Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

BÀI LÀM VĂN CẢM NHẬN NGÀY ĐẦU VÀO TRƯỜNG TRUNG HỌC PHỔ THÔNG

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (52.46 KB, 2 trang )

CẢM NHẬN NGÀY ĐẦU VÀO TRƯỜNG TRUNG HỌC
PHỔ THÔNG
Quê tôi ở xã Trường Bình, huyện Cần Giuộc, tỉnh Long An, nơi có ngôi chùa Tôn
Thạnh nổi tiếng gắn liền với tên tuổi của nhà thơ mù yêu nước Nguyễn Đình Chiểu. Tuổi
thơ tôi trôi qua khá êm đềm, suôn sẻ bên cạnh người thân, thầy cô, bè bạn. Năm nay, tôi
mười sáu tuổi và đã trở thành một nữ sỉnh lớp 10 của trường Trung học phổ thông thị
trấn.
Những ngày đầu tiên đi học, tâm hổn tôi xốn xang những cảm giác lạ lùng. Trước
hết là cảm giác bỡ ngỡ trước ngôi trường quá lớn so với ngôi trường làng. Bởi vậy nên tôi
thấy mình mới nhỏ bé làm sao! Học sinh lớp 9A cũ giờ đây chỉ còn gần chục bạn cùng
lớp với tôi mà thôi. Chúng tôi gắn bó với nhau hơn trong học tập, vui chơi và sinh hoạt
hằng ngày.
Có một tiếng nói mơ hồ cứ văng vẳng bên tai tôi như nhắc nhở : “ Mình đã lớn
rói !”. Trước khi đi học, tôi soi gương cần thận xem quần áo đã ngay ngắn chưa? Đầu tóc
đã gọn gàng chưa? Quan trọng hơn cả là tôi đã có ý thức tự giác học tập, chẳng đợi cha
mẹ phải nhắc nhở như trước nữa.
Những suy nghĩ ấu trĩ kiểu thích thì học, không thích thì thôi cũng bớt dần. Tôi đã
nhận ra mục đích nghiêm túc của việc học hành là học để làm người. Có nghĩa là để trau
dồi dạo đức, nâng cao trình độ hiểu biết và rèn luyện ý chí, nghị lực, xác định hướng đi
đúng đắn cho bản thân sau này. Chắc nhiều bạn cũng có chung ý nghĩ như tôi nên tinh
thần phấn đấu, khí thế thỉ đua trong lớp rất sôi nổi. Đây cũng là điểm khác biệt khá rõ so
với hổi còn học ở cấp phổ thông cơ sỏ.
Từ một thiếu niên, tôi đã trở thành thiếu nữ. Tôi nhìn nhận mọi việc với ánh mắt tò
mò, háo hức và cảm thấy rằng thế giới xung quanh chứa đựng biết bao điều kì thú đáng
tìm hiểu và khám phá. Tương lai của tôi cũng đã hiện ra trong trí tưởng tượng, giữa một
vầng sáng màu hồng, thật thơ mộng và lãng mạn. Rất có thể tôi sẽ là cô giáo hoặc một
phóng viên. Nhưng là gì đi nữa thì tôi vẫn gắn bó thiết tha với mảnh đất quê hương dẫu
còn nghèo khó nhưng giàu tình nghĩa.
Lên lớp 10, thầy cô mới, bạn bè mới, môi trường học tập mới… đương nhiên bản
thân tôi cũng sẽ phải thay đổi! Đó không phải là chuyện ngày một ngày hai nhưng cũng
không phải là chuyện có thể kéo dài theo ỷ muốn cá nhân. Tôi cũng nhận thức được rằng


ba năm Trung học phổ thông tưởng như lâu mà cũng rất mau. Thời gian qua đi không bao
giờ trở lại. Con đường phía trước đang giục giã bước chân tôi.

×