. Cách trình bày như thế là theo cái lô-gíc
của cảm hứng. Trận sau mới hơn và cũng vang dội hơn. Chính nhờ chiến thắng Chương Dương mà Thoát Hoan
phải bỏ chạy, Thăng Long được giải phóng. Chính nhờ chiến tháng Chương Dương mà có cái không khí rạo rực
phấn chấn trong ngày “về lại thủ đô” này. Lời thơ rất cô đúc, vẻn vẹn mười chữ, nêu hai sự việc là “cướp giáo giặc”
và “bắt quân thù”. Song qua hai hình ảnh này người đọc cảm nhận được niềm phấn chấn, hân hoan. Đúng là câu thơ
đăng đối bên ngoài đanh chắc, bên trong chứa chan xúc cảm. Cảm xúc theo kiểu cô lại. Sự cô đúc này tạo ra một
thế năng, khả năng khơi gợi người đọc suy ngẫm. Một trong những đặc trưng thẩm mĩ của thi pháp cổ là gợi, ít chú

trọng kể, tả.
Hai câu thơ sau là lời động viên, quyết tâm xây dựng,bảo vệ nền thái bình của giang sơn, đất nước.
Nguyên văn :
Thái bình tu trí lực
Vạn cổ thử giang san
Vẫn trình bày theo lối ngũ ngôn như trước nhưng lại đặt ra một nhiệm vụ, một yêu cầu hoàn toàn mới. Thông
thường, sau chiến thắng người ta dễ thoả mãn, dễ say sưa với vinh quang, bỏ lỡ một khoảng thời gian cần thiết
chuẩn bị cho tương lai. Trần Quang Khải đã có nhận thức hoàn toàn đúng và đặt vấn đề một cách kịp thời về những
công việc thời hậu chiến. Ông hiểu rằng những công việc của một đất nước sau chiến tranh là hết sức bộn bề. Thái
độ và hành động ở thời kì thái bình rất cần phải tập trung là “tu trí lực”. “Tu” là học tập, bồiđắp, “trí lực” là trí tuệ,
khả năng. Ý thơ vẫn tiếp tục gợi cho người đọc hiểu thêm rằng, đất nước vẫn đang đòi hỏi, còn yêu cầu những con
người chiến thắng này nhiều cống hiến hơn nữa. Có như vậy mới có sự yên bình, vững chãi muôn năm. Một ý thơ
đầy tinh thần trách nhiệm.
Bài thơ có cái hồ hởi, phấn chấn tột cùng trước những chiến thắng, những chiến công. Niềm tự hào, niềm say mê,
tinh thần lạc quan thật bay bổng phù hợp với hào khí Đông A thủa ấy. Nhưng đây cũng là một niềm vui rất lí trí, rất
tỉnh táo sáng suốt của con người ý thức được giá trị trọn vẹn của niềm vinh quang. Mặt khác phù hợp với phong
cách ngôn ngữ, uy thế của vị tướng quốc đầu triều.
Kết cấu chặt chẽ, có sức khái quát cao, cảm xúc cô đọng lại vừa có khả năng gợi mở ý tưởng đã tạo ra một sự thống
nhất nội dung và hình thức theo kiểu tuyên ngôn riêng biệt. Đấy chính là nét đặc sắc của Phò giá về kinh.
Cho đến hôm nay bài thơ vẫn sống trong niềm tự hào dân tộc, vẫn giữ nguyên giá trị thời sự nóng hổi, vẫn là một
bài học. Bài học về ý thức, trách nhiệm xây dựng đất nước vững mạnh sau chiển tranh.
Phân tích bài thơ Qua đèo ngang của Bà huyện Thanh quan:
Qua đèo ngang
Bước tới Đèo Ngang bóng xế tà,
Cỏ cây chen đá, lá chen hoa.
Lom khom dưới núi tiều vài chú,
Lác đác bên sông chợ mấy nhà.
Nhớ nước đau lòng con cuốc cuốc,
Thương nhà mỏi miệng cái gia gia.
Dừng chân đứng lại trời non nước,

Một mảnh tình riêng ta với ta.
Tên thật là Nguyễn Thị Hinh sống trong nửa đầu thế kỷ 19. Quê ở làng Nghi Tàm, ven Hồ Tây, kinh thành
Thăng Long. Bà xuất thân trong một gia đình quan lại, có nhan sắc, có học, có tài thơ Nôm, giỏi nữ công
gia chánh – bà được vua Minh Mệnh vời vào kinh đô Phú Xuân làm nữ quan “Cung trung giáo tập”.
Chồng bà là Lưu Nghi làm tri huyện Thanh Quan, tỉnh Thái Bình, nên người đời trân trọng gọi bà là Bà
huyện Thanh Quan.
Bà chỉ còn để lại 6 bài thơ Nôm thất ngôn bát cú Đường luật: “Qua Đèo Ngang”, “Chiều hôm nhớ nhà”,
“Thăng Long thành hoài cổ”, “Chùa Trấn Bắc”, “Chơi Đài Khán Xuân Trấn võ”. “Tức cảnh chiều thu”.
Thơ của bà hay nói đến hoàng hôn, man mác buồn, giọng điệu du dương, ngôn ngữ trang nhã, hồn thơ đẹp,
điêu luyện.
Trên đường vào Phú Xuân…, bước tới Đèo Ngang lúc chiều ta, cảm xúc dâng trào lòng người, Bà huyện
Thanh Quan sáng tác bài “Qua Đèo Ngang”. Bài thơ tả cảnh Đèo Ngang lúc xế tà và nói lên nỗi buồn cô
đơn, nỗi nhớ nhà của người lữ khách - nữ sĩ.
Lần đầu nữ sĩ “bước tới Đèo Ngang”, đứng dưới chân con đèo “đệ nhất hùng quan” này, địa giới tự nhiên
giữa hai tỉnh Hà Tĩnh - Quảng bình, vào thời điểm “bóng xế tà”, lúc mặt trời đã nằm ngang sườn núi, ánh
mặt trời đã “tà”, đã nghiêng, đã chênh chênh. Trời sắp tối. Âm “tà” cũng gợi buồn thấm thía. Câu 2, tả
cảnh sắc: cỏ cây, lá, hoa… đá. Hai vế tiểu đối, điệp ngữ “chen”, vần lưng: “đá” – “lá”, vần chân: “tà” –
“hoa”, thơ giàu âm điệu, réo rắt như một tiếng lòng, biểu lộ sự ngạc nhiên và xúc động về cảnh sắc hoang
vắng nơi Đèo Ngang 200 năm về trước:
“Cỏ cây chen đá, lá chen hoa”.
Chỉ có hoa rừng, hoa dại, hoa sim, hoa mua. Cỏ cây, hoa lá phải “chen” với đá mới tồn tại được. Cảnh vật
hoang sơ, hoang dại đến nao lòng.
Nữ sĩ sử dụng phép đối và đảo ngữ trong miêu tả đầy ấn tượng. Âm điệu thơ trầm bổng du dương, đọc lên
nghe rất thú vị:
“Lom khom dưới núi tiều vài chú,
Lác đác bên sông chợ mấy nhà”.
Điểm nhìn đã thay đổi: đứng cao nhìn xuống dưới và nhìn xa. Thế giới con người là tiểu phu, nhưng chỉ có
“tiều vài chú”. Hoạt động là “lom khom” vất vả đang gánh củi xuống núi. Một nét vẽ ước lệ rong thơ cổ
(ngư, tiều, canh, mục) nhưng rất thần tình, tinh tế trong cảm nhận. Mấy nhà chợ bên sông thưa thớt, lác
đác. chỉ mấy cáilèu chợ miền núi, sở dĩ nữ sĩ gọi “chợ mấy nhà” để gieo vần mà thôi: “tà” – “hoa” – “nhà”.

Cũng là cảnh hoang vắng, heo hút, buồn hoang sơ nơi con đèo xa xôi lúc bóng xế tà.
Tiếp theo nữ sĩ tả âm thanh tiếng chim rừng: chim gia gia, chim cuốc gọi bầy lúc hoàng hôn. Điệp âm “con
cuốc cuốc” và “cái gia gia” tạo nên âm hưởng du dương của khúc nhạc rừng, của khúc nhạc lòng người lữ
khách. Lấy cái động (tiếng chim rừng) để làm nổi bật cái tĩnh, cái vắng lặng im lìm trên đỉnh đèo Ngang
trong khoảnh khắc hoàng hôn, đó là nghệ thuật lấy động tả tĩnh trong thi pháp cổ. Phép đối và đảo ngữ vận
dụng rất tài tình:
“Nhớ nước đau lòng con cuốc cuốc,
Thương nhà mỏi miệng cái gia gai”.
Nghe tiếng chim rừng mà “nhớ nước đau lòng”, mà “thương nhà mỏi miệng’ nỗi buồn thấm thía vào 9
tầng sâu cõi lòng, toả rộng trong không gian từ con đèo tới miền quê thân thương. Sắc điẹu trữ tình dào
dạt, thiết tha, trầm lắng. Lữ khách là một nữ sĩ nên nỗi “nhớ nước”, nhó kinh kỳ Thăng Long, nhớ nhà, nhó
chồng con, nhớ làng Nghi Tàm thân thuộc không thể nào kể xiết!
Bốn chữ “dừng chân đứng lại” thể hiện một nỗi niềm xúc động đến bồn chồn. Một cái nhìn mênh mang:
“Trời non nước”; nhìn xa, nhìn gần, nhìn cao, nhìn sâu, nhìn 4 phía… rồi nữ sĩ thấy vô cùng buồn đau, như
tan nát cả tâm hồn, chỉ còn lại “một mảnh tình riêng”. Lấy cái bao la, mênh mông, vô hạn của vũ trụ, của
“trời non nước” tương phản với cái nhỏ bé của “mảnh tình riêng”, của “ta” với “ta” đã cực tả nỗi buồn cô
đơn xa vắng của người lữ khác khi đứng trên cảnh Đèo Ngang lúc ngày tàn. Đó là tâm trang nhớ quê, nhớ
nhà:
“Dừng chân đứng lại trời non nước,
Một mảnh tình riêng ta với ta”.
“Qua Đèo Ngang là bài thơ thất ngôn bát cú Đường luật tuyệt bút. Thế giới thiên nhiên kỳ thú của Đèo
Ngang như hiển hiện qua dòng thơ. Cảnh sắc hữu tình thấm một nỗi buồn man mác. Giọng thơ du dương,
réo rắt. Phứp đối và đảo ngữ có giá trị thẩm mỹ trong nét vẽ tạo hình đầy khám phá. Cảm hứng thiên nhiên
trữ tình chan hoà với tình yêu quê hương đất nước đậm đà qua một hồn thơ trang nhã. Bài thơ “Qua Đèo
Ngang” là tiếng nói của một người mà trở thành khúc tâm tình của muôn triệu người, nó là bài thơ một
thời mà mãi mãi, bài thơ Non Nước.
Cảm nghĩ về thân phận người phụ nữ qua bài thơ “Bánh trôi nước” và “Chinh phụ ngâm khúc”
Nhà thơ Huy Cận từng viết :
" Chị em tôi toả nắng vàng lịch sử
Nắng cho đời nên cũng nắng cho thơ "

Có thể nói, ngày nay, vị trí của người phụ nữ đã đc đề cao, tôn vinh. Hình ảnh người phụ nữ Việt Nam
hiện diện ở nhiều vị trí trong cuộc đời và đã để lại nhiều hình ảnh bóng sắc trong văn thơ hiện đại. Nhưng
thật đáng tiếc thay, trong xã hội cũ người phụ nữ lại phải chịu một số phận đầy bị kịch và đáng thương:
" Đau đớn thay thân phận đàn bà
Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung "
Câu thơ trên đã hơn một lần xuất hiện trong sáng tác của đại thi hào Nguyễn Du giống như một điệp khúc
rùng rợn. Chả thế mà chị em miền núi lại than rằng " Thân em chỉ là thân con bọ ngựa, chao chược mà thôi
! ", còn chị em miền xuôi lại than mình như con ong cái kiến. Đây không phải là một lời nói quá mà điều
này lại được thể hiện khá phổ biến trong văn học Việt Nam, trong " Bánh trôi nước " của Hồ Xuân Hương,
trong Truyền Kì mạn lục, đặc biệt là trong Đọc Tiểu Thanh Kí ( Nguyễn Du ) , các đoạn trích Chinh Phụ
Ngâm ( Đặng Trần Côn + Đoàn Thị Điểm ) và Cung Oán Ngâm ( Nguyễn Gia Thiều ).
Thời đại phong kiến trọng nam khinh nữ, đầy rẫy những sự bất công oan trái. Bị ảnh hưởng và phải chịu
đựng nhiều nhất chính là người phụ nữ. thế nhưng, những người phụ nữ ấy vẫn luôn xinh đẹp, nết na, giàu
lòng thương yêu và hết mực quan tâm đnế mọi người xung quanh. Ta có thể bắt gặp lại hình ảnh của họ
qua các tác phẩm văn học dân gian và văn học trung đại Việt Nam.
Người phụ nữ ngày xưa xuất hiện trong văn học thường là những người phụ nữ đẹp. Từ vẻ đẹp ngoại hình
cho đến tính cách. Đều là đẹp nhưng mỗi người lại mang một vẻ đẹp khác nhau, mỗi thân phận có một đặc
điểm ngoại hình riêng biệt.Trong tác phẩm " Bánh trôi nước" của nữ sĩ Hồ Xuân Hương, hiện lên hình ảnh
người con gái "vừa trắng lại vừa tròn", một người mang vẻ bề ngoài đầy đặn, tròn trịa. Đó là vẻ đẹp tự
nhiên, dân dã, không chăm chút mà mộc mạc, tự nhiên nhưng không kém phần duyên dáng với làn da
trắng mịn màng. Đấy chính là vẻ đẹp của người con gái lao động hay lam hay làm, đầy mạnh mẽ chốn
thôn quê. Ta cũng bắt gặp người phụ nữ như thế xuất hiện trong "Chuyện người con gái Nam Xương" của
Nguyễn Dữ. Vũ Thị Thiết cũng giống như cô gái trong "Bánh tôi nước", là một người phụ nữ tư dung tốt
đẹp, chăm chỉ siêng năng, khiến Trương Sinh phải đem lòng thương mến mà bỏ ra trăm lạng vàng rước
nàng về làm dâu.
Từ những cô gái quê chân chất đến tiểu thư đài các con của viên ngoại "gia tư nghĩ cũng thường thường
bậc trung" đều mang vẻ đẹp thật đáng yêu, đáng quý. Như Thúy Vân và Thúy Kiều trong tác phẩm lớn của
đại thi hào Nguyễn Du "Truyện Kiều", là hai tiểu thư cành vàng lá ngọc, thông minh xinh đẹp "mai cốt
cách, tuyết tinh thần'. Tuy mỗi người một vẻ nhưng ai cũng vô cùng xinh đẹp, dáng vẻ thanh thoát, yêu
kiều như nhành mai, còn tâm hồn lại trắng trong như băng tuyết, thanh cao, kiều diễm và quý phái

Những người phụ nữ đẹp là thế, vậy mà đáng tiếc thay họ lại sống trong một xả hội phong kiến thối nát với
bộ máy quan lại mục ruỗng, chế độ trọng nam khinh nữ vùi dập số phận họ. Càng xinh đẹp họ lại càng đau
khổ, lại càng phải chịu nhiều sự chén ép, bất công. Như một quy luật khắc nghiệt của thời bấy giờ "hồng
nhan bạc phận". Đớn đau thay số phận của nàng Vũ Nương! Chỉ vì muốn con vui, muốn bớt buồn,giải
khuây khi sống cô đon vò võ nuôi con nên nàng đã lấy cái bóng, nói với con đó là cha. Nhưng nàng đâu
thể ngờ, chính điều này đã gây ra cho nàng bao nỗi bất hạnh, tủi nhục, bị chồng nghi oan mà phải trầm
mình xuống sông tự vẫn! với nàng, để minh oan, không còn cách nào khác nữa. Nàng đã cùng đường mất
rồi! Giá như cái xã hội này có một chút công bằng, để cho lời nói của người phụ nữ có giá trị thì chắc
chuyện đáng tiếc này đã không xảy ra. nàng không phải chịu uất ức, không phải lấy nước sông để rửa trôi
nôõinhơ nhục mà chồng nàng áp đặt.
Vâng, số phận người phụ nữ thời xưa phải chịu bao nhiêu oan khuất, bất hạnh. Bị vu oan, bị nghi ngờ mà
không thể giãi bày, không thể minh oan cho bản thân. Số phận của họ ở thế bị động, phải phụ thuộc vào
người khác - những gã đàn ông chỉ lấy phụ nữ làm thứ mua vui, tiêu khiển. Họ không làm chủ đựoc số
phận của chính họ:
"Thân em như hạt mưa sa
Hạt vào đài các, hạt ra ruộng cày"
"Thân em như tấm lụa đào
Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai"
Những câu ca dao than thân của người phụ nữ với cụm từ bắt đầu quen thuộc "Thân em ". Số phận người
phụ nữ, lúc thì như "hạt mưa sa", lúc thi như "tấm lụa đào" Dù được dân gian ví với điều gì, thì người
phụ nữ cũng đều chung một số phận đau khổ gian nan. Họ không biết sẽ sống ra sao, sẽ bị dòng đời đưa
đẩy trôi nổi đến phương trời nào? Sẽ sống sung sướng nơi "đài các" hay lại làm lụng vất vả nơi "ruộng
cày"? Đối với họ, quãng đời phía trước vô cùng mịt mù, chẳng biết được điều gì sắp xảy đến, sẽ "vào tay
ai" Có khi lấy phải người chồng vô dụng, người phụ nữ yếu đuối sẽ phải chịu nhiều cực khổ
Trong văn học trung đại Việt Nam khi viết về người phụ nữ, một mặt vẫn có sự kế thừa tư tưởng của văn
học dân gian, song mặt khác, “Hồng nhan bạc phận” cũng được xem là tư tưởng chủ đạo của các tác giả.
Nàng Vũ Nương hiếu thảo, đảm đang, chung thuỷ thì bị ngờ oan là ngoại tình, đến nỗi phải lấy cái chết để
minh oan - mà khi chết đi rồi trong lòng vẫn mang nặng nỗi oan uổng đó (Chuyện người con gái Nam
Xương - Nguyễn Dữ). Người cung nữ xinh đẹp, tài hoa, khát khao hạnh phúc thì bị nhà vua bỏ rơi, sống cô
đơn, mòn mỏi, lạnh lẽo nơi cung cấm, chôn vùi tuổi thanh xuân trong cung điện thâm u (Cung oán ngâm

khúc - Nguyễn Gia Thiều). Người phụ nữ chỉ có một khát vọng rất bình thường là được chung sống cùng
với người chồng thân yêu, song lại rơi vào cảnh đau đớn “tử biệt sinh li”, đằng đẵng chờ đợi không biết có
ngày gặp lại. (Chinh phụ ngâm - Đặng Trần Côn). Nàng Kiều của Nguyễn Du xinh đẹp tài hoa là thế,
nhưng lại bị dập vùi trong cảnh "Thanh lâu hai lượt, thanh y hai lần", liên tiếp bị đầy đọa cả về thể xác lẫn
tinh thần để rồi phải thốt lên (thực tế là sự đầu hàng hoàn cảnh) rằng: "Thân lươn bao quản lấm đầu/ Chút
lòng trinh bạch từ sau xin chừa!". Đây không chỉ là bi kịch của riêng nàng Kiều, mà còn là bi kịch chung
của những người phụ nữ trong xã hội phong kiến. Mặt khác văn học trung đại Việt Nam, bước đầu đã phản
ánh được quan niệm về con người cá nhân trong xã hội. Nhiều nhân vật nữ trong giai đoạn này cũng thể
hiện sự phản kháng, sự tố cáo xã hội cũ, nêu lên nhiều suy nghĩ, nhiều quan điểm chống đối lại quan điểm
của xã hội phong kiến (tiêu biểu hơn cả là thơ Hồ Xuân Hương). Đặc biệt văn học đã chú ý khám phá nội
tâm nhân vật. Các tác giả (Nguyễn Dữ, Nguyễn Du, Đoàn Thị Điểm, Hồ Xuân Hương ) khi mô tả người
phụ nữ, thường để cho nhân vật bộc bạch trực tiếp những nỗi đau khổ, những niềm riêng tư (sự tự ý thức
về mình): "Đau đớn thay phận đàn bà/ Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung" (Truyện Kiều - Nguyễn Du),
hoặc bộc lộ những phản ứng: "Kẻ đắp chăn bông kẻ lạnh lùng/ Chém cha cái kiếp lấy chồng chung" (Hồ
Xuân Hương). Có thể khẳng định rằng cảm giác mất mát hạnh phúc và nỗi khát khao hạnh phúc là hai tâm
trạng, hai nỗi niềm thường gặp nhất ở các nhân vật nữ trong văn học trung đại Việt Nam.
Nụ cười của mẹ
Mẹ! Tiếng gọi đầu tiên lúc rời nôi khi còn thơ bé. Mẹ là con đò rẽ nước, xuôi ngược dòng đời, chở gánh
nặng qua bao ghềnh thác. Dẫu biết con là gánh nặng của đời mẹ nhưng sao môi kia không ngừng nở nụ
cười? Nụ cười ấy đối với tôi là một món quà vô giá, đã tiếp cho tôi thêm niềm tin, sức mạnh và nghị lực để
vươn lên trong cuộc sống.
Từ thuở còn thơ, tôi đã có cái may mắn được nhìn thấy nụ cười của mẹ: một nụ cười tràn đầy tình cảm. Đó
là niềm hạnh phúc lớn lao nhất trên đời. Thật bất hạnh thay cho bao người không được ngắm nụ cười của
mẹ. Đau đớn thay cho những kẻ lại vùi dập, hắt hủi nụ cười ấy. Có ai đó bảo rằng: “Nụ cười làm con
người ta được gần nhau hơn”. Vâng, chính nụ cười ấy đã giúp tôi thấu hiểu hết tình thương con vô bờ bến
của mẹ, một tình cảm mà không gì có thể mua được. Và nụ cười ấy là cả một vũ trụ bao la mà tôi không
khám phá hết được. Nhưng tôi biết nó là sức mạnh dìu tôi đứng dậy mỗi khi vấp ngã, là niềm tin, là lẽ
sống của đời tôi.
Nhưng đâu phải lúc nào nụ cười của mẹ cũng giống nhau. Mỗi khi tôi ngoan, mẹ cười, một nụ cười yêu
thương, vui vẻ. Nó làm tôi thấy rằng mình đã làm cái gì đó lớn lao cho mẹ. Rồi nụ cười của mẹ động viên,

khuyến khích mỗi khi tôi đạt điểm cao. Nụ cười ấy làm cho niềm vui nhân lên gấp bội, làm cho tôi thấy
cuộc sống này tươi đẹp biết bao khi có mẹ trên đời. Đôi lúc tôi có chuyện buồn, mẹ vẫn cười nhưng là nụ
cười an ủi, vỗ về. Nụ cười ấy như ngọn lửa hồng, sưởi ấm con tim non trẻ đang lo lắng, thổn thức
Có gì đẹp trên đời hơn thế, khi biết rằng mẹ đang ở bên tôi. Nụ cười mẹ sưởi ấm lòng tôi, đã tiếp thêm cho
tôi sức mạnh. Nhưng cũng có lúc vắng nụ cười của mẹ! Và khi ấy, tôi càng nhận ra nụ cười mẹ là một “gia
tài” lớn đối với tôi
Cảm nghĩ về nụ cười của mẹ
"Mẹ là đọt mía ngọt ngào, mẹ là nải chuối, buồng cau, mẹ là tiếng dế thâu đêm, là ánh trăng soi đường cho
con khi con lạc lối. Thật tự hào trên đời này ta có mẹ".Và thật vui sướng biết bao khi tôi luôn nhìn thấy nụ
cười của mẹ nở trên môi.
Đâu phải lúc nào mẹ cũng cười. Nhưng tôi vẫn nhớ như in lời ba nói :' Lúc con sinh ra mẹ đã cười rất
tươi ". Tôi biết khi đó mẹ mệt mỏi như thế nào nhưng vẫn cố nở một nụ cười vì mẹ đã sinh ra một sinh
linh bé bỏng hay bởi mẹ vui sướng chăng. Tôi cũng không biết nữa nhưng chắc chắn rằng nụ cười đó là nụ
cười hạnh phúc của mẹ. Rồi ai cũng gặp khó khăn: Khi tập lẫy, tôi cảm thấy lật được người lên là rất khó,
mẹ cười, cho dù lúc đó tôi chưa cảm nhận được gì mẹ vẫn khích lệ:"Cố lên con, mẹ tin con sẽ làm được".
Hay là lúc biết bò, biết đi, mẹ đặt tôi xuống đất nắm lấy tay tôi dẫn tôi đi những bước đi đầu đời, tôi ngẩng
lên nhìn mẹ vui sướng như muốn nói: " Con đi được rồi mẹ ơi". Mẹ nở 1 nụ cười mãn nguyện như chúc tôi
thành công. Tôi biết nói, câu đầu tiên mà tôi gọi là :" Mẹ". Mẹ cười, chao ôi
Nụ cười ấy thật đẹp và quan trọng đối với tôi biết nhường nào.
Vậy là sự trưởng thành của tôi theo sau là nụ cười mẹ như những ngày nào tôi vào lớp 1. Ngày khai trường
đã đến, mẹ đưa tôi đến rất sớm để làm quen với trường lớp. Ân tượng đầu tiên của tôi là trường mới đẹp
làm sao! Lớp 1A hiện dần trong mắt tôi 1 cách quen thuộc biết chừng nào Đang miên man nghĩ, tiếng
trống trường như đánh thức tôi. Nỗi sợ hãi, lo lắng bao trùm lên tâm trí tôi, mẹ cười "Kìa con vào lớp đi,
cứ đi đi mẹ sẽ luôn ở bên con". Và mẹ thật tuyệt trong mắt tôi.
Những khi bị điểm kém, những lần nói dối mẹ, trốn đi chơi, mẹ đã khóc có lẽ mẹ thất vọng về tôi nhiều
lắm. Nhưng mẹ lại cười để an ủi, khích lệ vì mẹ biết tôi cũng rất buồn:" Đừng lo con chỉ cần con cố gắng
thôi " . Nụ cười ấy như làm tôi thêm quyết tâm, cố gắng: " Mẹ ơi con sẽ cố gắng nữa để nụ cười của mẹ
luôn đọng mãi trên môi và con hứa con sẽ không làm mẹ buồn nữa đâu vì nụ cười của mẹ luôn bên cạnh
con khi con cần phải không mẹ"
Nụ cười của mẹ luôn giúp tôi có thêm nghị lực, che trở cho tôi. Và nụ cười ấy là suối nguồn yêu thương là

bến đỗ tâm hồn của cuộc đời con mãi mãi.
Bài: Cảm nghĩ về thầy cô giáo
Chiều dần buông theo áng mây trôi hững hờ. Những người lái đò bên con sông kia vẫn luôn miệt
mài, cặm cụi chở những đợt khách cuối cùng sang sông. Mồ hôi họ đã rơi trên tấm ván đò cũ kĩ. Cuộc
sống quá bận rộn, có quá nhiều việc phải lo làm tôi không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, quan tâm đến
những người xung quanh. Giờ ngồi một mình, nhìn cô lái đò má ửng hồng, như đâu đây hình ảnh của thầy
cô đã dạy tôi. Tóc thầy bạc vì bụi phấn, mắt cô đã thâm quầng vì những đêm mất ngủ, như người lái đó
chở khách sang sông, từng thế hệ này đến thế hệ khác, đưa chúng tôi- thế hệ trẻ cập bến tương lai, đi đến
những chân trời rộng mở, mở ra cả hòai bão, ước mơ cho chúng tôi.
Cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi năm nay khoảng 30 tuổi. Cô có nước da trắng hồng. Dáng người cô
không cao lắm.
Cuộc đời cô đưa biết bao nguời qua dòng sông tri thức.Dòng sông vẫn cứ êm trôi Tóc cô bạc đi, mắt thầy
nheo lại nhưng vẫn luôn vững tay chèo và hết lòng vì thế hệ trẻ. Bao nhiêu người khách đã sang sông ?
Bao nhiêu khát vọng đã vào bờ ? Bao nhiêu ước mơ thành sự thực ? Có mấy ai sang bờ biết ngoái đầu
nhìn lại thầy ơi Thầy cô đã chắp cánh cho những ước mơ của chúng ta bay cao, cung cấp hành trang kiến
thức cho chúng ta bước vào đời và giúp chúng ta thành công trên con đường học vấn. Thế mà, có ai lần tìm
về lớp cũ trường xưa để thăm lại những người đã hy sinh tâm huyết giúp chúng ta thành người hữu ích?
Có ai nhớ chăng bao kỉ niệm êm đềm thấm đượm tình thầy trò? Nói đến đây, tôi bùi ngùi nhớ lại ngày xưa
năm ấy, cách đây ba năm
Hôm ấy, trời mưa tầm tã, lại vào mùa giá rét. Mẹ rước tôi muộn nên tôi đứng đợi một mình với nỗi
lạnh buốt. Chờ mãi chẳng thấy mẹ đến, tôi bắt đầu tuyệt vọng. Giữa lúc ấy, một bóng áo mưa từ cổng
trường lao về phía tôi. Hóa ra là giáo chủ nhiệm. Cô đưa cho tôi cái áo mưa và đề nghị chở tôi về. Tôi vừa
mừng. Phút chốc cô đã chở tôi ra đường, gò tấm lưng gầy vượt băng băng về phía trước. Đến nhà, tôi thấy
mặt cô tái lại, môi tím rung rung. Không màng tới sự giá buốt, cô đưa dầu và khăn cho tôi. Đã có bố tôi ở
nhà, nên cô cũng yên tâm. Mưa chưa dứt, cô hối hả ra về. Tôi nhìn theo mà lòng đầy cảm động. Dù có
khôn lớn vào đời, mãi mãi tôi khắc ghi kỉ niệm này và hình ảnh thầy, tấm lòng cô thật cao cả biết bao!
Một dòng đời - một dòng sông
Mấy ai là kẻ đứng trông bến bờ
Muốn qua sông phải có đò
Đường đời muốn bước phải nhờ người đưa

Có ai đó đã ví người thầy như người chèo đò và cô cậu học sinh là khách qua sông. Khách qua sông
rồi, con đò vẫn như say sưa miệt mài giữa đôi bờ đưa bao thế hệ đi ngang dòng sông tri thức. Còn gì vui
hơn đối với những người thầy khi học trò của mình lần lượt trưởng thành ra đời, nhường bước cho những
chú chim non mới. Còn gì vui hơn khi những khách qua sông đã nhớ dòng sông bến đò xưa và cả người
chèo đò lặng lẽ.
Cô ơi, mặc cho cuộc sống bôn ba, thầy vẫn một đời chèo đò đưa từng lớp học sinh qua bến bờ tri
thức. Ngày lại ngày, thầy cặm cụi nắm vững tay chèo, chỉ sợ học sinh của mình lạc lối trên đường đời có
lắm bão táp, chông gai.
Ánh nắng mặt trời cuối ngày rồi sẽ tắt, dòng sông đến nơi con đập sẽ tự mình rẽ sang một hướng
khác. Nhưng việc dạy người làm sao rẽ được, gắn bó đời bằng một lối đi chung. Cao cả thay tấm lòng nhà
giáo, lặn lội chở người qua bão táp phong ba cập bờ hạnh phúc. Đến nơi rồi một nụ cười đọng mãi. lặng lẽ
quay về lái tiếp chuyến đò sau.
“Con vô cùng cảm động sự hi sinh của mỗi thầy cô giáo là qui luật muôn đời. Làm nhà giáo phải
quên mình đi để nghĩ nhiều đến người khác. Là làm bãi cát dài nâng mình cho những con sóng, con sóng
sau đùa đi con sóng trước xóa sạch dấu vết cưu mang, nhưng bãi cát vẫn nằm đó nhớ hoài những con sóng
đã đi qua. Thầy cô giáo là người chèo đò, đưa khách sang sông, con đò về bến cũ. Người khách xưa biết
bao giờ trở lại, có nhớ con đò và lần qua bến ấy - sang sông!”
Làm nhà giáo chỉ cho mà không bận lòng nghĩ đến nhận, là con ong chăm chỉ xây tổ gom mật cho đời, là
cây thân mộc vươn mình trong nắng gió tỏa bóng mát cho người, là kiếp con tằm đến chết còn vương tơ
Ôi! Biết nói sao cho hết nỗi niềm! Chỉ đến khi lớn khôn, bầy học trò nhỏ hôm nay mới hiểu được tình cảm
của thầy cô dành cho chúng. Cô ơi!
Cảm nghĩ về mẹ
“Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời.”
Trong cuộc đời này, có ai lại không được lớn lên trong vòng tay của mẹ, được nghe tiếng ru hời ầu ơ
ngọt ngào, có ai lại không dược chìm vào giấc mơ trong gió mát tay mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả. Và trong
cuộc đời này, có ai yêu con bằng mẹ, có ai suốt đời vì con giống mẹ, có ai săn sàng sẻ chia ngọt bùi cùng
con như mẹ. Với tôi cũng vậy, mẹ là người quan tâm đến tôi nhất và cũng là người mà tôi yêu thương và
mang ơn nhất trên đời này.
Tôi vẫn thường nghĩ rằng mẹ tôi không đẹp. Không đẹp vì không có cái nước da trắng, khuôn mặt tròn

phúc hậu hay đôi mắt long lanh… mà mẹ chỉ có khuôn mặt gầy gò, rám nắng, vấng trán cao, những nếp
nhăn của cái tuổi 40,của bao âu lo trong đời in hằn trên khóe mắt. Nhưng bố tôi bảo mẹ đẹp hơn những
phụ nữ khác ở cái vẻ đẹp trí tuệ. Đúng vậy, mẹ tôi thông minh, nhanh nhẹn, tháo vát lắm. Trên cương vị
của 1 người lãnh đạo, ai cũng nghĩ mẹ là người lạnh lùng, nghiêm khắc. Có những lúc tôi cũng nghĩ vậy.
nhưng khi ngồi bên mẹ, bàn tay mẹ âu yếm vuốt tóc tôi, mọi ý nghĩ đó tan biến hết. Tôi có cả giác lâng
lâng, xao xuyến khó tả, cảm giác như chưa bao giờ tôi được nhận nhiều yêu thương đến thế. Dường như 1
dòng yêu thương mãnh liệt qua bàn tay mẹ truyền vào sâu trái tim tôi, qua ánh mắt, đôi môi trìu mến, qua
nụ cười ngọt ngào, … qua tất cả những gì của mẹ. Tình yêu ấy chỉ khi người ta gần bên mẹ lâu rồi mới
cảm thấy được thôi. Từ nhỏ đến lớn, tôi đón nhận tình yêu vô hạn của mẹ như 1 ân huệ, 1 điều đương
nhiên. Trong con mắt 1 đứa trẻ, mẹ sinh ra là để chăm sóc con. Chưa bao giờ tôi tự đặt câu hỏi: Tại sao mẹ
chấp nhận hy sinh vô điều kiện vì con? . Mẹ tốt, rất tốt với tôi nhưng có lúc tôi nghĩ mẹ thật quá đáng,
thật… ác. Đã bao lần, mẹ mắng tôi, tôi đã khóc. Khóc vì uất ức, cay đắng chứ đâu khóc vì hối hận. (Rồi
cho đến 1 lần……tự nghĩ; ví dụ: “về sự hiểu lầm giữa mình với mẹ.”) Có gì đó khiến tôi không dám nhìn
thẳng vào mắt mẹ. Tôi chạy vội vào phòng, khóa cửa mặc cho bố cứ gọi mãi ở ngoài. Tôi đã khóc, khóc
nhiều lắm, ướt đẫm chiếc gối nhỏ. Đêm càng về khuya, tôi thao thức, trằn trọc. Có cái cảm giác thiếu vắng,
hụt hẫng mà tôi không sao tránh được. Tôi đã tự an ủi mình bằng cách tôi đang sống trong 1 thế giới
không có mẹ, Không phải học hành, sẽ rất hạnh phúc. Nhưng đó đâu lấp đầy được cái khoảng trống trong
đầu tôi. Phải chăng tôi thấy hối hận? Phải chăng tôi đang thèm khát yêu thương? … Suy nghĩ miên man
làm tôi thiếp đi dần dần. Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy như có 1 bàn tay ấm áp, khẽ chạm vào tóc tôi,
kéo chăn cho tôi. Đúng rồi tôi đang mong chờ cái cảm giác ấy, cảm giác ngọt ngào đầy yêu thương. Tôi
chìm đắm trong giây phút dịu dàng ấy, cố nhắm nghiền mắt vì sợ nếu mở mắt, cảm giác đó sẽ bay mất, xa
mãi vào hư vô và trước mắt ta chỉ là 1 khoảng không thực tại. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi cảm thấy hối hận
vì hành động của mình hôm qua và tìm tới mẹ để xin lỗi. Nhưng khi gặp được mẹ rồi thì sao khó nói thế!
Tơi ngẩng đầu lên và đang định nói lời xin lỗi thì mẹ đã mỉm cười và hỏi tôi: “Con muốn ăn gì vào
bữa sáng để mẹ làm cho kòp?” Tôi cứ tưởng mẹ sẽ giận dữ và mắng tơi 1 trận nhưng khơng đổi lại
là sự u thương chìu mến chứa trong nụ cười, tiếng nói của mẹ.
Tơi chợt hiểu ra nếu khơng có mẹ thì ai sẽ nấu cơm, ai giặt giũ, ai tâm sự với tơi?
Hằng ngày, mẹ bù đầu với cơng việc mà sao mẹ như có phép thần. Sáng sớm, khi còn tối trời, mẹ đã lo
cơm nước cho bố con. Rồi tối về, mẹ lại nấu bao nhiêu món ngon ơi là ngon. Những món ăn ấy nào phải
cao sang gì đâu. Chỉ là bữa cơm bình dân thơi nhưng chứa chan cái niềm u tương vơ hạn của mẹ. Bố con

tơi như những chú chim non đón nhận từng giọt u thương ngọt ngào từ mẹ. Những bữa nào khơng có
mẹ, bố con tơi hò nhau làm việc tống cả lên. Mẹ còn giặt giũ, qt tước nhà cửa… việc nào cũng chăm
chỉ hết. Mẹ đã cho tơi tất cả nhưng tơi chưa báo đáp được gì cho mẹ. Đơi lúc con tự hỏi mình đã biết u
thương, nghe lời mẹ chưa. Khi con mắc lỗi, mẹ nghiêm khắc nhắc nhở, con khơng còn giận dỗi nữa, con
chỉ cúi đàu nhận lỗi và hứa sẽ khơng bao giờ phạm phải nữa. Khi con vui hay buồn, con đều nói với mẹ để
được mẹ vỗ về chia sẻ bằng bàn tay âu yếm, đơi mắt dịu dàng. Mẹ khơng chỉ là mẹ của con mà là tất cả
của con. Con lớn lên rồi mới thấy mình thật hạnh phúc khi có mẹ ở bên để uốn nắn, nhắc nhở. Có mẹ giặt
giũ quần áo, lau dọn nhà cửa, nấu ăn cho gia đình. Mẹ ơi, mẹ hi sinh cho con nhiều đến thế mà chưa bao
giờ mẹ đòi con trả cơng. Tuy mẹ chỉ là người phụ nữ lớn tuổi trong gia đình mình nhưng mẹ như “trụ cột
của gia đình”.Mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất, cao cả nhất, vĩ đại nhất. Đi suốt đời này có ai bằng mẹ đâu.
Có ai sẵn sàng che chở cho con bất cứ lúc nào. Ơi mẹ u của con! Giá như con đủ can đảm đẻ nói lên ba
tiếng: “ Con u mẹ! ” thơi cũng được. Nhưng con đâu dũng cảm, con chỉ điệu đà ủy mỵ chứ đâu được
nghiêm khắc như mẹ. Con viết những lời này, dòng này mong mẹ hiểu lòng con hơn. Mẹ đừng nghĩ có khi
con chống đối lại mẹ là vì con khơng thích mẹ. Con mãi u mẹ, vui khi có mẹ, buồn khi mẹ gặp điều
khơng may. Mẹ là cả cuộc đời của con nên con chỉ mong mẹ mãi mãi sống để u con, chăm sóc con, an
ủi con, bảo ban con và để con được quan tâm đến mẹ, u thương mẹ trọn đời.Tình mẫu tử là tình cảm
thiêng liêng nhất trên đời này. Tình cảm ấy đã ni dưỡng bao con người trưởng thành, dạy dỗ bao con
người khơn lớn. Chính mẹ là nguời đã mang đến cho con thứ tình cảm ấy. Vì vậy, con ln u thương
mẹ, mong được lớn nhanh để phụng dưỡng mẹ.
Bài số 2:
n bình nhất là tình u của mẹ. Người ln thầm lặng dõi theo từng bước con đi. Ngọt ngào nhất cũng
chính là tình u của mẹ. Người xoa dịu bao cay đắng đời con Tơi còn nhớ hồi là 1 học sinh tiểu học,
nhà tuy khó khăn nhưng tơi vẫn cố để đạt được nhiều thành tích cao trong học tập lẫn phong trào Đội, tơi
chỉ mong mẹ có thể đến dự lễ tổng kết khen thưởng của con gái mình như bao phụ huynh khác, dù chỉ một
lần, nhưng điều đó chưa bao giờ thành hiện thực! Bởi mẹ bận trơng con cho người ta! Thế mà có lần, tơi
đọat giải nhất cuộc thi “Quyền trẻ em”, vẫn nghĩ như mọi khi là mẹ sẽ vắng mặt, khơng ngờ lúc đang chờ
giám khảo trao giải, bỗng có tiếng…trẻ con khóc vang lên khắp hội trường, bao ánh mắt dồn về người phụ
nữ ăn mặc giản dị đang bối rối, xấu hổ giữ trong tay một đứa bé. Thì ra mẹ đã tranh thủ đến để xem tơi
thi.Mẹ tơi là thế đấy!
Nếu có người bảo tơi hãy miêu tả mẹ mình thì tơi chỉ có thể trả lời bà có nụ cười thật hiền và mơt trái tim

u thương khơng mệt mỏi. Thủơ nhỏ, nhà nghèo, khơng đủ điều kiện học hành đến nơi đến chốn, nên giờ
bà kiếm việc làm rất khó khăn. Khi kết hơn với ba tơi, nhà ơng cũng nghèo, đến nỗi ngày cưới khơng có cả
của hồi mơn cho nhà gái. Cuộc sống của mẹ như ngày càng khó khăn hơn khi tơi rồi em trai tơi lần lượt
chào đời. Khơng thể kể hết những việc mẹ đã làm để có thể ni hai chị em tơi khơn lớn và ăn học đến nơi
đến chốn: từ thợ may, người giữ trẻ, giúp việc nhà, lao cơng, bán trái cây, bánh canh, vé số v.v Do việc
làm khơng ổn định và tiền lương khơng cao nên việc cả nhà tơi phải sống thiếu thốn, có khi cả hàng tháng
trời phải ăn bánh canh thay cơm (gánh hàng của mẹ bị ê'), còn chị em tơi ln là người cuối cùng trong
lớp chưa đóng học phí; áo trắng, tập sách của 2 chị em là những thứ cũ kĩ người khác đã dùng rồi…ln là
thế, nhưng tơi vẫn thấy mình thật may mắn khi được mẹ lo cho từng miếng cơm manh áo, thật hạnh phúc
khi có mẹ u thương…
Từng giọt mồ hơi mẹ rơi trên con đường mưu sinh- giữa cái nắng như thiêu như đốt hay những cơn mưa
bất chợt của Sài thành- vẫn khơng làm mất đi nụ cười của mẹ dành cho con cái sau những chiều tan ca
cũng như những lời động viên, chia sẻ với tôi và thằng em bất kể chuyện vui buồn. Mẹ hay răn dạy chúng
tôi rằng sống trong cảnh khó phải biết thương người khốn khó giống mình, dù nghèo nhưng giúp người ta
được bao nhiêu thì giúp. Vậy là mỗi lần đi chợ cùng mẹ, tôi thấy mẹ dè dặt trả giá từng đồng nhưng khi
thấy đứa bé ăn xin hay cụ già hành khất đi ngang qua là mẹ lại cúi xuống cho họ tiền- những đồng tiền mà
mẹ vất vả lắm mới kiếm được. Sự mâu thuẫn này của mẹ càng làm tôi hiểu ra tiền quan trọng nhưng không
phải là tất cả, và càng thấy mẹ đẹp hơn trong mắt mình. Cứ thế, mẹ thầm lặng gánh trên vai bao bộn bề lo
toan để đóng cho trọn vai diễn lớn và thiêng liêng nhất đời mình: “làm MẸ". Từ năm này sang năm khác,
mẹ như ngọn đèn cố cháy mãi để thắp sáng cho tương lai của chúng tôi, mong con cái mẹ không phải sống
cuộc sống khổ cực như mẹ lúc này. Không biết tự bao giờ những poster đẹp long lanh của các sao Brad
Pitt hay Britney đều không còn hiện diện trên tường nhà tôi nữa, bởi giờ mẹ là thần tượng của tôi mất rồi-
phải, một idol bình dị, không chói lóa trong ánh đèn sân khấu nhưng vẫn thật đẹp trong mắt tôi, một idol
mà không cần phải có hình ảnh trong những tấm poster lung linh, bởi hình ảnh của mẹ luôn ở trong tim tôi,
là một tấm gương để tôi noi theo cả cuộc đời.Tôi tự hào về mẹ!
Từ "MẸ" nghe thật vĩ đại mọi người nhỉ, thế nhưng mỗi người mẹ đôi khi lại là những người hết sức bình
dị, xuất thân từ mọi tầng lớp trong xã hội.Tôi còn nhớ có một nhà văn nổi tiếng từng nói: “Trong tất cả các
kì quan trên thế giới, kì quan đẹp nhất là trái tim người mẹ”. Thực tế, trong lòng mỗi người, chắc ai cũng
mong có những phép màu hay điều may mắn sẽ đến với đời mình, nhưng theo tôi, tất cả chúng ta đều đã
nhận được một điều kì diệu mà không gì sánh nỗi rồi. Đó là tạo hóa đã ban cho chúng ta một người mẹ -

một thiên thần- chỉ có 1 trong đời!

×