Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (270.52 KB, 3 trang )
NGHỆ THUẬT TRÀ ĐẠO (PHẦN 2)
TRÀ THẤT
Trà thất là một căn phòng nhỏ dành riêng cho việc uống trà, nó còn được gọi là
“nhà không”. Đó là một căn nhà mỏng manh với một mái tranh đơn sơ ẩn sau một
khu vườn. Cảnh sắc trong vườn không loè loẹt mà chỉ có màu nhạt, gợi lên sự tĩnh
lặng. Trong khu vườn nhỏ có thể bố trí một vài nét chấm phá để tạo nên một ấn
tượng về một miền thung lũng hay cảnh núi non cô tịch, thanh bình. Nó như một
bức tranh thủy mặc gợi lên bầu không khí mà Kobiri
Emshiu đã tả:
Một chòm cây mùa hạ,
một nét biển xa,
một vừng trăng chiếu mờ nhạt.
Trên con đường dẫn đến trà thất có một tảng đá lớn, mặt tảng đá được khoét thành
một cái chén đựng đầy nước từ một cành tre rót xuống. Ở đây người ta rửa tay
trước khi vào ngôi nhà nằm ở cuối con đường, chỗ tịch liêu nhất:
Tôi nhìn ra,
không có hoa,
cũng không có lá.
Trên bờ biển,
một chòi tranh đứng trơ trọi,
trong ánh nắng nhạt chiều thu.
Ngôi nhà uống trà làm bằng những nguyên liệu mong manh làm cho ta nghĩ đến
cái vô thường và trống rỗng của mọi sự. Không có một vẻ gì là chắc chắn hay cân
đối trong lối kiến trúc, vì đối với thiền, sự cân đối là chết, là thiếu tự nhiên, nó quá
toàn bích không còn chỗ nào cho sự phát triển và đổi thay. Ðiều thiết yếu là ngôi
trà thất phải hòa nhịp với cảnh vật chung quanh, tự nhiên như cây cối và những
tảng đá. Lối vào nhà nhỏ và thấp đến nỗi người nào bước vào nhà cần phải cúi đầu
xuống trong vẻ khiêm cung, thậm chí vị samurai luôn luôn mang theo cây kiếm
bên mình cũng phải để lại nó ở bên ngoài. Bước vào phòng trà là một bầu không
khí lặng lẽ cô tịch, không có màu sắc rực rỡ mà chỉ có màu vàng nhạt của tấm
thảm rơm và màu tro nhạt của những bức vách bằng giấy.