Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (73.2 KB, 2 trang )
Mùa xuân về thăm quê Nguyễn Bính
"Nhà tôi có một vườn dâu
Có giàn đỗ ván có ao cấy cần"
(Nhà tôi-Nguyễn Bính)
Trong tiết Giêng Hai hãy còn hây hẩy hương trời đất, mưa xuân giăng khắp nẻo đưa
đường cho chúng tôi về làng Thiện Vịnh, quê hương của nhà thơ Nguyễn Bính. Cùng thắp lên
mộ thi nhân mấy nén nhang, ngước nhìn những vòng khói trắng cuộn lên trong mưa gió mà lòng
không khỏi ngậm ngùi với hoài niệm cố nhân.
Tôi vẫn thường thắc mắc tại sao trong tiết trời này anh bạn tôi cứ nghe mãi bài hát "Mưa
xuân" được phổ thơ Nguyễn Bính, anh nghe đi nghe lại suốt cả tháng trời không biết chán,
nhưng rồi khi đặt chân về nơi đây, đối diện với cảnh vật vừa như có chút gì quen thuộc mà thực
tình khác xa tưởng tượng, bất chợt thấy rưng rưng. Lại nhớ, có lẽ anh bạn tôi giờ này vẫn còn
lắng lại cùng với vần thơ da diết:
"Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay
Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy "
Cụ Nguyễn Như An-chú họ nhà thơ Nguyễn Bính lặng lẽ kể cho chúng tôi nghe về những
kỷ niệm thời ấu thơ-cái thời "Chơi khăng đánh đáo" cùng Nguyễn Bính. Tuy là vai chú nhưng cụ
kém nhà thơ Nguyễn Bính 4 tuổi và là nhân chứng của tháng năm Nguyễn Bính sống ở quê nhà.
Năm nay, cụ đã ngoài tám mươi tuổi, mặc dù tai không nghe được rõ nhưng cụ vẫn còn rất minh
mẫn, nhất là khi được hỏi về Nguyễn Bính, ký ức năm xưa như sống dậy toát lên từ ánh mắt đục
mờ, từ khuôn mặt nhiều nếp nhăn cho đến đôi tay đầy vết đồi mồi của cụ.
Khi được hỏi về hình ảnh "giậu mồng tơi" trong bài thơ "Người hàng xóm", cụ đưa ngón
tay chỉ ra phần mộ nhà thơ Nguyễn Bính nằm ngay bên cạnh nhà rồi kể: "Trước kia căn buồng
Nguyễn Bình ở có ô cửa sổ trông sang bên hàng xóm, hai nhà được ngăn cách với nhau bởi giậu
mồng tơi, chỗ căn buồng nhỏ ngày xưa giờ chính là nơi đặt phần mộ nhà thơ". Chúng tôi tránh
nhìn vào đôi mắt mờ ngân ngấn nước của cụ mà lời kể dường như đứt quãng, đầy tâm trạng ấy
vẫn thổn thức bên tai. Nghe đâu đó trong không gian ảm đạm và u tịch văng vẳng những câu thơ
dệt thương, dệt nhớ một thời:
"Nhà nàng ở cạnh nhà tôi
Cách nhau cái giậu mùng tơi xanh rờn