Tải bản đầy đủ (.doc) (45 trang)

Bài viết số 1 lớp 9 đề 1 thuyết minh về một loại vật nuôi

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (223.71 KB, 45 trang )

Bài viết số 1 lớp 9 đề 1: Thuyết minh về một loại vật nuôi
Bài làm
Nếu tôi hỏi bạn về một câu: "Trong các loài vật nuôi trong gia đình, bạn yêu quý
con vật nào nhất?" thì tôi chắc chắn rằng sẽ có rất nhiều câu trả lời. Nhưng riêng
đối với tôi, tôi vẫn yêu quý chú thỏ trắng nhà mình với bộ lông mềm và trắng
muốt.
Giống thỏ được nhập vào nước ta, cách đây khoảng một trăm năm, nên thỏ là
loài vật gần gũi với mọi người dân Việt Nam. Thỏ có lớp lông mao dày để thích
nghi với những điều kiện thời tiết khô hạn. Tai thỏ dài và có thể chuyển được
hướng để nghe những âm thanh và tiếng động cảu kẻ thù. Ở thỏ cũng có một đặc
điểm để thích nghi với môi trường sống trên cạn rất nhiều bụi. Đó là mắt có mi
mắt và tuyến lệ
Hiện nay, tuy thỏ đã được nuôi dưỡng trong nhiều gia đình nhưng chúng vẫn
mang nhiều tập tính của thỏ rừng - tổ tiên xa xưa của chúng. Một trong những
tập tính của thỏ mang dấu ấn của tổ tiên chúng là tập tính đào hang. Ở hai đôi
chi trước và sau của thỏ đều có vuốt giúp chúng bới đất. Đối với thỏ, hang có vị
trí rất quan trọng, vì nó không chỉ là nơi sinh sống của thỏ, mà đó còn là nơi để
chúng trốn tránh kẻ thù.
Vì thiếu những bộ phận tự vệ như nanh, vuốt sắc nên chúng thường đi kiếm ăn
về buổi chiều hay ban đêm để tránh bị kẻ thù săn đuổi. Chúng ăn cỏ, lá và một
số loại thực vật. Do ăn bằng cách gặm nhấm nên răng cửa thỏ dài, cong, vát và
sắc. Thỏ là loài dộng vật chịu được lạnh , dù thời tiết hanh khô hay giá lạnh
chúng vẫn thích nghi được. Nhiệt độ của cơ thể luôn ổn định. Thỏ là loài động
vật đẻ con. Mỗi lần đẻ từ một đến hai con. Chúng nuôi con bằng sữa của mình.
Thỏ "đi" không như chó, mèo mà chúng di chuyển bằng cách "nhảy cóc". Hai
chi sau dài hơn hai chi trước. Khi nhảy, hai chan sau đạp một cái là cất mình bay
lên, khi hạ xuống thì hai chân trước đỡ như cái nhíp. Khi gặp nguy hiểm, ngoài
cách lẩn trốn vào hang, thỏ còn bỏ chạy. Thỏ chạy rất nhanh, có thể lên tới tám
mươi ki-lô-mét trong một giờ. Thỏ thường chạy theo những đường uốn khúc để
đánh lừa kẻ săn đuổi và làm chúng mất đà.
Ngày nay, đã có ít nhất trên sáu mươi giống thỏ. Ở nước ngoài thỏ được nuôi


trong các lồng sắt, nhưng ở Việt Nam phần lớn thỏ được thả ở ngoài vườn và
cho tự đi kiếm ăn. Thỏ được nuôi để ăn thịt hoặc lấy lông. Ngoài ra thỏ còn
được dùng trong cách phòng thí nghiệm. Vì thỏ có cấu tạo gần giống cơ thể
người nên được dùng để thử những loại thuốc mới. Thịt thỏ thơm, được dùng để
chế biến nhiều loại thức ăn. Ngoài ra, tai thỏ ngâm rượu còn là một loại thuốc
quý. Lông thỏ được dùng may áo bông, làm khăn, vừa đẹp lại vừa ấm.
Khi đẻ con, thỏ thường nhổ một ít lông ngực để lót ổ cho con. Thỏ đã trở thành
một nhân vật nổi tiếng trong các câu chuyệ cổ tích và phim hoạt hình như em
nào cũng biết bộ phim hoạt hình "Hãy đợi đấy" nói về một chú thỏ là một con
sói. Thỏ con tuy nhỏ bé nhưng thông minh, nhanh nhẹn, luôn chiến thắng con
sói già gian ác.
Thỏ đã trở thành một laòi vật nuôi kinh tế ở nước ta, và cũng còn được nuôi
trong nhiều gia đình. Giữ gìn, bảo vệ loài thỏ là bảo vệ hệ đa dạng sinh thái môi
trường.
Bài viết sô 1 lớp 9 đề 2: Thuyết minh về cây lúa
Bài làm
Nước Việt Nam ta hình thành và phát triển từ nền văn minh lúa nước. Khoảng
90% dân số nước ta sống chủ yếu nhờ vào nông nghiệp. Trong đó, cây lúa đóng
vai trò chủ yếu. Bao nhiêu thế kỉ đã qua, con người và cây lúa gắn bó với nhau
keo sơn bền chặt. Mồ hôi con người rơi đổ xuống từng luống cày mới lật , thấm
vào từng tấc đất cho cây lúa ươm mầm vươn lên mượt mà xanh tốt. Đi từ Bắc
chí Nam, dọc theo đường quốc lộ hay ven những rặng núi, những dòng sông,
bao giờ ta cũng cũng thấy những cánh đồng lúa xanh tận chân trời hoặc vàng
thắm một màu trù phú. Cây lúa là người bạn của con người, là biểu tượng của sự
no ấm phồn vinh của đất nước.
Thế nhưng, có mấy ai trong chúng ta biết rõ về cây lúa?
Lúa thuộc loài thân thảo. Thân cây lúa tròn chia thành từng lóng và mắt. Lóng
thường rỗng ruột, chỉ có phần mắt là đặc. Lá lúa dài và mỏng, mặt lá nhám, gân
lá chạy song song . Rễ của cây lúa không dài lắm, thường mọc với nhau thành
chùm bám chặt vào bùn để giữ cho thân lúa thẳng đồng thời hút dưỡng chất nuôi

thân cây. Hoa lúa nhỏ nhắn, mọc thành nhiều chùm dài. Điều đặc biệt của cây
lúa mà ít ai để ý đến. Hoa lúa cũng chính là quả lúa đồng thời trở thành hạt lúa
sau này. Hoa lúa không có cánh hoa, chỉ có những vảy nhỏ bao bọc lấy nhuỵ ở
bên trong. Lúc hoa lúa nở, đầu nhuỵ thò ra ngoài, có một chùm lông để quét hạt
phấn. Hoa lúa tự thụ phấn rồi biến thành quả. Chất tinh bột trong quả khô đặc lại
dần và biến thành hạt lúa chín vàng.
Muốn lấy hạt gạo bên trong, con người phải trải qua nhiều công đoạn: gặt lúa,
trục lúa về, phơi cho hạt thật khô. Sau đó đổ lúa vào trong cối, dùng chày mà giã
liên tục cho lớp vỏ trấu bong tróc ra. Kế tiếp phải sàng sảy để lựa ra hạt gao chắc
mẩy… Sau này, máy móc đã thay dần cho sức người, năng suất tăng dần theo
thời gian, nhưng ở những vùng cao người ta vẫn dùng chày để giã gạo. Tiếng
chày “cụp, cum” văng vẳng trong đêm gợi lên một cuộc sống lao động thanh
bình mang đậm bản sắc riêng của người dân Việt.
Cây lua ở nước ta có rất nhiều giống nhiều loại. Tuỳ vào đặc điểm địa lý từng
vùng, từng miền mà người ta trồng những giống lúa khác nhau. Ở miền Bắc với
những đồng chiêm trũng, người ta chọn lúa chiêm thích hợp với nước sâu để cấy
trồng, miền Nam đồng cạn phù sa màu mỡ hợp với những giống lúa cạn. Ở
những vùng lũ như Tân Châu, Châu Đốc, Mộc Hoá, Long Xuyên người ta chọn
loại lúa “trời” hay còn gọi là lúa nổi, lúa nước để gieo trồng. Gọi là lúa “trời” vì
việc trồng tỉa người nông dân cứ phó mặc cho trời. Gieo hạt lúa xuống đồng,
gặp mùa nước nổi, cây lúa cứ mọc cao dần lên theo con nước. Đến khi nước rút,
thân lúa dài nằm ngã rạp trên đồng và bắt đầu trổ hạt. Người dân cứ việc vác
liềm ra cắt lúa đem về.
Ngày nay, ngành nghiên cứu nuôi trồng phát triển đã cho ra đời nhiều loại lúa
ngắn ngày có năng suất cao như NN8, Thần Nông 8, ÔM, IR66…
Theo điều kiện khí hậu và thời tiết nước ta, cây lúa thường được trồng vào các
vụ mùa sau: miền Bắc trồng vào các vụ lúa chiêm, lúa xuân, miền Nam chủ yếu
là lúa Đông Xuân và lúa Hè Thu. Các loại lúa ngắn ngày thường không bị ảnh
hưởng bởi vụ mùa.
Cây lúa đã mang đến cho dân ta hai đặc sản quí từ lâu đời. Đó là bánh chưng,

bánh giầy và cốm. Bánh chưng bánh giầy xuất hiện từ thời Hùng Vương, biểu
tượng cho trời và đất. Người Việt ta dùng hai thứ bánh này dâng cúng tổ tiên và
trời đất vào những dịp lễ tết. Nó trở thành đặc sản truyền thống của dân tộc Việt.
Cốm, một đặc sản nữa của cây lúa. Chỉ những người chuyên môn mới định được
lúc gặt thóc nếp mang về. Qua nhiều chế biến, những cách thức làm có tính gia
truyền từ đời này sang đời khác đã biến hạt thóc nếp thành cốm dẻo, thơm và
ngon. Nhắc đến cốm, không đâu ngon bằng cốm làng Vòng ở gần Hà Nội
Tóm lại, cây lúa có tầm quan trọng rất lớn đối với nền kinh tế nước nhà chủ yếu
còn dực vào nông nghiệp. Cây lúa bao đời là bạn thân thiết của người nông dân
Việt Nam, không chỉ về mặt vật chất mà còn cả về mặt tinh thần. Mãi mãi vẫn
còn nghe mọi người nhắc nhau những vần điệu ca dao thấp thoáng bóng hình
con trâu và cây lúa:
Bao giờ cây lúa còn bông
Thì còn ngọn cỏ ngoài đồng trâu ăn
Bài viết sô 1 lớp 9 đề 3: Nét đặc sắc trong di tích lịch sự ở quê em
Bài làm
Có ý kiến cho rằng: Trong nền văn hóa cổ nước ta có rất nhiều viên ngọc bị che
lấp bởi lớp bụi thời gian mà nhiệm vụ của chúng ta là phải tìm tòi, bảo vệ cho nó
sáng mãi. Khu di tích lịch sử văn hóa chùa Dâu là một viên ngọc như thế.
Xây dựng từ những năm đầu Công nguyên, chùa Dâu lại mang một giá trị đặc
biệt của trung tâm truyền giáo đạo Phật đầu tiên ở nước ta. Chùa Dâu nay thuộc
xã Thanh Khương, huyện Thuận Thành, tỉnh Bắc Ninh xưa thuộc Tống Khương,
huyện Luy Lâu, quận Giao Chỉ.
Từ xa xưa người dân nơi đây thường sống bằng nghề trồng dâu nuôi tằm, dân
gian vẫn thường gọi là vùng dâu hoặc kẻ dâu. Chất mộc mạc thôn dã và giản dị
nơi đây đã góp phần không nhỏ tạo lên nét đẹp dân gian tự nhiên của chùa.
Khoảng đầu Công nguyên một số nhà sư từ Ấn Độ đi theo đường biển vào Luy
lâu để truyền đạo. Nhanh chóng chùa đã trở thành một trung tâm truyền giáo đạo
Phật đầu tiên để từ đây lan rộng sang Lạc Dương (Trung Quốc) và một số nơi
khác. Bấy nhiêu thôi cũng đã đủ làm cho chúng ta tự hào và trân trọng bởi ý

nghĩa của giá trị văn hóa nơi đây.
Nhưng không dừng lại ở đó, chùa còn đào tạo được 500 vị tăng ni, dịch được 15
bộ kinh, làm được hàng chục bảo tháp có các vị cao tăng nổi tiếng đã đến đây
trụ trì như Mâu Bát, Pháp Hiền,:) Chi Y Cương Nương, Khâu Đà La Ban đầu
chùa Dâu chỉ là một cái am nhỏ, sau phát triển lên thành một ngôi chùa với tên
gọi đầu tiên là Cổ Châu tự (nghĩa là một viên ngọc quý). Đến thế kỷ thứ II sau
Công nguyên (khoảng 187-226, thời Sỹ Nhiếp) hệ tư pháp được ra đời chùa Dâu
thời bà Pháp Vân nên gọi là Pháp Vân tự.
Vào thế kỷ XIV (1313), có thể nói đây là đợt hưng công lớn nhất. Dưới đời vua
Trần Nhân Tông, Trạng nguyên Mạc Đĩnh Chi đã cho xây lên chùa to lớn như
ngày nay: Chùa có hàng trăm gian, tháp chín tầng, cầu chín nhịp mà bao đời nay
khách từ muôn phương vẫn về đây chiêm ngưỡng. Hành động ấy, việc làm ấy
của ông cha ta thời xưa đã thể hiện ý thức dân tộc, sự tôn trọng, đề cao văn hóa,
bản sắc dân tộc.
Chùa Dâu được coi là nơi rất thiêng liêng nên đã có lần chùa được gọi là Diên
Ứng tự (tức cầu gì được nấy). Điều đó đã được minh chứng qua các đời vua của
triều đại xa xưa cũng từng về chùa Dâu như vua Lý Thánh Tông cầu tự (tức cầu
con) và gặp được nguyên phi Ỷ Lan khi đi thuyền trên sông Dâu. Năm Đinh Tị
1737 có rất nhiều vua chúa cung tần mĩ nữ qua lại lễ Phật cầu đảo thăm chùa,
vãn cảnh,
Với diện tích khoảng 1730m2 trên khu đất rộng bằng phẳng nằm cạnh sông Dâu,
chùa được xây dựng mang đậm phong cách nghệ thuật, kiến trúc của thời Lý,
Trần do được tu sửa vào thời kỳ này. Quan trọng nhất là tháp Hòa Phong, tháp
có chín tầng song trải qua thời gian lịch sử lâu dài nay chỉ còn ba tầng có chiều
cao khoảng 15m. Chân tháp hình vuông, trong lòng tháp có bốn bệ gạch bốn
bên, trên mỗi bệ là một tượng hộ pháp bằng gỗ cao 1,6m. Ở tầng hai của tháp có
biển đá khắc chữ "Hòa Phong tháp". Đặc biệt hơn nữa tháp dùng để đặt các xá lị,
bên trên là một chiếc khánh đồng và một chiếc chuông đồng lớn có niên đại từ
1893. Màu thời gian đã bao phủ lên tháp những lớp rong rêu xanh màu cổ kính.
Song có thể nói giá trị của tháp Hòa Phong trong quần thể di tích chùa Dâu là

không nhỏ bởi đã gây sự chú ý đặc biệt của khách du lịch thăm quan từ bốn
phương về đây.
Đến với chùa Dâu ngoài cảnh quan đồ sộ, chúng ta còn được chiêm ngưỡng
những pho tượng quý giá như Pháp Vân, Kim Đồng, Ngọc Nữ, những bức phù
điêu chạm khắc trên những bức trống, cốn, giá chiêng mà ngày nay ít khi có
được. Tất cả đều được tạc và rèn đúc rất tinh xảo trong bàn tay các nghệ nhân
đời xưa. Tiêu biểu đó là tượng Pháp Vân cao 1m85cm tạo trong thế ngồi ở tòa
sen toàn thân sơn màu cánh dán. Với chân dung tai to, lông mày cong lá liễu, cổ
cao ba ngấn tay phải dơ 5 ngón lên trời, trong lòng bàn tay có một viên ngọc
sáng. Nét thanh thoát, mềm mại của bức tượng đã toát lên vẻ nhân từ, độ lượng
của nhà Phật thiêng liêng, cao quý. Ta còn nhận thấy rằng tín ngưỡng phật giáo
Ấn Độ đan xen trong tín ngưỡng dân gian ở Việt Nam như thờ các vị thần: Pháp
Vân, Pháp Vũ, Pháp Lôi, Pháp Điện. Gửi gắm vào đó là những mong ước cho
mùa màng bội thu, cơm no áo ấm cho mọi chúng sinh của nhân dân khi trời đất
được mưa thuận, gió hòa.
Một điểm đáng nói nữa trong công trình kiến trúc của chùa Dâu là hình trạm trổ
trên đá. Đó là phong cảnh thiên nhiên chim muông, hoa lá, đặc biệt là rồng.
Theo một số nhà nghiên cứu thì một số hiện vật bằng đá, gạch đất nung trang trí
có hình vẽ rồng phần lớn là kiến trúc nghệ thuật rồng có niên đại vào thời Lý
Trần. Con rồng không chỉ là biểu tượng văn hóa quý trong di sản văn hóa vật thể
mà còn hiện diện rất phong phú trong di sản văn hóa phi vật thể. Nó đi vào đời
sống hôm nay như một nhu cầu văn hóa không thể thiếu trong các lễ hội. Ngày
nay kiến trúc của chùa Dâu vẫn giữ nguyên như cũ: Nhà tiền thất, tháp Hòa
Phong, Tiền Đường, tòa Tam Bảo, Thượng Điện, Hạ Điện, Hậu Đường, hai dãy
hành lang, Tuy nhiên thì cầu chín nhịp và Điện Tam quan đã không còn. Hằng
năm cứ vào ngày 8 tháng 4 âm lịch, không ai bảo ai người dân từ thập phương
đều kéo về nơi đây lễ Phật cầu may. Đó cũng là ngày hội chính của chùa Dâu,
ngày mà bà Man Nương sinh hạ.
Hội Dâu mở trong 3 ngày: mồng 7, mồng 8, mồng 9 âm lịch với một quy chế rất
chặt chẽ. 11 kiệu Phật được rước ra ngoài trời, đi khắp 12 làng xã trong Tổng

Khương. Các kiệu Phật được phong áo rất lộng lẫy uy nghi. Gắn với lễ hội còn
có các trò chơi dân gian như thi cướp nước, múa trống, múa gậy, múa sư tử. Ban
đêm có hát chầu văn, hát chèo, hát trống quân, Đi theo các pho tượng rước còn
có các tán, long, tù và, trống chiêng tất cả đã tạo nên cho ngày hội thêm đông
vui, náo nhiệt.
Về với chùa Dâu ta còn được nghe kể rất nhiều chuyện, truyền thuyết dân gian
về Trạng nguyên Mạc Đĩnh Chi, về cuộc khởi nghĩa Hai Bà Trưng, về sự tích
giữa ông Khâu Đà La và bà Man Nương đầy ly kỳ, hấp dẫn. Trong hiện tại và
tương lai chùa Dâu mãi là một nơi mang đậm màu sắc dân tộc Việt Nam, là một
nơi mang nhiều ý nghĩa lịch sử sâu sắc. Không biết tự bao giờ, hội Dâu đã thành
lịch trong dân gian với những câu ca quen thuộc:
Mồng bảy hội Khám
Mồng tám hội Dâu
Mồng chín đâu đâu
Cũng về hội Gióng.
Đồng thời chùa Dâu - hội Dâu đã trở thành tiếng gọi tâm linh đối với tất cả mọi
người:
Dù ai đi đâu, về đâu
Hễ trông thấy tháp chùa Dâu thì về
Dù ai buôn bán trăm nghề
Tháng tư, ngày tám, nhớ về hội Dâu.
Ngược dòng lịch sử, bóc trần từng lớp bụi thời gian ta mới thấy hết được ý nghĩa
và vẻ đẹp truyền thống của khu di tích văn hóa chùa Dâu. Tôi tin rằng cả ngày
hôm nay và mai sau viên ngọc quý đó sẽ mãi được trường tồn và bảo vệ bởi
những lớp người tiến bộ của xã hội chủ nghĩa. Để chùa Dâu xứng đáng với tên
gọi là một trung tâm phật giáo đầu tiên của nước ta. Niềm tự hào ấy không chỉ
của những người dân Kinh Bắc mà của cả dân tộc, của cả trang sử vẻ vang trong
nét đậm đà bản sắc quê hương.
Bài viết sô 1 lớp 9 đề 4: Thuyết minh về cây Tre
Bài làm

Cây tre gắn bó với người nông dân Việt Nam từ hàng nghìn năm rồi. Hình ảnh
làng quê Việt Nam từ xưa gắn liền với luỹ tre làng - những bụi tre gai ken dày
chắn gió bão thiên tai và che chắn cho mỗi làng Việt trước trộm đạo, giặc cướp
và kẻ xâm lược - nhân tai.
Cây tre đã đi vào văn hoá Việt Nam như một hình ảnh bình dị mà đầy sức sống,
dẻo dai chống chịu thiên tai, gió bão và giặc ngoại xâm. Thế nhưng những năm
gần đây, có một thực tế đáng buồn là loại cây đa dạng, thiết thực trong mọi mặt
đời sống này đã bị coi nhẹ, bị chặt phá, bị thoái hoá bởi nhiều nguyên nhân
khác nhau.
Về tính năng, không thể kể hết tính đắc dụng của tre đối với người dân Việt
Nam: làm nhà cửa (vì kèo, lanh tô, phên liếp, vách tường ), làm vô số vật dụng:
cái cần câu, cái vó cất tôm cất tép, cái đó, bè mảng, cái cầu ao và cả những cái
cầu bắc qua những con mương, con kênh nhỏ; làm chông, làm tên bắn chống
giặt ngoại xâm…
Tre từng được sử dụng phổ biến để làm đồ gia dụng: bàn ghế, giường chõng, các
loại vật dụng sinh hoạt từ cái đòn gánh và đôi quang (thứ vật liệu đa dụng để
gánh mọi thứ ra đồng và gánh lúa từ đồng về nhà, chưa kể còn được dùng như
một thứ “tủ lạnh” thông thoáng để bảo quản thức ăn và chống chó, mèo, chuột
hữu hiệu) đến cái khung cửi, cái xa quay sợi, cái rổ, cái rá, cái dần, cái sàng gạo,
cái rế đựng nồi, cái gáo múc nước, cái bừa, cái cào, cái ách khoác lên cổ con
trâu cày đến con dao cật nứa cắt rốn lúc chào đời, cái quạt nan, đôi đũa, cái
tăm nhiều thứ vật dụng làm bằng tre còn được dùng đến ngày nay.
Đấy là còn chưa nói tới các loại vật dụng của nhà nông, cũng như nhiều loại vũ
khí thời xưa của cha ông ta đều có phần cán, phần tay cầm làm bằng một loại
cây nào đó thuộc họ tre. Cây gậy tầm vông thời đánh Pháp xâm lược là một
chứng tích đã đi vào lịch sử. Cây nêu dựng lên trước cửa nhà vào dịp năm mới
thời xưa để trừ ma quỷ, cái ống đựng bút và quản bút lông của các nhà nho mà
những năm gần đây về nơi thôn dã ta còn thấy, đến những cánh diều mà hôm
nay con trẻ còn chơi tất cả đều làm từ tre. Vật dụng ngày càng có vẻ thuận tiện
hơn, có vẻ đẹp đẽ hơn đã đẩy chúng ta xa rời thứ cây nhiều lợi ích như thế.

Thậm chí có một thời ấu trĩ, người ta đã chặt đi những bụi tre gai quanh làng với
lý do là chúng làm đất bạc màu.Những rặng tre rợp bóng ở đường làng, nghiêng
xuống nơi bờ ao không còn mấy nữa. Nhiều người quên mất rằng bao đời tổ tiên
người Việt khai phá đồng bằng Bắc Bộ được như ngày hôm nay là do đắp đê
chống lụt, trị thuỷ. Những triền đê được giữ vững trước nước lụt, bão tố, ngoài
phần công sức của người Việt xưa bao đời bồi đắp, thì còn có phần công sức của
những bụi tre có tác dụng giữ đất, chống xói lở.
Từ bao đời nay, cây tre đã có mặt hầu khắp các neỏ đường đất nước và gắn bó
thủy chung với cộng đồng dân tộc Việt Nam. Đặc biệt trong tâm thức người
Việt, cây tre chiếm vị trí sâu sắc và lâu bền hơn cả_ được xem như là biểu tượng
của người Việt đất Việt, Từ hồi bé tẹo tôi vẫn nhớ bài "Cây tre VN: Nước việt
nam xanh muôn vàn cây lá khác nhau,cây nào cũng đẹp,cây nào cũng quý,nhưng
thân thuộc nhất vẫn là tre nứa trúc mai vầu mấy chục loại khác nhau,nhưng cùng
một mần xanh mọc thẳng "
“Tre xanh, xanh tự bao giờ
Chuyện ngày xưa đã có bờ tre xanh ”
Cây tre, cây nứa, cây vầu, trúc, và nhiều loại tre bương khác là loại cây thuộc
họ Lúa. Tre có thân rể ngâm, sống lâu mọc ra những chồi gọi là măng. Thân rạ
hóa mộc có thể cao đến 10 -18m , ít phân nhánh. Mỗi cây có khoảng 30 đốt,
Cả đời cây tre chỉ ra hoa một lần và vòng đời của nó sẽ khép lại khi tre “bật ra
hoa”.
Cùng với cây đa, bến nước, sân đình_một hinh ảnh quen thuộc, thân thương của
làng Việt cổ truyền, thì những bụi tre làng từ hàng ngàn năm đã có sự cộng sinh,
cộng cảm đối với người Việt. Tre hiến dâng bóng mát cho đời và sẳn sàng hy
sinh tất cả. Từ măng tre ngọt bùi đến bẹ tre làm nón, từ thân tre cành lá đến gốc
tre đều góp phần xây dựng cuộc sống.
Cây tre đã gắn bó với bao thăng trầm của lịch sử nước nhà. “ Đất nước lớn lên
khi dân mình biết trồng tre và đánh giặc ”. Không phài ngẫu nhiên sự tích loại
tre thân vàng được người Việt gắn với truyền thuyết về Thánh Gióng_ hình ảnh
Thánh Gióng nhổ bụi tre đằng ngà đánh đuổi giặc Àn xâm lược đã trở thành

biểu tượng cho sức mạnh chiến thắng thần kỳ, đột biến của dân tộc ta đối với
những kẻ thù xâm lược lớn mạnh.
Mặt khác, hình tượng của cậu bé Thánh Gióng vươn vai hóa thân thành người
khổng lồ rất có thể liên quan đến khả năng sinh trưởng rất nhanh của cây tre
(theo các nhà Thực vật học, thì cây tre phát triển điều kiện lý tưởng, có thể cao
thêm từ 15 -20cm mỗi ngày). Trải qua nhiều thời kỳ lịch sử, các lũy tre xanh đã
trở thành “pháo đài xanh” vững chắc chống quân xâm lược, chống thiên tai,
đồng hóa. Tre thật sự trở thành chiến lũy và là nguồn vật liệu vô tận để chế tạo
vũ khí tấn côngtrong các cuộc chiến. Chính những cọc tre trên sông Bạch Đằng,
Ngô Quyền đã đánh tan quân Nam Hán. Chính ngọn tầm vông góp phần rất lớn
trong việc đánh đuổi quân xâm lược để giàng Độc lập_ Tự do cho Tổ Quốc. “
Tre giữ làng, giữ nước, giừ mái nhà tranh, giữ đồng lúa chín, ”
Vốn gần gũi và thân thiết với dân tộc, cây tre đã từng là ngưồn cảm hứng vô tận
trong văn học, nghệ thuật. Từ những câu chuyện cổ tích ( Nàng Ưt ống tre, cây
tre trăm đốt, ) đến các ca dao, tục ngữ đều có mặt của tre. Đã có không ít tác
phẩm nổi tiếng viết về tre : “Cây tre Việt Nam” của Thép Mới và bài thơ cùng
tên của thi sỹ Nguyễn Duy, Tre còn góp mặt trong những làn điệu dân ca, điệu
múa sạp phổ biến hầu khắp cả nước. Và nó là một trong những chất liệu khá
quan trọng trong việc tạo ra các nhạc khí dân tộc như : đàn tơ tưng, sáo, kèn,
Tre đi vào cuộc sống của mỗi người, đi sâu thẳm vào tâm hồn người Việt. Mỗi
khi xa quê hương, lữ khách khó lòng quên được hình ảnh lũy tre làng thân
thương, những nhịp cầu tre êm đềm Hình ảnh của tre luôn gợi nhớ về một làng
quê Việt nam mộc mạc, con người Việt Nam thanh cao, giản dị mà chí khí.
Trong quá trình hội nhập quốc tế và hiện đại hóa thì tre ngày nay lại trở thành
những sản phẩm văn hóa có giá trị thẩm mỹ cao được nhiều khách mước ngoài
ưa thích, như những mặt hàng dùng để trang trí ở những nơi sang trọng : đèn
chụp bằng tre, đĩa đan bằng tre.
Có thể thấy rằng bản lĩnh bản sắc của người Việt và văn hóa Việt có những nét
tương đồng với sức sống và vẻ đẹp của cây tre đất Việt. Tre không mọc riêng lẽ
mà sống thành từng lũy tre, rặng tre. Đặc điểm cố kết này tượng trưng cho tính

cộng đồng của người Việt. Tre có rễ ngấm sâu xuống lòng đất, sống lâu và sống
ở mọi vùng đất. Chính vì thế tre được ví như là con người Việt Nam cần cù,
siêng năng, bám đất bám làng : “Rễ sinh không ngại đất nghèo, Tre bao nhiêu rễ
bấy nhiêu cần cù”. Tre cùng người Việt Nam trải qua bao thăng trầm của lịch sử,
qua bao cuộc chiến tranh giữ nước_tre xứng đáng là hình ảnh biểu tượng cho
tính kiên ường, bất khuất của người Việt Nam, là cái đẹp Việt Nam.
Bài viết số 2 lớp 9 đề 1: Tưởng tượng 20 năm sau về thăm trường xưa vào 1
ngày hè, hãy viết thư cho 1 bạn học hồi ấy kể lại buổi thăm trường đầy xúc
động đó
Bài làm
Kể từ cái ngày nhận giấy tốt nghiệp cấp hai thấm thoát đã qua 20 năm, qua bao
tháng ngày xa quê hương thương nhớ. Rồi một ngày, khi thấy mình đã trưởng
thành qua quãng dương học tập đầy gian khó, tôi đã đử tự tin dê về thăm lại ngôi
trường cấp hai xưa – nơi ươm mầm cho tôi bao ước mơ, nơi tôi đã lớn lên từng
ngày trong sự dìu dắt của các thầy cô.
Hôm ấy là một ngày rất đẹp. Tiết trời dần chuyển thu, bầu không khí hè không
còn quá oi bức, nóng bỏng mà đã trở nên dễ chịu hơn nhiều. Từng cơn gió nhẹ
khua tán cây bên đường xào xạc. Tôi vẫn đi trên lối cũ, mải mê bước theo làn
nắng vàng rực rỡ trong niềm vui sướng thôi thúc lẫn với chút cảm giác khó tả.
Chính cảm giác, chính bầu không khí ấy 20 năm trước tôi cũng như nhiều đứa
bạn khác trong làng đang náo nức mong chờ đếm từng ngày từng giờ để được
đến trường gặp lại bạn bè thầy cô. Ngay khi đứng trước cổng ngôi trường xưa,
cảm xúc nao nao hạnh phúc ấy lại ùa về chiếm lấy trái tim tôi rất tự nhiên,
không thể nào ngăn được. Nghe tiếng tim mình thúc giục, tôi bước vào sân
trường – những bước chân đầu tiên trở lại ngôi trường xưa yêu dấu sau ngần ấy
năm xa cách. Tôi nhìn khắp xung quanh va thầm nghĩ trường nay đã thay đổi
quá nhiều. Nhưng dù trường có thay đổi nhiều thế nào thì hình ảnh ngoài có vẻ
lạ lẫm ấy vẫn không thể nào lấn át được cảm giác vô cùng thân thương gần gũi
in sâu trong tâm thức tôi. Còn nhớ lúc trước trường chỉ có 6, 7 phòng học, khuôn
viên cũng khá nhỏ đi một qua mạch là hết. Còn giờ đây trường trông khang

trang và rộng thoáng hơn rất nhiều. Các dãy phòng đều được xây thêm mấy tầng
cao ngất. Còn sân trường cũng được mở rộng hơn tráng bê tông sạch sẽ và trồng
thêm nhiều cây xanh. Tôi đang dạo bước dưới hàng cây thẳng tắp, cố hít thật
đầy phổi không khí trong lành mát mẻ rồi dừng chân ngồi xuống bên một gốc
cây to. Rồi không biết là nhờ đâu, một linh cảm, hay một sự trùng hợp, tôi phát
hiện dòng chữ khắc đậm nét “ 9/2 SIU WẬY” trên thân cây. Tôi thật sự rất bất
ngờ, tôi không nghĩ cái cây con xưa do cả lớp trồng giờ lại còn nơi đây và trở
thành cái cây già to sừng sững. Nhìn dòng chữ tôi không nén nổi niềm vui mà
bật cười, biết bao kỷ niệm vui buồn đẹp đẽ năm cuối cấp như hiện về trước mặt.
Ngày ấy đã là anh chị của cả trường rồi mà xem ra chúng tôi vẫn còn ngây thơ
nông nỗi lắm. Kể ra lớp tôi ngày ấy đoàn kết thật: Đoàn kết học, Đoàn kết chơi.
Nói về học, một khi cả lớp đã quyết tâm học lập thành tích thì thật không lớp
nào vượt qua nổi. Với khẩu hiệu “ ĐOÀN KẾT MỘT LÒNG”, mỗi thành viên
trong lớp với tinh thần thi đua năng nổ tràn đầy sức sống đều cố gắng ra sức học
hết mình, không chỉ vì bản thân mà là vì cả tập thể. Về mặt phong trào cũng vậy.
Cũng nhờ tinh thần đoàn kết trên, lớp luôn đạt nhà trường khen thưởng và đạt
nhiều danh hiệu đáng tự hào. Học thì tốt thật đấy, nhưng đã là “ 9/2 SIU WẬY”
thì hẳn cũng có những lúc nghịch không ai chịu được. Thầy cô từng dạy lớp
khen thì có khen nhưng lúc nào cũng không quên thêm vài câu đùa về cái lớp
lắm chiêu nhiều trò. Nhưng những chiêu trò độc đáo ấy cũng rất hồn nhiên rất dễ
thương. Tôi nhớ nhất buổi liên hoan cuối năm của lớp, thật cảm động lắm. Cả
lớp bày nhau dùng nghề “ thủ công” độc nhất, cả lớp ngồi lại với nhau viết
những lời tâm sự, lời chúc, bày tỏ tình cảm ban bè, tình thầy trò vào những
mảng giấy nhỏ trao tay nhau, bỏ vào một cái hộp lớn tặng cô. Mỗi người một
cách viết, một cảm xúc, một suy nghĩ riêng, tất cả đều xuất phát từ trái tim trong
sáng tuổi mới lớn, biết cảm, biết yêu thương. Có đứa chẳng biết nói thế nào rồi
viết có mỗi câu “ Em yêu cô” gần trăm lần như chép bài phạt đem tặng cho cô.
Trước tấm lòng của đám trò nhỏ, cô không cảm động sao được, chúng ta cũng
vậy, ngồi xem từng mẫu giấy mà vừa cười vừa khóc. Tôi ngồi dưới gốc cây nhớ
về từng kỷ niệm vui buồn bên nhau. Càng nhớ lại càng thấy luyến tiếc, tiếc sao

thời học sinh sao trôi qua quá nhanh. Từng lúc vui, lúc buồn tôi vẫn còn nhớ rất
rõ ràng như chỉ mới xảy xa hôm trước dậy mà hôm nay khi nhìn lại mới thấy
mình đã đi một quãng đường quá xa. Không biết bạn bè ngày trước giờ có còn
nhớ về nhau, nhớ về mái trường này không. Tôi ngồi nghĩ ngợi quên cả thời
gian.
Bài viết số 2 lớp 9 đề 2: Kể lại 1 giấc mơ, trong đó em gặp lai ng` thân cách
xa lâu ngày
Bài làm
"Một năm mới lại về rồi,mẹ à!" Tôi ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm và nghĩ về
người mẹ kính yêu. Đã 3 năm kể từ ngày mẹ đi sang nước ngoài rồi. Nhớ lại hồi
mẹ còn ở đây,mẹ đều đưa tôi đi chợ hoa và mua sắm vào những ngày năm mới
gần kề thế này. Tôi cứ ngồi suy nghĩ mông lung rồi chìm vào giấc ngủ .
"Hồng ơi!", tôi nghe thấy có tiếng gọi từ đằng xa. Tôi quay lại thì thấy mình
đang đứng giữa khu công viên mà ngày tôi còn bé mẹ thường dắt tôi đến đây
chơi.Từ xa bước lại phía tôi là một bóng người mà tôi cảm thấy vừa thân
quen,vừa lạ lẫm."Phải chăng là mẹ?"-Tôi thầm nghĩ bụng. Tôi chạy lại gần để
nhìn cho rõ. Ồ!Đúng là mẹ rồi.Lòng tôi vô cùng sung sướng và hạnh phúc .
Không kìm nổi xúc động,tôi gọi thật to:"Mẹ,mẹ ơi!" rồi tôi chạy đến ôm chầm
lấy mẹ.Mẹ cũng dang rộng đôi vòng tay bé nhỏ của mình để ôm tôi.Mẹ nghẹn
ngào nói:"Hồng!Con của mẹ!"Tôi òa khóc trong giây phút được gặp lại người
mẹ kính yêu đã xa cách bao ngày.Đến bây giờ tôi mới có dịp nhìn kĩ mẹ
hơn.Mái tóc của mẹ đã điểm vài sợi bạc.Những nếp nhăn của tháng ngày vất vả
khó khăn bên xứ người hằn lên bên khóe mắt của mẹ.Chỉ có một điều ở mẹ mà
tôi thấy không hề thay đổi,đó chính là nụ cười.Nụ cười của mẹ vẫn thật hiền dịu
và đem lại cho tôi cảm giác yên bình ,hạnh phúc.Đang mải ngắm nhìn người mẹ
hiền dịu đã xa cách bao ngày thì giọng mẹ vang lên khiến tôi hơi giật mình:
-Mẹ con mình ra ghế đá kia tâm sự đi.Lâu lắm rồi mẹ con mình không được nói
chuyện với nhau.
Tôi gật đầu:
-Vâng ạ!

Tôi và mẹ ra hàng ghế đá thân thuộc ngày nào.Mẹ vuốt nhẹ lên mái tóc tôi và
hỏi:
-Dạo này gia đình mình thế nào hả con?
Tôi liền trả lời:
-Mọi người vẫn khỏe mẹ à!Ông ngoại thì thỉnh thoảng bị thấp khớp.Còn các bác
thì vẫn đi làm đều.Mọi người vẫn nhắc tới mẹ luôn đấy ạ.Ai cũng nhớ mẹ nhiều
lắm.
Mẹ mỉm cười hiền dịu:
-Ừ!Vậy việc học của con bây giờ sao rồi?Con vẫn giữ ước mơ về sau trở thành
phóng viên chứ?
Tôi nhanh nhảu trả lời:
-Việc học năm nay của con mệt và vất vả hơn những năm trước nhiều.Vì là năm
cuối cấp nên ngoài học chính ở trên lớp ,con còn phải học thêm nhiều để củng
cố kiến thức.Và để biến ước mơ được làm phóng viên thành hiện thực ,con vẫn
đều đặn gửi bài cho báo đấy,mẹ à.Con sẽ không để mẹ và mọi người thất vọng
đâu.
Lời nói của mẹ như truyền thêm niềm tin cho tôi:
-Ừ!Mẹ tin ở con.Phải cố gắng học cho giỏi con nhé.Dù có chuyện vui,buồn gì
thì cũng phải tâm sự cho mẹ nghe.
Nghe giọng nói ấm áp của mẹ càng làm tôi thêm gần gũi mẹ hơn.Tôi biết rẳng ở
phương xa-nơi đất khách quê người kia,mẹ vẫn luôn nhớ về tôi,dõi theo từng
bước đi và quan tâm đến từng chuyện buồn vui của tôi.Tất cả những gì tôi làm
được hôm nay đều nhờ đến lời động viên của mẹ.Tình yêu thương mà mẹ truyền
cho tôi đã giúp tôi có nghị lực vượt qua những chông gai thử thách của đường
đời.Tình mẫu tử thật thiêng liêng biết chừng nào!Đã bao lâu nay tôi vắng bóng
hình ảnh người mẹ thân yêu mà giờ đây lại được ở bên cạnh mẹ,thật hạnh phúc
làm sao!Tôi thầm nghĩ:"Mẹ à! Bây giờ mẹ con mình lại ở bên nhau rồi.Đừng rời
xa con nữa,mẹ nhé "Thế rồi tôi lại chìm vào những suy nghĩ,vào niềm sung
sướng,hân hoan đang tràn ngập trong lòng.Rồi mọi vật bỗng trở nên nhạt
dần,nhạt dần

"Hồng ơi!Dậy đi em sao lại ngủ gật thế kia?Sắp sang năm mới rồi kìa.Em có dậy
xem pháo hoa cùng gia đình không?"Tôi dụi mắt ,thấy chiếc đồng hồ đã sắp chỉ
sang số 12.Tôi ngơ ngác nhìn quanh thì mới biết đó là một giấc mơ.Ngước mắt
nhìn lên bầu trời đêm,pháo hoa sáng rực trời,một năm mới nữa lại đến rồi.Tôi
thầm nhủ với trời đêm,với nàng tiên mùa xuân để mong nàng tiên mùa xuân gửi
lời đến mẹ :"Mẹ ơi!Con nhớ mẹ nhiều lắm.Mẹ hãy sớm trở về với con,mẹ nhé!"
Bài viết số 2 lớp 9 đề 3: Kể lại một việc làm khiến em rất ân hận
Bài làm
Ngồi trong căn nhà ấm cúng và nhìn những cơn mưa rơi ngoài cửa sổ, tôi bồi
hồi xúc động nhớ lại một kỷ niệm buồn của tuổi ấu thơ mà có lẽ suốt cuộc đời
này tôi sẽ chẳng bao giờ quên.
Đó là một hôm trời oi bức, Lan đứng trước cổng chờ tôi cùng đi học. Lan gọi rối
rít: “Trang ơi! Nhanh lên muộn học rồi”. Tôi cuống quýt mặc quần áo và vội
vàng chạy ra cửa. Nội gọi tôi lại và bảo:
- Cháu đem quần áo mưa đi, hôm nay trời oi dễ mưa lắm đấy!
Tôi đang vội nên vừa nghe thấy nội nói, tôi gắt lên:
- Nội đem cất quần áo mưa đi! Trời như thế này làm sao mà mưa được? Cháu
mang nhiều sách lại cầm thêm áo mưa thì nặng lắm.
Nói xong, tôi nắm tay Lan cùng chạy đến trường. May sao cho chúng tôi, khi
chúng tôi vừa vào lớp thì bác bảo vệ đánh trống truy bài. Bốn tiết học trôi qua
nhanh chóng. Nhưng đến tiết thứ năm, tôi nhìn ra bầu trời: mây đen ùn ùn kéo
đến, mỗi lúc một nhiều, gió bắt đầu thổi, sấm chớp liên hồi, báo hiệu một cơn
mưa to sắp đến. Tôi hoảng sợ vì mình không mang áo mưa nên sẽ không về
được, đến bây giờ tôi mới hiểu những lời nội nói ban chiều. Tôi thật sự ăn năn
khi nghĩ về những lời gắt của tôi với nội. Hết tiết năm, tất cả các bạn học sinh đã
về hết, bạn thì mang áo mưa, bạn thì có người đến đón. Thế là trong trường, chỉ
còn lại mình tôi đứng lủi thủi dưới mái hiên. Bỗng tôi nhìn ra cổng trường thì
thấy bóng ai trông quen quá, và tôi reo lên “Nội! Nội ơi! Cháu ở đây mà!”. Nội
trông thấy tôi liền tất tưởi đi vào mặc quần áo mưa cho tôi. Vì nội chỉ mang một
bộ áo mưa nên nội nhường cho tôi mặc còn nội thì chỉ đội mỗi chiếc nón cũ. Khi

đi đường, lúc nào tôi cũng muốn xin lỗi nội nhưng không hiểu sao, môi tôi cứ
mím chặt không nói lên lời. Về đến nhà quần áo nội ướt sũng, sau đó nội bị cảm
rất nặng. Một tuần sau, nội mất. Bác sĩ bảo với bố mẹ tôi rằng nội đã già, sức
khỏe yếu mà lại bị cảm nặng nên khó lòng qua khỏi. Tôi khóc nhiều lắm, tôi chỉ
buồn khi nội ra đi quá sớm, tôi không có đủ thời gian để xin lỗi nội về những
hành động thiếu ý thức của mình. Vì không nghe lời nội nên tôi đã gây ra tai
họa. Tôi thấy xấu hổ, vừa xót thương cho nội, vừa hối hận vô cùng.
Nếu tôi có điều ước nào thì tôi chỉ muốn ước nội sống lại để tôi nói với nội:
“Con xin lỗi nội”, sau đó tôi sẽ được nội âu yếm, vuốt ve và kể cho nghe những
câu chuyện cổ tích như thuở nào.
Bài viết số 2 lớp 9 đề 4: Đã có lần em cùng bố mẹ (hoặc anh, chị) đi thăm
mộ người thân trong ngày lễ, Tết. Hãy viết bài văn kể về buổi đi thăm mộ
đáng nhớ đó.
Bài làm
Bầu không khí ấm áp, trong lành dưới cái nắng dịu nhẹ của những ngày cuối
năm đã hiện rõ, báo hiệu nhày lễ lớn và kéo dài nhất Việt Nam – Tết Nguyên
Đán đã đến gần. Ông bà xưa có câu:
“Con người có tổ có tông
Như cây có cội, như sông có nguồn.”
Đúng như câu thành ngữ đã lưu truyền từ ngàn đời nay, cứ vào ngày hai mươi
tháng Chạp (Âm Lịch) hằng năm, gia đình em lại về quê ở ấp 4 xã An Trường
thuộc huyện Càng Long thăm mộ ông em.
Những tia nắng dịu nhẹ chưa xuyên qua làn sương mỏng đã thấy bố mẹ quần áo,
mâm cỗ tươm tất chuẩn bị về An Trường. Từ nhà em về quê, nếu đi xe máy
khoảng hơn hai mươi phút. Trên đường đi, có rất nhiều người cũng giống như
gia đình em: tay bưng mâm cỗ, đồ cúng, gương mặt rạng rỡ nói cười. Lúc trước,
gia đình em chỉ đi một xe thôi, nhưng giờ phải đi hai xe vì em đã lớn rồi, không
thể đi cùng bố mẹ và em nhỏ được. Thế là bố chở em và em nhỏ, còn mẹ thì đi
một mình. Em của em cứ miệng líu lo những câu hỏi vu vơ: “Sao hôm nay có
nhiều xe thế bố?”, “Sao lại về thăm mộ ông vậy bố?”, và đôi lúc lại hát những

khúc ca quen thuộc của tuổi ăn ngủ. Gần một năm kể từ Tết năm ngoái, gia đình
em không về quê vì bố mẹ bận việc làm ăn, rồi lại lo việc học hành của em chị
em em; giờ trở về quê, thấy cảnh vật có thay đổi ít nhiều. Nhà cửa đã mọc sang
sát nhau, đa phần là nhà tường, nhà tôn… những ngôi nhà lá đã mất dần, chứng
tỏ đời sống của người dân nơi đây đã khá hơn. Đường lộ cũng thế, được mở
rộng , trán nhựa rất đẹp thuận tiện cho việc đi lại.
Nhanh thật, mới đây đã thấy hình bóng ẩn hiện của cây đa già nua ở đầu làng;
chỉ còn cách vài ngôi nhà sẽ thấy “Dương gia chi mộ” – nơi ăn nghĩ của những
người thân của dòng họ Dương. Tới đây thì đường làng đã nhỏ và hẹp dần – vì
nó thuộc ngôi làng nhỏ của xã An Trường nên nhà nước chưa mở rộng đường và
chăm lo cho đời sống của người dân chu đái nên vẫn còn có nhiều hộ gặp khó
khăn. Những ngôi nhà lá tạm bợ tuy đã giảm dần nhưng số lượng vẫn còn nhiều.
Tới nơi, bố mẹ em dừng xe ở cổng chi mộ; những hình ảnh quen thuộc của anh
em, cô chú và các ông, các bà lại hiện rõ đầy đủ; không thiếu một người. Mọi
người chào nhau, thăm hỏi nhau rất nồng nhiệt; những lời chúc ân cần cứ luân
phiên nhau làm không khí náo nhiệt hẳn lên.
Khi đã thăm hỏi tình hình làm ăn của bà con xong, mọi người liền bắt tay vào
việc tân trang lại các ngôi mộ của ông bà. Người thì tay cầm dao mác, đốn chặt
những cây cỏ dại; người thì nhanh nhẹn đặt đồ cúng ở trước mộ ông bà; cả trẻ
em cũng bận rộn nữa, mấy bé củng cầm giẻ lau, lau sạch những lớp bụi đã bám
dày trên mộ; các cô, các dì tay cầm giá, tay cầm xoong chãm nấu những món ăn
dân dã – là đặc sản của người dân lao động xứ Việt (là vì nhà của bà Tư em ở
gần Chi mộ nên khi đã tân trang xong chi mộ thì cả dòng hợ qua nhà bà em ăn
uống, vui chơi). Khi đã gần xong, người nào người nấy đều đã thắm mệt, riêng
chỉ có những em nhỏ là còn sức để quậy thôi. Giờ thì lần lượt từng người từ già
đến trẻ, đến thấp nhang, cầu xin ông bà phù hộ cho việc làm ăn và sức khỏe của
mình. Các bác không quên đem theo điếu thuốc lào và một sị rượu để dân lên
các ông – những người đã khuất. Các em nhỏ thì ngoan ngoan chờ khi cúng
xong, xin pháp ăn vài miếng bánh, miếng dưa và cũng không quên chúc những
lời chúc tốt lành đến ông bà, nhưng chắc các em không hiểu hết lí do vì sao phải

xin phép và chúc ông bà; đơn giản là vì các em còn rất ngây thơ, chỉ biết việc ăn
ngủ mà thôi.
Mọi việc đã xong, cả dòng họ sang nhà bà Tư ăn uống, vừa bước vào cửa nhà đã
thoáng nghe mùi của món thịt kho hột vịt, canh chua cua đồng, vịt quay… toàn
là món khoải khẩu của em. Tuy nhà bà em không lớn lắm nhưng cũng đủ để mọi
người vui chơi, nghĩ ngơi thư giản. Ở bàn nữ, các cô các dì và có vài bà em là bà
nội, bà Tư, bà Tám… liên tục ói về những chuyện trai gái của các chị đã đến
tuổi lấy chồng; và cũng không quên dặn dò con cháu cố gắng học tập nên người.
Còn bên bàn nam thì các ông, các bác thăm hỏi nhau về việc làm ăn, kinh tế và
còn bàn về các món nhậu nữa.
Đã về chiều, mọi người vào ấp 7 xã An Trường thăm bà con. Vì gia đình em lên
huyện ở do điều kiện kinh tế nên sẵn dịp thăm này thăm nhà bà con. Thấy mọi
thứ cũng không có thay đổi gì nhiều, chỉ có khác là vật chất được nâng cao, các
thiết bị điện đã thay dần các dụng cụ thô sơ, lỗi thời. Vào ấp 7, các bác lại nhậu
thêm một lần nữa, khiến các cô các dì cứ liên tục nhắc nhở cồng là nhậu ít để
còn lái xe. Chúng em thì ra bờ sông – nơi cầu treo bắt qua sông Càng Long chơi;
hít thở không khía trong lành của cảnh làng quê. Lâu lâu lại nghe tiếng nhắc nhở
của mẹ các em nhỏ là đừng đến gần bờ sông quá, đừng đùa giỡn trên cầu treo vì
sẽ rất nguy hiểm. Các cô thì qua nhà cô Ba ăn uống, tán gẫu những chuyện làm
đẹp…
Hơn sáu giờ chiều, thế mà trời vẫn sáng nhưng vì phải về nhà sớm để lo cho
việc ăn ngủ của các em. Gia đình của chú Ba và cô Út ở tận Hồ Chí Minh nên
phải lên xe về sớm. Vậy mà hằng năm, họ đều xuống đủ và luôn mang quà bánh
về cho các cháu.
Dù cho điều kiện kinh tế có ra sao nhưng bà con dòng họ em đều dành ngày hai
mươi tháng Chạp (Âm Lịch) hằng năm về quê thăm ông bà. Thăm lại những
người đã một thời dày công cực khổ - dầm mưa dãy nắng để chăm lo, nuôi nấng
con cháu nên người.
Bài viết số 3 lớp 9 đề 1: Hãy kể về 1 lần trót xem nhật ký của bạn
Bài làm

Tôi vẫn còn nhớ,từ ngày đầu tiên đến trường tôi đã được ba mẹ dạy rằng"Nhà
trường,lớp học là mái nhà thứ hai và tất cả những thành viên trong lớp học đều
là người trong gia đình" câu nói này đã ghi sâu vào tiềm thức của tôi.Cho đến
bây giờ,khi tôi đang học năm cuối cấp hai.Trong ngăn kí ức của tôi,chắc chắn tôi
sẽ quên đi nhiều thứ,nhưng tôi sẽ không bao giờ quên được một lần tôi trót xem
nhật kí của Nga.Nga là cô bạn thân của tôi từ hồi còn bé nên tôi rất hiểu tính
Nga.Vừa dễ mến vừa khoan dung,độ lượng lại còn rất được lòng các bạn trong
lớp.
Trong một buổi sáng chủ nhật đẹp trời,tung tăng trên vỉa hè vừa đi vừa hát trên
tay cầm mấy quyển sách mà tôi mới vừa mua định mang sang cho Nga cùng đọc
vì sở dĩ hai đứa có cùng sở thích.Như thường lệ tôi biết chắc hôm nay ba mẹ
Nga không có nhà nên vừa bước vào cổng,tôi vừa cười vừa nhìn quanh vừa kêu
to:
-Lép ơi!Mình đến rồi!
Lép là cái biệt danh thân quen mà tôi vẫn gọi Nga thường ngày.Từ sau nhà,tiếng
dép lạch cạch cung với giọng nói của Nga vang lên:
-Ừ!Tớ đây!Vào nhà đi chờ tớ một lát,đang rửa bát!
Tôi chạy ào lại phòng Nga,nằm dài trên chiếc giường đầy gấu bông của bạn
ấy.Đưa mắt nhìn quanh một lượt tôi bật dậy,lại góc học tập của Nga.Là bạn rất
thân nên chúng tôi thích đọc sách như nhau,nhất là truyện tranh.Kệ sách của
Nga đủ các loại đến nỗi đầy kín cả.Tôi đang lựa cho mình một quyển sách ưng ý
nhưng sao quanh đi quẩn lại tìm chẳng thấy.Đang loay hoay thì tôi thấy một khe
hở nhỏ cạnh kệ sách,vốn dĩ bản tính hay tò mò nên tôi bèn thò tay vào lấy ra
xem thử.Thì rút ra được một cuốn sổ.Lúc này mắt tôi bỗng sáng bừng lên khi
thấy một cuốn sổ được trang trí rất đẹp mắt,xinh xắn và trông thật dễ
thương.Trên mặt cuốn sổ còn được ghi dòng chữ"Những dòng tâm sự của
tôi".Ôi không đây là nhật kí của Nga.Tôi nghĩ thầm và định để vào chỗ cũ,nhưng
sao lại cứ ngập ngừng,tôi hình như tôi muốn biết thêm về Nga tôi muốn biết
xem Nga ghi những gì?Tôi không kiềm chế được đôi tay mình và đã mở nó
ra.Tôi biết hành động như thế này là đã xâm phạm đời tư cá nhân của Nga

nhưng sao tôi lại không kìm được đôi mắt mình,không kìm được sự tò mò của
bản thân."Trời ơi! Lẽ nào cuộc sống của Nga là như vậy?".Bỗng tôi giật bắn
mình,Nga đang đứng ngay trước mặt tôi,Nga hét lên:
-Bạn bạn thật là quá đáng!
Thời gian ngay lúc này đây trong tưởng tượng của tôi cứ như nó đang tạm
ngừng ngừng lại để đếm từng nhịp tim,hơi thở của cả hai.Chợt đâu đó,một cơn
gió thoáng qua nhè nhẹ từ khung cửa sổ kế bên làm tóc tôi bay,gió như đang
muốn xoa dịu đi cái không khí căng thẳng lúc này.Mọi vật như cũng đã đứng
yên,ngay lúc này tôi cảm nhận được nhịp đập trái tim của Nga hình như nó
cũng đang giận dữ.Tay tôi run cầm cập,cuốn nhật kí như nặng hơn rơi bộp
xuống đất vì đôi tay của tôi không còn một chút sức lực nào nữa,tôi đứng trân
trân,bất động,không nói được lời nào.Ánh mắt Nga lúc này sáng bừng lên nhìn
thoáng qua có thể cảm nhận biết đó là một ánh mắt tức giận nhưng tôi nhìn kĩ
và thấy được ẩn chứa bên trong là sự yếu đuối.Ánh mắt như đang muốn
khóc nó cứ rưng rưng làm lòng tôi thêm nặng trĩu.Lúc đó,nét mặt Nga đỏ bừng
lên,như đang ngại ngùng điều gì đó Chắc tôi sẽ không bao giờ quên được ánh
mắt rưng rưng,đôi môi run lẩy bẩy đầy tức giận của Nga lúc đấy.Tôi vụt chạy đi
như thể để trốn tránh ánh mắt ấy,mà lòng nặng trĩu Tôi có cảm giác như đường
về hôm nay xa hơn.Cứ chạy mãi chạy mãi mà chân tay cứ mỗi lúc một nặng
hơn
Từ lúc quen nhau đến giờ,tôi và Nga đã cùng nhau trải qua bao nhiêu là chuyện
vui buồn nhưng đó là lần đầu tiên tôi thấy Nga giận dữ với tôi như vậy.Tôi
chạy,chạy như có ai đó đang đuổi theo mình-là ánh mắt ấy.Tôi muốn khóc
quá.Tôi rất sợ,sợ sự giân dữ mà Nga đã ném cho tôi,sợ cả chính việc mà mình
vừa làm.Về đến nhà,tôi đóng sập cửa phòng mình lại,thở hổn hển như một kẻ ăn
trộm vừa bị rượt bắt,bần thần ngồi xuống ghế,tôi tự trách mình tại sao lại làm
như vậy?Tại sao tôi lại không thể chiến thắng nổi sự tò mò của chính
mình? Tại sao? Tôi buồn bực quăng cả chồng sách xuống đất,vậy là tiêu tan ý
định khai trương mấy quyển sách mới,Sự xấu hổ và hối hận làm tôi day dứt
không yên.

Tối hôm đó,tôi nằm trên giường mà lòng cứ day dứt mãi,trằn trọc không thể nào
chợp mắt được.Tôi thầm ước ước gì chuyện đó chưa bao giờ xảy ra và ngày
mai tôi lại có thể cùng Nga vui vẻ đến lớp.Tôi suy nghĩ miên man,nhớ lại những
trang nhật kí viết trong nước mắt của lép tôi buồn.Làm sao có thể tưởng tượng
được rằng gia đình Lép không hề hạnh phúc,suốt ngày Lép phải nghe những trân
cãi vã của bố mẹ mình.Tôi không tin vào những gì mình đã đọc,càng nghĩ tôi lại
càng thấy thương Lép hơn.Lúc này,trong đầu tôi tưởng tượng ra hình bóng của
Lép cô đơn và buồn bã trong căn nhà lớn.Vậy mà lâu nay tôi cứ tưởng mình hiểu
về Lép rõ lắm.Tôi muốn chia sẻ cùng Lép,muốn an ủi và làm hòa với Nga.Giờ
tôi mới hiểu,mới biết Lép đúng là một cô bé cá tính,tự tin và đầy nghị lực
sống.Mọi ngày qua lại với Lép thường xuyên nhưng chính sự tự tin,bản lĩnh và
nghị lực của Lép đã lấp đi những nỗi buồn của Lép đến nỗi chính tôi cũng không
thể nào nhận ra.Nhưng tôi lo Nga vẫn trách móc,vẫn giận tôi và Nga sẽ chẳng
bao giờ nói với tôi một lời nào cả bởi tôi đã vô tình xen vào bí mật đau buồn mà
Nga hằng cất giữ trong sâu thẳm trái tim mình lâu nay không hề chia sẻ tâm sự
với ai.Cứ thế,suốt cả một đêm,tôi không sao thoát khỏi sự ăn năn,day dứt
Sáng hôm sau,tôi quyết định sẽ nói lời xin lỗi với Nga.Tôi đi học sớm hơn
thường ngày,đứng chờ Nga dưới gốc cây đầu đường nơi mà chúng tôi vẫn
thường hẹn nhau cùng đi học.Vừa đứng ngóng về phía Nga tôi vừa tự nhủ lòng
lấy hết can đảm để giải thích cho Nga hiểu.Nga đang từ từ rảo bước đến gần
tôi,đứng đối diện với tôi nét mặt Nga khác hẳn mọi ngày,im lặng,nghiêm khắc
nhìn tôi rồi bước đi tiếp không một lời chào hỏi.Tôi bồn chồn,quay lưng lại,chưa
biết nên làm gì.Chạy thất nhanh về phía Nga,tôi nắm lấy tay Nga nhìn thẳng vào
mặt cậu ấy nói khẽ:
-Lép ơi!Cho mình xin lỗi nha!Mình không cố ý làm vậy đâu mà.
Nga nhìn tôi với nét mặt buồn,nói nhỏ:
-Những gì cậu đã đọc,đừng nói với ai nha! giữ bí mật giúp mình.
Tôi cười khì:
-Được mà.
Rồi Nga cười,tôi biết lúc đó Nga đã tha lỗi cho tôi.Mọi nỗi buồn lúc đầu tan biến

đi đâu mất.Tôi và Nga vẫn nói cười vui vẻ như ngày nào.
Trông kìa!những chú chim bay lượn trước mắt chúng tôi như đang múa hát ríu
ron,nắng dường như cũng ấm áp hơn ban đầu để sưởi ấm chúng tôi hay đang
sưởi ấm tình bạn thân thiết này.Giớ thì như đang chọc ghẹo mấy chị hoa cỏ dại
bên đường,cứ thổi mãi thổi mãi.Tất cả tất cả như đang chúc mừng,vui vẻ vì tôi
và Nga đã thân mật như xưa.
Vừa nói cười vui vẻ với Nga tôi vừa thầm nghĩ về những điều mà tôi đã lén đọc
được trong quyển nhật kí của Nga.Như thể nhắc với tôi rằng tôi chưa bao giờ
hiểu được người bạn thân,những biểu hiện bên ngoài không thể nói lên được
phẩm chất bên trong của một con người.Tôi tự nhủ với bản thân mình rằng từ
nay nên quan tâm,chia sẻ,tâm sự với Nga nhiều hơn để phần nào vơi đi được nỗi
cô đơn,tủi thân của Nga.
Tuy đó là một lần sai phạm nhưng cũng từ đó tôi mới rút ra được một bài học
đáng quý,đáng nhớ cho bản thân mình:"không nên xâm phạm đời tư cá nhân của
người khác,ai cũng có những bí mật cần phải giấu kín,không thể chia sẻ với
người khác.
Bài viết số 3 lớp 9 đề 2: Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và trò truyện với
người lính lái xe trong bài thơ về tiểu dội xe không kính của phạm tiến
duật.viết bài văn vế cuộc gặp gỡ và trò chuyện đó
Bài làm
Tôi vừa đưa chiếc xe đạp vào khoảng sân hẹp thì đã nghe vọng ra tiếng cười
giòn giã của bố tôi và một vị khách. Đó chắc chắn là một vị khách quý bởi vì ít
khi có sự ồn ã, sôi động như thế ở người cha hiền hậu nhưng lúc nào cũng lặng
lẽ của tôi.
Tôi bước vội vào nhà. Bố tôi cùng người khách hướng ánh nhìn rạng rỡ, trìu
mến đón tôi:
_ Con gái, đây là bác Trung Trực, bạn học hồi trung học với bố, lại cùng bố
nhập ngũ. Bác là chiến sĩ lái xe Trường Sơn năm xưa đấy con ạ!
Bác Trực trạc tuổi bố tôi. Khuôn mặt bác cương nghị nhưng lại rất đôn hậu. Đôi
mắt tuy đã hằn nhiều vết chân chim nhưng vẫn ánh lên những tia vui vẻ và trìu

mến. Tôi có đang nằm mơ không nhỉ? Tôi vừa học xong “Bài thơ về tiểu đội xe
không kính” của nhà thơ Phạm Tiến Duật. Những lời thơ, những lời cô giảng và
hình ảnh người chiến sĩ lái xe dũng cảm, kiên cường cứ đọng mãi trong tâm trí
tôi. Giờ đây, tôi đang được đứng trước một người chiến sĩ lái xe Trường Sơn
đích thực. Thật là một may mắn không ngờ. Tôi cuống quýt:
_ Bố ơi! Bác ơi! Con có thể được ngồi với bố và bác một lát để biết thêm về
những ngày tháng chiến đấu năm xưa được không ạ?
Bác cười và đáp:
_ Sao lại không? Đó là khoảng thời gian đẹp nhất của bố cháu và bác.
_ Thưa bác, bác chính là người chiến sĩ lái xe Trường Sơn, người lính mà cháu
đã được học trong “Bài thơ về tiểu đội xe không kính” của nhà thơ Phạm Tiến
Duật, phải không bác?
_ Ồ, bài thơ ấy nổi tiếng lắm cháu à. Ngày đó, có lẽ lính lái xe Trường Sơn ít ai
là không biết bài thơ ấy. Nó nói hộ phần nào khát vọng chiến đấu, những gian
khổ, lòng dũng cảm và sự lạc quan của những người lính như bác.
_ Chính bác cũng đã từng lái những chiếc xe không kính ấy phải không ạ?
_ Không phải “đã từng” đâu cháu ạ. Mà là bác luôn lái những chiếc xe bị xước,
bị va đập, bị bom đạn làm cho rơi vỡ, méo mó những bộ phận bên ngoài như
thế. Chiến tranh mà! Để bác kể rõ hơn cho cháu hiểu nhé. Ngày đó, bác lái xe
tải, cùng đồng đội chuyên chở lương thực, thuốc men, khí tài,… vào chiến
trường miền Đông Nam Bộ. Có những chuyến đi kéo dài hàng tháng trời, gian
khổ lắm cháu ạ. Nhất là những đoạn đường xuyên qua dãy Trường Sơn, giặc bắn
phá rất dữ dội. Chúng muốn san phẳng tất cả, cắt đứt con đường huyết mạch nối
liền Bắc Nam ấy. Tiểu đội xe của bác ban đầu được trang bị toàn xe mới để phục
vụ mặt trận. Lúc đó, xe có kính như muôn vàn chiếc xe khác. Nhưng ngày nào
xe cũng lao đi giữa bom gầm, đạn nổ khiến kính rạn vỡ, mất dần hết cả. Rồi cả
mui xe cũng bị đạn pháo cày hất tung lên. Thùng xe va quẹt nhiều cũng chằng
chịt vết xước. Chẳng còn chiếc xe nào còn nguyên vẹn cháu à.
Tôi vẫn còn tò mò, tiếp tục hỏi bố:
_ Lái xe không kính, không mui, không đèn như thế chắc nguy hiểm lắm bác

nhỉ?
Bác sôi nổi tiếp lời:
_ Nguy hiểm lắm, cái sống cái chết lúc nào cũng trong gang tấc. Lái xe không
kính thì mối nguy hiểm gần nhất là bụi đấy. Đường Trường Sơn mùa khô bụi
cuốn mù trời sau làn xe chạy. Bụi cuốn vào mặt, vào quần áo. Bụi dày đặc đến
mức mắt cay xè, không thể mở nổi. Lúc ấy, râu, tóc, quần áo và cả xe rực lên
một màu đất đỏ Trường Sơn. Rồi cả mưa nữa chứ. Mưa Trường Sơn thường bất
ngờ. Đang bụi bám đầy thì bỗng cả người nặng chịch vì ướt sũng nước mưa.
Mưa xối xả quất vào người, vào mặt, vào mắt. Những làn nước cay xè, buốt rát
khiến việc lái xe khó hơn gấp trăm ngàn lần. Thế nhưng, những người lính lái xe
như bác không bao giờ dừng lại, luôn phải tranh thủ tránh giờ cao điểm cháu ạ.
Cũng vì xe không kính nên mưa gió vứt vào cabin đủ thứ, nào là lá rừng, nào là
cành cây gãy, … Bác đã bao lần bị cành cây cứa vào mặt, vào tay cầm vô lăng,
đau rát vô cùng. Gian khổ là thế đấy cháu! Mỗi chuyến chở hàng về tới đích thật
sự là một kỳ tích. Vậy mà ký tích vẫn luôn xuất hiện đấy!
Bác mỉm cười, khuôn mặt ánh lên vẻ rạng rỡ và tự hào. Lời bác kể như chất
chứa bao nhiệt huyết, bao sôi nổi của một thời tuổi trẻ nơi chiến trường. Bác
dường như đang được sống lại những phút giây lịch sử ấy. Không hiểu sao ngay
lúc này, những lời thơ của Phạm Tiến Duật lại ùa về, ngân nga trong lòng tôi.
Đó chính là một thực tế ở chiến trường ngày ấy. Thế mà, những người lính cụ
Hồ vẫn tràn đầy lạc quan, yêu đời, và tin tưởng vào một ngày mai chiến thắng.
Tôi chợt thấy bác Trực trầm ngâm, ánh mắt xa xôi như đang lạc trong dòng hồi
tưởng. Còn bố tôi thì ngồi lặng lẽ, khuôn mặt đầy vẻ xúc động. Bác Trực chợt
nói:
_ Xe không kính thế mà lại hay cháu ạ. Gặp bạn cũ, gặp đồng đội, gặp đồng
hương đều tay bắt mặt mừng qua ô kính vỡ. Giữa đại ngàn mênh mông, bác chợt
thấy lòng mình ấm lại vì được chiến đấu bên cạnh những đồng chí yêu thương.
Giọng bác chợt rung lên, đầy xúc động:
_ Cháu không thể hiểu tình đồng chí thiêng liêng, quý giá thế nào với người lính
các bác đâu. Dừng xe, ghé vào một bếp Hoàng Cầm, chỉ cần thêm bát thêm đũa

là thấy thân thuộc như anh em một nhà. Dù chốc lát nữa thôi, mỗi người sẽ đi
mỗi hướng, có khi chẳng bao giờ gặp lại nhau giữa chiến trường ác liệt. Bác và
ba cháu có thể trở về hạnh phúc bên gia đình, nhưng bao nhiêu đồng đội của bác
đã ngã xuống. Có một đồng đội của bác đã hy sinh ngay sau vô lăng vì quyết
tâm lái xe vượt qua làn đạn dù đang bị thương nặng. Ngày ấy, khẩu hiệu “Yêu
xe như con, quý xăng như máu” luôn khắc ghi trong tim những người lính lái xe.
Dù có hy sinh, các bác vẫn quyết tâm bảo vệ xe và hàng.
Bác chợt im lặng. Không khí cả căn phòng bỗng chốc trở nên thật trang nghiêm.
_ Cháu gái của bác, hai câu cuối của bài thơ có phải là:
“Xe vẫn chạy vì miền Nam phía trước
Chỉ cần trong xe có một trái tim.”
Chiến tranh đã qua lâu rồi, nhưng cho đến tận hôm nay, bác và bố cháu không
phút nào quên được mình đã từng là người lính. Bác rất tự hào vì mình đã là
người lính lái xe Trường Sơn năm xưa, đã tham gia chiến đấu góp phần giành
độc lập tự do cho quê hương đất nước.
Trong tôi bỗng trào dâng một cảm xúc thật kỳ lạ, vừa khâm phục, vừa tự hào.
Ngày hôm nay tôi đã hiểu thêm rất nhiều điều. Trước đây, tôi chỉ biết đến cuộc
sống êm đềm trong vòng tay ấm áp, chở che của gia đình, thầy cô trong một đất
nước hòa bình. Đó là thành quả của bao thế hệ cha anh đã vất vả, hy sinh. Họ
chính là bố tôi, bác tôi và những người tôi chưa từng gặp mặt. Tôi phải thật trân
trọng cuộc sống hòa bình này và cố gắng trau dồi, hoàn thiện để góp phần xây
dựng đất nước thêm tươi đẹp trong thời đại mới. Cảm ơn bác, người lính lái xe
năm xưa của Trường Sơn oanh liệt, đã giúp cháu lớn thêm lên nhiều lắm!
Bài viết số 3 lớp 9 đề 3: Nhân ngày 20/11,kể cho các bạn nghe về một kỉ
niệm đáng nhớ giữa mình và thầy, cô giáo cũ
Bài làm
“Đại dương lớn bởi dung nạp trăm sông,con người lớn bởi rộng lòng bao dung
cả những điều lầm lỗi”.Đó là bài học đầu tiên tôi học được từ cô giáo của mình
và cho đến tận bây giờ,những kỉ niệm yêu thương về cô giáo đầu tiên vẫn còn in
đậm trong tâm trí của tôi!

Ngày ấy tôi mới vào học lớp 1.Cô giáo của tôi cao,gầy,mái tóc không mướt
xanh mà lốm đốm nhiều sợi bạc,cô ăn mặc giản dị nhưng lịch thiệp.ấn tượng
nhất ở cô là đôi mắt sáng,nghiêm nghị mà dịu dàng.Cái nhìn vừa yêu thương
vừa như dò hỏi của cô cho đến bây giờ tôi vẫn chẳng thể nào quên…
Hôm ấy là ngày thứ 7.Mai có một chiếc bút máy mới màu trắng sọc vàng với
hàng chữ “My pen”lấp lánh và những bông hoa nhỏ xíu tinh xảo ẩn nấp kín đáo
mà duyên dáng ở cổ bút.Tôi nhìn cây bút một cách thèm thuồng,thầm ao ước đ-
ược cầm nó trong tay…
Đến giờ ra chơi,tôi một mình coi lớp,không thể cưỡng lại ý thích của mình,tôi
mở cặp của Mai,ngắm nghía cây bút,đặt vào chỗ cũ rồi chẳng hiểu vì sao tôi
bỗng không muốn trả lại nữa.Tôi muốn được nhìn thấy nó hàng ngày,được tự
mình sở hữu nó,được thấy nó trong cặp của chính mình…
Hết giờ ra chơi, các bạn chạy vào lớp,Mai lập tức mở cặp và khóc oà lên khi
thấy chiếc bút đã không cánh mà bay!Cả lớp xôn xao,bạn thì lục tung sách
vở,bạn lục ngăn bàn,có bạn bò cả xuống gầm bàn ngó nghiêng xem chiếc bút có
bị rơi xuống đất không…Đúng lúc đó,cô giáo của chúng tôi vào lớp!Sau khi
nghe bạn lớp trưởng báo cáo và nghe Mai kể chi tiết về chiếc bút:nào là nó màu
gì,có chữ gì, có điểm gì đặc biệt,ai cho,để ở đâu,mất vào lúc nào…Cô yên lặng
ngồi xuống ghế.Lớp trưởng nhanh nhảu đề nghị:
-Cô cho xét cặp lớp mình đi cô ạ!
Cô hình nh không nghe thấy lời nó nói, chỉ chậm rãi hỏi:
-Ra chơi hôm nay ai ở lại coi lớp?
Cả lớp nhìn tôi,vài giọng nói đề nghị xét cặp của tôi,những cái nhìn dò hỏi,nghi
ngờ,tôi thấy tay mình run bắn,mặt nóng ran nh có trăm ngàn con kiến đang bò
trên má. Cô giáo tôi nổi tiếng là nghiêm khắc nhất trờng,chỉ một cái gật đầu của
cô lúc này,cái cặp bé nhỏ của tôi sẽ được mở tung ra…Bạn bè sẽ thấy hết,sẽ chê
cười,sẽ chẳng còn ai chơi cùng tôi nữa…Tôi sợ hãi,ân hận,xấu hổ,bẽ bàng…Tôi
oà khóc,tôi muốn được xin lỗi cô và các bạn…Bỗng cô giáo của tôi yêu cầu cả
lớp im lặng,cô hứa thứ hai sẽ giải quyết tiếp,giờ học lặng lẽ trôi qua
Sáng thứ hai,sau giờ chào cờ,cô bước vào lớp,gật đầu ra hiệu cho chúng tôi ngồi

xuống.Cô nhẹ nhàng đến bên Mai và bảo:
-Hôm thứ bảy bác bảo vệ có đưa cho cô cây bút và nói rằng bác nhặt được khi đi
đóng khoá cửa lớp mình,có phải là cây bút của em không?
Mai cầm cây bút,nó sung sướng nhận là của mình,cô dặn dò cả lớp phải giữ gìn
dụng cụ học tập cẩn thận,giờ học trôi qua êm ả,nhẹ nhàng…Ra chơi hôm ấy,các
bạn lại ríu rít bên tôi như muốn bù lại sự lạnh nhạt hôm trước.Chỉ riêng tôi là
biết rõ cây bút thật của Mai hiện ở nơi đâu…
Sau đó vài ngày cô có gặp riêng tôi,cô không trách móc cũng không giảng giải
gì nhiều.Cô nhìn tôi bằng cái nhìn bao dung và thông cảm,cô biết lỗi lầm của tôi
chỉ là sự dại dột nhất thời nên đã có cách ứng xử riêng để giúp tôi không bị bạn
bè khinh thường,coi rẻ…
Năm tháng qua đi,bí mật về cây bút vẫn chỉ có mình tôi và cô biết.Nhưng hôm
nay,nhân ngày 20/11, tôi tự thấy mình đã đủ can đảm kể lại câu chuyện của
chính mình nh là một cách thể hiện lòng biết ơn và kính trọng đối với người đã
dạy tôi bài học về sự bao dung và cách ứng xử tế nhị trong cuộc sống.
Giờ đây tôi đã lớn,đã biết cân nhắc đúng sai trước mỗi việc mình làm, tôi vẫn
nhớ về bài học thuở thiếu thời mà cô đã dạy: Bài học về lỗi lầm và sự bao dung!
Và có lẽ trong suốt cả cuộc đời mình,tôi sẽ chẳng lúc nào nguôi nỗi nhớ về cô
như nhớ về MỘT CON NGỜI CÓ TẤM LÒNG CAO CẢ!
Bài làm đề 2
KỂ VỀ CUỘC GẶP GỠ VỚI CÁC CHÚ BỘ ĐỘI NHÂN NGÀY 22/12
Nhân kỷ niệm ngày thành lập quân đội nhân dân Việt Nam,trường em tổ chức
cho học sinh đi thăm một đơn vị bộ đội.Trong buổi gặp gỡ đó em được thay mặt
các bạn phát biểu những suy nghĩ tình cảm của mình .
Xe dừng bánh,cả doanh trại bộ đội rộng lớn,sạch sẽ,ngăn nắp hiện ra trước
mắt.Hội trường trang hoàng lộng lẫy,các bác các chú quân phục chỉnh tề,gương
mặt rạng rỡ,tự hào.Chúng em quây quanh các chiến sỹ áo xanh,mặt các bạn hớn
hở, hãnh diện lạ thường!Chúng em hỏi các chú nhiều chuyện lắm,cả về lịch sử
ra đời ngày 22/12 nữa.Giờ thì chúng em đã biết:Bác Hồ chỉ thị thành lập đội
Việt Nam tuyên truyền giải phóng quân vào ngày 22/12 /1944.Ngay sau đó đội

đánh thắng 2 trận liên tiếp tại Phăy Khắt,Nà Ngần…Đội ngày càng lớn mạnh và
được đổi tên thành QĐND Việt Nam.Và từ đó lấy ngày 22/12 làm ngày truyền
thống.Bây giờ thì em đã hiểu lịch sử ra đời của ngày 22/12,hiểu về truyền thống
yêu nước và ý chí chiến đấu bảo vệ đất nước của dân tộc ta.Càng hiểu em càng
thấy trân trọng và muốn khắc ghi vào tiềm thức đển nhớ về một thời kì hào hùng
với những con người quả cảm của một đất nước bé nhỏ mà kiên cường…
Chúng em còn được nghe kể nhiều về những chiến công anh dũng,hào hùng của
những người lính cụ Hồ,về những tháng năm bôn ba chinh chiến chống kẻ thù
xâm lược,những gian khổ hy sinh không thể diễn tả bằng lời.Đến thời bình,bộ
đội đâu đã hết nguy nan:Những đêm tuần tra lạnh run người khi truy bắt tội
phạm chống lại những lực lượng thù địch phá hoại từ bên ngoài,những lúc giúp
dân chống thiên tai,lụt lội…Nhìn gương mặt rắn rỏi,xạm đen vì nắng gió,nghe
những câu chuyện kể và chứng kiến vẻ bình thản của những chiến binh,em thật
sự thấy rất cảm động xen lẫn cả niềm tự hào,biết ơn sâu sắc…Trong dòng cảm
xúc khó tả,ấy em lại được vinh dự thay mặt các bạn phát biểu những suy nghĩ
tình cảm của mình:“Kính thưa các bác ,các chú ,chúng cháu may mắn được sinh
ra và lớn lên trong một dân tộc anh hùng.Chúng cháu biết để có được cuộc sống
hòa bình hôm nay,dân tộc Việt Nam đã phải đánh đổi rất nhiều,bằng cả nước
mắt và máu xương của bao người đã hy sinh cho Tổ quốc.Để thể hiện lòng biết
ơn của thế hệ mình đối với cha anh,chúng cháu hứa sẽ nỗ lực học tập,rèn
luyện,tu dưỡng để trở thành những công dân có ích,góp phần nhỏ bé của mình
xây dựng đất nước.Có như vậy mới xứng đáng với truyền thống cao quí cuả dân
tộc,xứng đáng với sự hy sinh của bao thế hệ cha anh.”Em ngồi xuống mà thấy
tay mình vẫn còn run,trái tim lâng lâng một cảm xúc bay bổng lạ kì .
Ánh nắng đã nhạt dần,chúng em chia tay với các bác,các chú trong lưu
luyến.Buổi gặp gỡ đã khơi dậy những ước mơ trong em,tăng thêm lòng quyết
tâm và niềm tin của em vào một tương lai tươi sáng .
Bài viết số 5 lớp 9 đề 1: Bác Hồ là vị lãnh tụ vĩ đại của nhân dân Việt Nam,
anh hùng giải phóng dân tộc, danh nhân văn hóa thế giợi hay viết bài văn
nêu suy nghĩ của em về Người.

Bài làm
Có một con người mà khi nhắc đến tên, những người Việt Nam đều vô cùng
kính yêu và ngưỡng mộ , đó là Hồ Chí Minh : vị lãnh tụ vĩ đại của nhân dân Việt
Nam , anh hùng giải phóng dân tộc , danh nhân văn hoá thế giới .
Trước hết ta thấy Bác Hồ là vị lãnh tụ vĩ đại ,anh hùng giải phóng dân tộc của
nhân dân Việt Nam .Bác là người chiến sỹ tiên phong trên mặt trận cứu nước
đầy gian khổ , lãnh đạo dân ta tới chiến thắng ,khai sáng nền độc lập tự do ở đất
nước Việt Nam .Người bôn ba khắp năm châu bốn bể tìm đường đi và tương lai
cho đất nước ,giải phóng dân tộc thoát khỏi ách thống trị của thực dân Pháp và
đế quốc Mỹ .Người đã dẫn dắt dân tộc ta thoát khỏi đói nghèo ,đi lên xây dựng
chế độ xã hội tốt đẹp .Tư tưởng của Người có giá trị vô cùng to lớn đối với
Cách Mạng Việt Nam ,nhân dân Việt Nam .Người đã hy sinh cả cuộc đời vì
nền độc lập tự do của dân tộc ,Người yêu nước thương dân sâu sắc ,bởi vậy triệu
triệungười dân Việt Nam đều là con cháu của Người .Ở cương vị lãnh đạo cao
nhất của Đảng và nhà nước nhưng cách đối xử của Bác đối với cá nhân từng
người vô cùng thân mật và gần gũi:
“Bác ơi tim Bác mênh mông thế
Ôm cả non sông mọi kiếp người .”
(Tố Hữu )
Chưa bao giờ trong lịch sử dân tộc Việt Nam lại có một vị lãnh tụ giản dị và gần
gũi với mọi người như thế :Sống trong ngôi nhà sàn nhỏ ,ăn những món ăn dân
dã, mặc áo bà ba nâu và tư trang chỉ là một chiếc rương nhỏ và mấy bộ quần áo
bạc màu …Có lẽ bởi vậy mà với người Việt Nam , Bác Hồ không chỉ là anh
hùng giải phóng dân tộc mà còn là vị lãnh tụ vĩ đại được mọi người dân Việt
Nam kính yêu và ngưỡng vọng .
Bác Hồ còn được biết đến ở cương vị một danh nhân văn hoá thế giới .Bác dã
từng là chủ bút tờ báo “Người cùng khổ ”ở Pháp, đã từng viết “Bản án chế độ
thực dân Pháp”gây tiếng vang lớn.Người còn là nhà văn ,nhà thơ lớn của dân tộc
Việt Nam với những tập truyện ký bằng tiếng Pháp,“Tuyên ngôn độc lập”và“
Nhật ký trong tù”cùng rất nhiều những vần thơ khác nữa…Bác Hồ đã từng đi

khắp các châu lục trên thế giới,thông thạo nhiều thứ tiếng,am hiểu nền văn hoá
của nhiều dân tộc.Bác đã rèn giũa và tạo dựng cho mình một phong cách riêng,
kết hợp hài hoà giữa truyền thống và hiện đại,thanh cao và giản dị,giữa tinh hoa
văn hoá nhân loại và tinh hoa văn hoá Việt Nam .
Mặc dù Bác đã đi xa nhưng trong lòng mọi người dân Việt Nam Bác vẫn là
người đẹp nhất:
Tháp Mười đẹp nhất bông sen
Việt Nam đẹp nhất có tên Bác Hồ .
Càng tìm hiểu về cuộc đời vĩ đại và cao đẹp của Bác,em càng kính yêu và tự
hào về Bác hơn.Điều đó khơi dậy trong em mong muốn học tập, phấn đấu, tu
dưỡng và rèn luyện để trở thành con người có ích cho xã hội .
Bác là tinh hoa khí phách của dân tộc,cuộc đời của Bác là một tấm gương sáng.
Bởi vậy mà chúng ta cần “Sống, chiến đấu ,lao động và học tập theo gương Bác
Hồ vĩ đại ”.
Bài viết số 5 lớp 9 đề 2:
Bài làmCô Bùi Thị Kính-người phụ nữ độc thân tình nguyện phục vụ tại Cô nhi
viện đưa chúng tôi thăm các phòng nuôi dưỡng 70 trẻ mồ côi, bị bỏ rơi khi mới
sinh, hoặc khi được mấy tháng, vài năm tuổi. Phần lớn trong số các em đều
khuyết tật như bại liệt, thần kinh, khoèo chân, sứt môi, các di chứng của chất
độc da cam, có em giờ chỉ sống “đời sống thực vật”. Không quản nắng mưa,
đêm ngày, gần 30 tình nguyện viên Cô nhi viện tận tình chăm chút các em từng
bữa ăn, giấc ngủ, cốc nước, viên thuốc. Tùy khả năng từng em, Cô nhi viện cho
các em học văn hóa, học nghề để giúp các em hòa nhập cộng đồng sau này.
Lặng lẽ bên các nhà nguyện, mái nhà Cô nhi viện lúc nào cũng ríu rít tiếng trẻ
vui đùa, ê a đánh vần học chữ; tiếng dệt chiếu, làm hoa rộn ràng. Ai đến Cô nhi
viện cũng cảm nhận được sức sống toát ra từ những tâm hồn trẻ thơ trong trắng,
từ ngọn lửa nghĩa tình tràn ngập. Thành lập từ năm 1852, qua bao thăng trầm
thời gian, Cô nhi viện vẫn lặng lẽ âm thầm che chở cho những hài nhi bị vùi dập
sau những lỗi lầm hay chuyện đời ngang trái của những bậc sinh thành. Từ 1993
đến nay, Cô nhi viện đã đón nhận 201 trẻ mồ côi bị bỏ rơi, đã có 23 em được

nhận làm con nuôi, 8 em lớn lên đi học đại học, 9 em học THPT, 22 em học từ
mẫu giáo đến THCS, 6 em đã trưởng thành và đi làm ở Hà Nội, Nam Định, TP
Hồ Chí Minh Nhiều em khi lớn vẫn tình nguyện ở lại phục vụ (nay đã trở
thành cụ) như các cụ Phạm Thị Mây, Nguyễn Thị Nhan, giờ đã 70 tuổi, gắn bó
với Cô nhi viện từ khi còn đỏ hỏn. Em Phạm Thị Vui ở Cô nhi viện hơn chục
năm, hiện đang học trường THPT Xuân Trường, khi được hỏi em về ước mơ,
em cười rất hồn nhiên và trả lời: Em sẽ học tiếp rồi về phục vụ tại Cô nhi viện,
em sẽ là người mẹ, người chị của các em nhỏ có cảnh đời như em ngày xưa. Vui
còn hào hứng khoe: Em mới được đi tham quan Thủ đô Hà Nội, phần thưởng
dành cho học sinh tiên tiến và được phát một chiếc xe đạp để đi học, em rất quý
chiếc xe ấy, các em nhỏ ở đây, kể cả những em bại liệt, ai cũng thích xe đạp anh
ạ!
Năm 1993, Đức cha Giuse Phạm Ngọc Oanh được cử làm Giám đốc Cô nhi viện
Thánh An, khi đó Cô nhi viện nhà cửa dột nát, xung quanh toàn ao, bụi rậm
hoang dại, các em sống chủ yếu nhờ vào 50-80kg gạo trợ cấp hàng tháng. Đức
cha đã cùng với những người thiện nguyện củng cố và phát triển Cô nhi viện
ngày một khang trang, đời sống các em được bảo đảm dần. Song bao khó khăn
trước mắt vẫn đang thách thức Ban giám đốc và đội ngũ anh chị em thiện
nguyện nơi đây. Với các trẻ khuyết tật, nhất là các em não liệt thì đòi hỏi phải có
nhiều người chăm sóc, phục vụ, Cô nhi viện hiện đang rất cần những tình
nguyện viên, có thể phục vụ trọn đời hoặc một thời gian ngắn. Mỗi tháng Cô nhi
viện cần chi khoảng 15 triệu đồng bảo đảm lương thực-thực phẩm, đó là chưa kể
các khoản phụ khác thì việc chỉ trông chờ vào nguồn thu chính từ việc sản xuất
lương thực-thực phẩm và làm các nghề phụ khó bảo đảm tốt được đời sống cho
các em. Lo lắng nhất là việc chữa trị cho các em lúc ốm nặng và khám, chữa
bệnh, giám định HIV và các bệnh truyền nhiễm. Do bị bỏ rơi khi còn quá nhỏ
nên các em thường mắc bệnh viêm phổi và sức đề kháng rất yếu. Hiện nay, có
em bé hơn 2 tuổi bị bệnh não ống thủy mà các bệnh viện và các bác sĩ hiện nay
đều bó tay không có cách chữa.
Khi chiều xuống, những người cha, người mẹ lại trở về với tổ ấm gia đình quây

quần bên đàn con thơ. Trong giây phút hạnh phúc ấy có bao người biết nơi Cô
nhi viện Thánh An các cô nhi đang kết thúc một ngày khi tiếng chuông bắt đầu
ngân vang trên tháp giáo đường. Trên con đường nhỏ lát gạch lổn nhổn dẫn vào
Cô nhi viện, cô Bùi Thị Kính bùi ngùi: “Chúng tôi chỉ ước con đường nhỏ này
sẽ được bê tông hóa, các em rồi sẽ có xe lăn, đàn học âm nhạc, máy trợ thính, có
sách vở để đọc, để viết ”. Tâm huyết của người phụ nữ đã hy sinh trọn đời vì
hạnh phúc của những trẻ thơ có cảnh đời bất hạnh giản dị và xúc động biết bao.
Cô nhi viện Thánh An đang dự định xây dựng củng cố, xây mới các cơ sở hạ
tầng; hoàn thiện trang thiết bị phục hồi chức năng, hồi sức cấp cứu; xây trường
dạy trẻ khiếm thính, khiếm thị; xây nhà dưỡng lão cho những người nghèo khó
không nơi nương tựa Song, để biến những dự định trên thành hiện thực thì Cô
nhi viện rất cần những trái tim từ thiện hảo tâm giúp đỡ
Bài viết số 5 lớp 9 đề 3:
Bài làm
“Non sông Việt Nam có trở nên tươi đẹp hay không, dân tộc Việt Nam có bước
tới đài vinh quang để sánh vai với các cường quốc năm châu được hay không,
chính là nhờ một phần lớn ở công học tập của các cháu”. Quyết tâm thực hiện
tốt lời Bác dạy, ngày nay đất nước Việt Nam tuy điều kiện kinh tế hạn chế, cơ sở
vật chất chưa phát triển, nhưng đã có nhiều học sinh đoạt huy chương vàng tại
các cuộc thi quốc tế. Đó là những tấm gương tiêu biểu cho lòng say mê, cần cù
học tập, năng động, sáng tạo và ý chí vượt lên hoàn cảnh để bước đến thành
công.
Nhắc đến thành tích của đội tuyển Việt Nam khi tham dự các kỳ thi Toán Quốc
tế, nhiều người hẳn vẫn chưa quên hình ảnh cậu học sinh Việt Nam nhỏ nhắn,
người đã vinh dự được đích thân tổng thống nước Cộng hòa Ru-ma-ni tro huy
chương vàng Toán quốc tế lần thứ 40 tổ chức tại Bu-ca-rét năm 1999. Đó là Lê
Thái Hoàng, học sinh lớp 12A khối phổ thông chuyên Toán trường Đại học sư
phạm Hà Nội. Tại cuộc thi này, Hoàng đã cùng đội tuyển Việt Nam vươn lên
đứng hàng thứ hai trên thế giới. Nếu như Lê Thái Hoàng nổi tiếng với tấm huy
chương vàng bộ môn Toán, thì Nguyễn Bích Hoàng Anh, sinh viên năm I ngành

Công nghệ thông tin Đại học Khoa học tự nhiên, đã xuất sắc đem về cho đất
nước tấm huy chương bạc Olympic Tin học quốc tế tại Ba Lan. Và gần đây nhất
là sinh viên Đại học Bách Khoa Việt Nam đoạt giải vô địch cuộc thi Robocon
châu Á tại Hàn Quốc 2004.Đó chỉ là một phần rất nhỏ trong tổng số những
gương mặt học sinh, sinh viên Việt Nam tiêu biểu. Chúng ta được biết đến họ
qua các phương tiện truyền thông và đều thật sự rất thán phục họ. Thế nhưng tại
sao họ có thể đạt được những kỳ tích vẻ vang như thế?Đó trước hết là nhờ lòng
hăng say, miệt mài học tập. Thomas Edison đã từng nói: “Thiên tài là 1% cảm
hứng cộng với 99% khổ luyện”. Nếu như bạn không cố gắng học tập, rèn luyện,
trau dồi tri thức và đem áp dụng những kiến thức mới đó vào cuộc sống thì liệu
bạn có thể nhớ nổi hàng ngàn, hàng vạn kiến thức đã được học hay không? Khi
bạn gặp một vấn đề khó thì chớ nên đầu hàng, mà hãy tiếp tục nỗ lực trau dồi,
học hỏi để tìm ra cách giải quyết tốt nhất. Luôn có một tinh thần học tập cao thì
bạn sẽ thành công. Đó chính là yếu tố đầu tiên và cũng là yếu tố quan trọng nhất
để tạo nên một thiên tài.Ngoài ra, còn một phẩm chất quan trọng nữa cần phải có
để học tốt là năng động, sáng tạo. Khi ta giải quyết được một vấn đề, hầu hết
chúng ta đều rất vui mừng. Ít ai còn nghĩ đến việc tìm ra một con đường ngắn
hơn, thuận tiện hơn để đạt được mục tiêu đặt ra. Tìm ra những cách giải quyết
mới vừa giúp chúng ta trau dồi và bổ sung vốn kiến thức sẵn có của mình, vừa
giúp chúng ta có được những kinh nghiệm quý báu để giải quyết những khó
khăn khác. Chính óc sáng tạo đã giúp con người Việt Nam tạo nên được những
kỳ tích.Trong số những gương mặt tiêu biểu của sinh viên, học sinh Việt Nam
đạt thành tích cao trong học tập, có không ít những người hoàn cảnh gia đình rất
khó khắn, hoặc bị khuyết tật. Nhưng họ đã xuất sắc vượt qua trở ngại to lớn đó
để đem vinh quang về cho đất nước. Một tấm gương tiêu biểu là bạn Lê Vũ
Hoàng. Tuy sống trong một ngôi nhà lá dột nát, sáng cắt rau cho lợn ăn, chiều
đánh bắt cá trầu, vừa chăm bà chăm em, vừa chăm mẹ nằm viện,… nhưng
Hoàng vẫn đạt được giải Nhất trong cuôc thi “Đường lên đỉnh Olympia”. Ý chí
và nghị lực kiên cường đã giúp những con người ấy vượt lên hoàn cảnh khó

×