Tải bản đầy đủ (.docx) (5 trang)

TIỂU LUẬN LỊCH SỬ GIÁO DỤC THẾ GIỚI Lịch sử giáo dục của Phật Giáo

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (115.77 KB, 5 trang )

Giáo Dục Phật Giáo
Đề tài: Lịch sử giáo dục của Phật Giáo
Lớp : Tâm lý giáo dục K36
Nhóm 9: Lê Thị Bích
Vũ Thị Chinh
Lâm Thị Ngọc Diệu
I. LỊCH SỬ PHÁT TRIỂN CỦA PHẬT GIÁO
 Phật giáo xuất hiện ở miền Bắc Ấn Độ cổ đại (nay thuộc Nêpan) vào cuối thế
kỷ VI trước Công nguyên. Khi ấy trong xã hội tình trạng phân chia đẳng cấp
rất khắc nghiệt. Sự ra đời của Phật giáo thể hiện tinh thần phản kháng của
những người nghèo, chống lại thuyết bốn đẳng cấp của đạo Bà la môn(Bà la
môn, quý tộc, bình dân gồm người buôn bán, thợ thủ công, nông dân và nô
lệ…), tìm con đường giải thoát con người khỏi nỗi khổ triền miên trong xã hội
nô lệ Ấn Độ.
 Người sáng lập Phật giáo là Thích Ca Mâu Ni (nghĩa là ông thánh hay nhà hiền
triết của tộc người Thích Ca). Đây là tên gọi khi thành đạo. Tên thật của Thích
Ca Mâu Ni là Siddhartha (Tất đạt đa) nghĩa là “người thực hiện được mục
đích”, họ là Gautama (Cù Đàm), vốn là con đầu vua Tịnh Phạn. Thích Ca Mâu
Ni sinh ngày 8 tháng 4 năm 563 trước công nguyên, và mất năm 483 trước
công nguyên. Năm 29 tuổi, ông quyết định từ bỏ cuộc đời vương giả của một
thái tử để đi tu, tìm đường diệt khổ cho chúng sinh
 Theo đường biển, các nhà sư Ấn Độ đã đến Việt Nam ngay từ đầu Công
nguyên. Luy Lâu, trụ sở quận Giao Chỉ, đã sớm trở thành một trung tâm phật
giáo quan trọng. Từ đây, có những người như Khương Tăng Hội (gốc Trung Á)
hoặc Ma-ha-kì-vực (Mahajivaka, nhà sư Ấn Độ), đã đi sâu vào Trung Hoa
truyền đạo.
 Theo kinh Badaryana của Bà-la-môn, mục tiêu giáo dục là nhằm tạo ra con
người trí tuệ, thánh thiện và siêu nhiên. Vì vậy, mục đích giáo dục cổ đại Ấn
Độ là chỉ đem lại tính chất làm tăng trưởng sức mạnh của tâm thức. Với ý
tưởng phát triển hiểu biết của con người, giúp con người đứng vững đôi chân
của mình bằng trí tuệ, lòng tự tin để mạnh dạn bước đi cho hết kiếp người trên


đường đời đầy chông gai nghiệt ngã này. Hay nói cụ thể hơn, nền giáo dục cổ
đại Ấn Độ nhắm tới việc xây dựng con người chân thật, theo đúng ý nghĩa của
nó.
 Theo Phật giáo, con người là trung tâm điểm. Sự chiến tranh hay hoà bình của
nhân loại từ xưa đến nay đều do con người gây ra. Vấn đề chính yếu là là làm
thế nào để giáo dục con người thẳng tiến trong con đường phát triển trí
tuệ một cách có phương pháp để đem lại an lạc và hạnh phúc cho mình và
người. Điều đó, đối với các nhà giáo dục cổ đại Ấn Độ lúc bấy giờ chỉ là một
giấc mơ. Mãi đến khi tôn giả Gotama đạt được giác ngộ tại Bồ-đề Đạo Tràng
này, thì giấc mơ ấy trở thành hiện thực. Đức Phật đã vạch ra con đường giáo
dục cụ thể, có lý thuyết, có thực hành và có kết quả trí tuệ, giải thoát khỏi khổ
đau thật sự từ con người, ngay trong đời sống hiện tại.
 Phật giáo du nhập vào nước ta từ TK III qua đường thủy và đường bộ. Khi vào
VN Phật giáo chia làm hai dạng: PG dân gian và PG cung đình
II. Mô Hình Nhân Cách
Mô hình nhân cách : CÁ NHÂN bao gồm Đức và Tài =>Mục tiêu là
thành Phật.
Mục đích thiết yếu hướng đến, đó là sự giác ngộ hoàn toàn, tức là đạt đến
cảnh giới hoàn thiện về nhân cách, hướng đến sự hoàn hảo không khiếm
khuyết và hoàn toàn trọn vẹn.
Hướng đến nhân cách hoàn thiện => Thành Phật chính là sự hoàn thành
rốt ráo nhất của nhân cách con người.
 Sáu mối tương quan để xây dựng một xã hội tốt đẹp. Đó là mối tương quan giữa
cha mẹ và con cái; giữa Thầy và trò; vợ và chồng; cá nhân và bà con láng giềng,
bạn bè; chủ và thợ; tu sĩ và cư sĩ. Nền giáo dục chính danh phải là một nền giáo
dục vị nhân bản vì chỉ nền giáo dục như thế mới làm cho các nước xích lại gần
nhau để có hòa bình thế giới cũng như mới có thể vực dậy đạo làm người đang suy
đồi, tái tạo lại an sinh xã hội cho đất nước.
 Giáo dục của Phật giáo là giáo dục chuyển hoá bản thân và xã hội, trên cơ sở tự
lực của mỗi người.

 Mục đích thiết yếu quan trọng mà đức Phật hướng dẫn cho học trò của mình
hướng đến, đó là sự giác ngộ hoàn toàn, tức là đạt đến cảnh giới hoàn thiện về
nhân cách, hướng đến sự hoàn hảo không khiếm khuyết và hoàn toàn trọn vẹn.
 Tinh thần bình đẳng, tinh thần dân chủ chất phác, Hiến pháp "Mọi người sinh ra
đều bình đẳng" hoặc ý đó cũng chứa đựng trong lời Phật dạy «cùng là người thì
sống không phân biệt vì máu cùng đỏ và nước mắt cùng mặn».
III. NỘI DUNG GIÁO DỤC
Nội dung giáo dục chủ yếu đi vào xây dựng niềm tin (tự thắp sáng đuốc soi
đường mà đi), ngăn chặn sự băng hoại xuống cấp của đạo đức, khơi dậy lòng
từ bi hỷ xả để mọi người phát tâm công đức làm từ thiện xã hội như giúp đỡ,
chăm sóc các người già cô đơn, nuôi dạy trẻ tật nguyền, mồ côi, khám chữa
bệnh miễn phí, ủng hộ đồng bào vùng bị thiên tai …
 Giáo lý nhà Phật khuyên con người luôn nhớ đến “đạo hiếu”, lấy chữ hiếu
làm đầu: “hạnh hiếu là hạnh Phật, tâm hiếu là tâm Phật”, “muôn việc ở thế
gian không gì hơn công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ”
 Phật giáo khuyên con người giữ ngũ giới: không sát sinh, không trộm cướp,
không tà dâm, không nói dối, không uống rượu/bia.
 Vô ngã, vô thường, duyên,
 Con đường giải thoát: là sự thành tâm, làm điều thiện, chấp nhận thân phận
IV. Phương Pháp Giáo Dục.
Phương thức giáo dục hoàn thiện nhân cách của Phật giáo là sự tự mình
giác ngộ và giúp người khác cùng giác ngộ, cũng chính là sự giáo dục
bản thân và giáo dục người khác.
 Phương thức giáo dục hoàn thiện nhân cách của Phật giáo là sự tự mình giác ngộ
và giúp người khác cùng giác ngộ, cũng chính là sự giáo dục bản thân và giáo dục
người khác. Phương pháp tự giáo dục mình và giáo dục người khác đều không
phải chỉ đơn thuần là truyền đạt tri thức, mà quan trọng sự giáo dục bản thân, và
đưa tri thức đi vào thực tiễn trong đời sống hằng ngày của con người.
Ý nghĩa quan trọng và đích thực nhất của Phật giáo chính là sự giác ngộ cuộc đời,
khiến cho bản thân từ trong sự mê muội của sóng gió điên đảo của đời người mà

tỉnh ngộ ra. Chỉ có duy nhất sự giác ngộ bản thân, mới có thể trở thành là nguồn
suối trí tuệ ngọt ngào, lòng bi nguyện tuôn chảy vô tận, và tinh thần dũng mãnh
tinh tiến không ngừng hướng thiện.
Phương pháp chủ yếu là giảng giải.
Phương pháp giáo dục thực tiễn
Phương pháp đàm thoại.
 Giáo dục Phật Giáo hướng đến phương pháp giáo dục là thực hành, và đạo
Phật là đạo thực hành mới thấy chứ không chỉ căn cứ vào sự nghe.
Như Phật nói:Những ai tin vào kiến thức lĩnh hội mà không thực hành thì
cũng chỉ là kẻ chăn bò thuê, chỉ nhận được một vài đồng lương ít ỏi và
lợi ích lớn nằm ở người chủ.
V. QUAN ĐIỂM VỀ CÁCH HỌC KHÁC CÁCH HỌC HIỆN NAY:
=>Phật giáo: chủ yếu là giảng giải, ít sử dụng các kỹ năng học tích cực,
xu hướng tiếp tục thói quen học ký ức.
Nó là một trải nghiệm tâm linh có tính hướng nội và tính cá thể tuyệt đối nên không thể
chứng minh hay bác bỏ. Vì vậy, mà Thiền Phật giáo chủ yếu phát huy sức mạnh trực giác
hướng nội trong các lĩnh vực triết học, đạo đức tôn giáo hay nghệ thuật,… và có khả năng
hấp dẫn đối với nhu cầu nội tâm.Hạn chế này vẫn đang tồn tại và khó khắc phục.
Với sự phát triển mạnh mẽ của khoa học công nghệ, mọi lĩnh vực trong đời sống con
người đều có bước nhảy vọt. Xu thế toàn cầu hoá thể hiện ngày càng rõ nét. Điều kiện đó
đòi hỏi con người phải hết sức năng động, nhanh nhạy nắm bắt vấn đề trong cuộc sống.
Trong khi đó, theo giáo lý nhà Phật con người trở nên không có tham vọng tiến thân,
b>ằng lòng với những gì mình đã có, sống nhẫn nhục, không đấu tranh, hướng tới cõi
niết bàn khi cuộc sống trần gian đã chấm dứt. Như vậy đạo đức Phật giáo đã tách con
người ra khỏi điều kiện thực tiễn của xã hội, làm cho con người có thái độ chấp nhận chứ
không phải là cải tạo thế giới. Đạo đức xuất thể của Phật giáo là chạy trốn nhu cầu bản
năng chứ không phải chế ngự thiên nhiên, bắt nó phục vụ cho mình. Các chương trình xã
hội của Phật giáo không phải cải tạo lại điều kiện sống mà chỉ để cố san bằng xã hội bằng
đạo đức, trong xã hội đó ai cũng từ bi, bác ái, hỉ xả, nhẫn nhục Đạo đức nhà Phật mất
dần giá trị cũng chính thái độ yếu thế này, với nhà Phật những nhu cầu về thể xác thì bị

coi là trần tục, kém đạo đức, nhất là trong cuộc sống ngày nay, khi mà con người đã đạt
được một trình độ nhất định, quan niệm trên càng không thể chấp nhận được. Do đó, ảnh
hưởng của Phật giáo càng xa rời thế hệ trẻ.
=>Giáo dục chủ yếu chú trọng vào phần Đức chưa coi trọng phần Tài.
=> Con đường giải thoát: là sự thành tâm, làm điều thiện, chấp nhận thân phận

×