Tải bản đầy đủ (.pdf) (92 trang)

KẾT QUẢ HOẠT ĐỘNG CỦA DOANH NGHIỆP NHÀ NƯỚC TRƯỚC VÀ SAU CỔ PHẦN HÓA LUẬN VĂN THẠC SĨ.PDF

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (485.22 KB, 92 trang )

B GIÁO DC VÀ ÀO TO
TRNG I HC KINH T TP. HCM

HUNH TH THÙY DNG
KT QU HOT NG CA DOANH NGHIP
NHÀ NC TRC VÀ SAU C PHN HÓA
Chuyên ngành: Tài Chính – Ngân hàng
Mã s: 60340201
LUN VN THC S KINH T
NGI HNG DN KHOA HC:
PGS.TS LÊ TH LANH
TP.H Chí Minh – Nm 2013
LI CAM OAN
h

g
Tôi xin cam đoan lun vn “KT QU HOT NG CA DOANH NGHIP
NHÀ NC TRC VÀ SAU C PHN HÓA” đây là công trình nghiên cu ca
tôi, có s h tr t Cô hng dn là PGS.TS Lê Th Lanh. Các ni dung đc đúc kt
t quá trình hc tp và các kt qu nghiên cu thc tin trong thi gian qua. Nhng s
liu trong các bng biu phc v cho vic phân tích, nhn xét, đánh giá đc chính tác
gi thu thp t các ngun khác nhau có ghi trong phn tài liu tham kho. Ngoài ra,
trong lun vn còn s dng mt s nhn xét, đánh giá cng nh s liu ca các tác gi
khác, c quan t chc khác và đu có chú thích ngun gc sau mi trích dn đ d tra
cu và kim chng.
Tôi hoàn toàn chu trách nhim trc nhà trng v s cam đoan này.
Thành ph H Chí Minh, tháng 11 nm 2013
Ngi vit
Hunh Th Thùy Dng
MC LC
TRANG PH BÌA


LI CAM OAN
MC LC
DANH MC CÁC BNG
TÓM TT 1
CHNG 1: GII THIU 2
CHNG 2: TNG QUAN CÁC KT QU NGHIÊN CU TRC ÂY 5
2.1. Các bng chng v nh hng tích cc ca c phn hóa lên kt qu hot
đng ca doanh nghip 5
2.1.1. nh hng ca c phn hóa lên kt qu hot đng ca doanh nghip do tác
đng đn đng c ca nhà qun lý 7
2.1.2. nh hng ca c phn hóa lên kt qu hot đng ca doanh nghip do tác
đng đn quá trình qun tr và hoch đnh chin lc ca công ty 8
2.1.3. nh hng ca c phn hóa lên kt qu hot đng ca doanh nghip do hn
ch “ràng buc ngân sách mm” 9
2.2. Các gi thuyt v nh hng ca c phn hóa lên kt qu hot đng ca
doanh nghip thông qua cu trúc vn doanh nghip 10
CHNG 3: PHNG PHÁP NGHIÊN CU VÀ D LIU 16
3.1. Phng pháp nghiên cu 16
3.1.1. ng dng phng pháp ca Megginson, Nash và Van Randenborgh 16
3.1.2. ng dng phng pháp DID 17
3.1.3. Các gi thuyt kim chng 18
3.1.4. Phng pháp nghiên cu mi quan h gia t l s hu ca nhà nc và kt
qu hot đng ca công ty 22
3.2. D liu 23
3.2.1. Nhóm mu nghiên cu 23
3.2.2. Nhóm mu kim soát 27
CHNG 4: KT QU THC NGHIM 28
4.1. Kt qu thc nghim t phng pháp Megginson, Nash and Van
Randenborgh 28
4.1.1. Kt qu phân tích toàn b mu 28

4.1.1.1. S thay đi kh nng to li nhun 29
4.1.1.2. S thay đi hiu qu kinh doanh 30
4.1.1.3. S thay đi đu ra (doanh thu) 30
4.1.1.4. S thay đi đòn by 31
4.1.1.5. S thay đi nhân công 32
4.1.2. Kt qu phân tích t vic chia nh mu theo các yu t 33
4.1.2.1. T l s hu còn li ca Nhà nc 34
4.1.2.2. Quy mô công ty: Công ty có quy mô ln và công ty có quy mô nh 36
4.1.2.3. V trí đa lý: Các công ty nm trong thành ph đô th và  tnh 39
4.1.2.4. Doanh nghip có s thay đi giám đc và doanh nghip không có s thay
đi giám đc 41
4.2. Kt qu thc nghim t phng pháp DID 45
4.3. Kt qu t phân tích hi quy v tng quan gia t l s hu còn li ca
nhà nc lên kt qu hot đng ca công ty 49
4.3.1. Kt qu hi quy mô hình 1 49
4.3.2. Kt qu hi quy mô hình 2 51
4.4. So sánh kt qu vi bài nghiên cu gc 53
CHNG 5: KT LUN 57
5.1. Tng quan kt qu nghiên cu 57
5.2. Hn ch ca đ tài 59
5.2.1. Hn ch v s lng mu 59
5.2.2. Hn ch v thông tin thu thp 60
5.2.3. Hn ch v mu kim soát 60
TÀI LIU THAM KHO
PH LC
DANH MC CÁC BNG
Bng 4.1: Phân tích toàn b mu 29
Bng 4.2: Phân tích theo t l s hu còn li ca Nhà nc 35
Bng 4.3: Phân tích theo quy mô công ty 37
Bng 4.4: Phân tích theo v trí đa lý 40

Bng 4.5: Phân tích theo s thay đi ban qun lý doanh nghip 43
Bng 4.6: Phân tích mu kim soát 46
Bng 4.7: Kt qu phng pháp DID 47
Bng 4.8: Kt qu hi quy mô hình 1 50
Bng 4.9: Kt qu hi quy mô hình 2 51
Bng 4.10: Kt qu kim đnh đa cng tuyn 53
Bng 4.11: So sánh kt qu vi bài nghiên cu gc 54
1
TÓM TT
Bài vit này xem xét các tác đng ca c phn hóa lên kt qu hot đng
kinh doanh ca 33 doanh nghip nhà nc đc c phn hóa ti Vit Nam. Nghiên
cu nh hng ca s thay đi trong qun lý và vai trò ca quyn s hu ca nhà nc
lên kt qu kinh doanh ca các doanh nghip nhà nc đc c phn hóa, bài nghiên
cu s dng danh sách gm 33 doanh nghip nhà nc Vit Nam đc c phn hóa
trong giai đon t nm 2004 đn nm 2010.
Trong nghiên cu này chúng tôi s dng các phng pháp đc gii thiu
đu tiên bi Megginson, Nash và Van Randenborgh (MNR 1994) bng cách s dng
kim đnh Wilcoxon và kim đnh t l đ so sánh kt qu trc và sau c phn hóa
ca các doanh nghip t đó đa ra nhn đnh v tác đng ca c phn hóa. Mc dù
phng pháp so sánh trc và sau khi đã đc áp dng cho nhiu nghiên cu, nhng
vn có 1 s thiu sót. Trên thc t, phng pháp này là không th đ tách bit các tác
đng ca t nhân vào hot đng doanh nghip t hiu ng đng thi vi các yu t
kinh t khác.  x lý vn đ này, phng pháp DID gi là s khác bit trong s khác
bit đc s dng trong bài báo này.
C hai phng pháp xác nhn rng t nhân hóa ti Vit Nam mang li s ci
thin đáng k trong hu ht các ch tiêu đo lng kt qu hot đng ca công ty, c th
là li nhun, hiu sut doanh thu, hiu sut thu nhp. S t nhân hóa dn đn nhng
thay đi quan trng trong bn cht và cu trúc ca quyn s hu ca các doanh nghip
cng nh trong qun lý nhân s, do đó làm nh hng đáng k đn hiu qu hot đng
ca các doanh nghip sau c phn hóa.

2
CHNG 1: GII THIU
Qun tr công ty đc đnh ngha nh là mt h thng các thit ch, chính
sách, lut l nhm đnh hng, vn hành và kim soát công ty. Qun tr công ty cng
bao hàm mi quan h gia nhiu bên, không ch trong ni b công ty nh các c đông,
ban giám đc điu hành, hi đng qun tr mà còn nhng bên có li ích liên quan bên
ngoài công ty: c quan qun lý Nhà nc, các đi tác kinh doanh và c môi trng,
cng đng, xã hi. Qun tr công ty là mt phn quan trng trong s phát trin ca khu
vc kinh t t nhân, không ch bi vì nó giúp tng cng kh nng ca công ty trong
vic thu hút đu t, tng trng và phát trin mà còn giúp cho các công ty vng mnh
hn trên th trng, làm n có hiu qu và nng cao hiu sut lao đng. Do đó, qun tr
công ty s có tác đng trc tip đn kt qu hot đng kinh doanh ca các công ty đó.
Nn kinh t Vit Nam sau chin tranh là nn kinh t k hoch hóa tp trung,
đc điu hành bi Nhà nc. Tuy nhiên, tri qua mt quá trình phát trin, nn kinh t
này đã bc l nhiu yu kém và không còn phù hp. Chính vì th, ng và Nhà nc
ta ch trng chuyn đi kinh t t nn kinh t k hoch hóa tp trung sang vn hành
theo c ch th trng, tuy vn b gii hn vi cm t “kinh t th trng có s qun lý
ca nhà nc”. Thi k 1986-2000 gi là thi k chuyn tip ca nn kinh t Vit
Nam, đã mang li nhng bc tin đáng k giúp kinh t Vit Nam ngày càng phát
trin.
Trong đó, c phn hóa doanh nghip nhà nc là mt gii pháp quan trng
đ đi mi quan h s hu trong doanh nghip nhà nc. C phn hóa đc xem là
mt s thay đi trong qun tr công ty, nhm đa dng hóa hình thc s hu, đi mi
phng thc qun lý doanh nghip, to đng lc cho ngi lao đng làm ch doanh
nghip. Các doanh nghip nhà nc đc tin hành c phn hoá thì vn ch s hu
doanh nghip nhà nc đc bán cho nhiu đi tng khác nhau nh các t chc kinh
t xã hi, các cá nhân trong và ngoài doanh nghip đã to c ch nhiu ngi cùng lo.
Nhà nc có th gi li mt t l c phn hoc không. Nh vy hình thc s hu ti
3
doanh nghip đã chuyn t s hu nhà nc duy nht sang s hu hn hp. T đây

dn đn nhng thay đi quan trng v hình thc t chc qun lý cng nh phng
hng hot đng ca công ty. Doanh nghip nhà nc sau c phn hoá s t chc hot
đng theo lut doanh nghip.
Tính đn nm 2012, c nc còn hn 1.300 doanh nghip nhà nc, trong đó
có 452 doanh nghip hot đng trong lnh vc an ninh, quc phòng, công ích, còn li
hn 820 doanh nghip tham gia kinh doanh vì mc đích li nhun. Hin ti, c nc
đang có 101 tp đoàn, tng công ty và 2 ngân hàng thng mi do nhà nc gi 100%
vn. Ngoài ra, có 23 tng công ty, ngân hàng thng mi nhà nc hoàn toàn c phn
hoá, nhà nc gi c phn chi phi.
Quá trình c phn hóa doanh nghip nhà nc đã góp phn gim mnh s
lng doanh nghip nhà nc, ci thin c cu doanh nghip nhà nc theo hng
tích cc, đó là, doanh nghip nhà nc ch nm gi nhng ngành, lnh vc, đa bàn
then cht, không nht thit phi gi t trng ln trong tt c các ngành, lnh vc ca
nn kinh t. Thêm vào đó, các doanh nghip nhà nc c phn hóa đã góp phn làm
gim gánh nng ca Nhà nc phi bao cp, bù l hng nm. Cùng vi đó, trong quá
trình c phn hóa, n xu ca các doanh nghip nhà nc cng đc x lý mt cách
c bn; đng thi, chm dt xu hng thành lp doanh nghip nhà nc mt cách tràn
lan. Trong các doanh nghip nhà nc đã c phn hóa, vai trò làm ch ca ngi lao
đng – c đông đc nâng lên rõ rt, t đó góp phn nâng cao hiu qu sn xut, kinh
doanh ca doanh nghip. Nhiu doanh nghip sau khi c phn hóa hot đng có hiu
qu, góp phn tng ngân sách nhà nc, tng thu nhp cho ngi lao đng, huy đng
vn xã hi cng tng lên, chm dt tình trng bù l ca ngân sách nhà nc, to thêm
công n vic làm cho ngi lao đng.
Trc yêu cu toàn cu hóa, các thành phn kinh t yêu cu phi đi mi đ
phù hp vi tình hình thc t, to ra s thay đi trong qun tr công ty đ giúp công ty
có th đng vng trong nn kinh t th trng. C phn hóa các doanh nghip nhà
nc là xu th tt yu, góp phn to đng lc cho các doanh nghip này n lc trong
4
sn xut kinh doanh, thu hút đu t, góp phn phát trin nn kinh t nc nhà. Tuy
nhiên, quá trình c phn hóa trong nhng nm gn đây đã b đình tr vì mt s lý do.

Bài nghiên cu này phân tích nh hng ca qun tr công ty thông qua c
phn hóa bng vic phân tích thng kê chi tit ca s khác bit (khác bit trc và sau
c phn hóa) trong kt qu hot đng ca các công ty đc c phn hóa trong thi gian
qua da trên vic phân tích bin đng các ch tiêu tài chính v kh nng sinh li, hiu
qu hot đng, đòn by và s lng lao đng. Bài nghiên cu mun góp phn nâng
cao nhn thc ca tt c các thành phn tham gia vào nn kinh t, đy nhanh quá trình
c phn hóa ca nhng doanh nghip nhà nc còn li.
Bài nghiên cu s dng phng pháp nghiên cu đc đa ra bi 3 nhà
nghiên cu Megginson, Nash and Van Randenborgh (1994), gi tt là phng pháp
MNR. Phng pháp này so sánh hot đng sn xut kinh doanh và tài chính trc và
sau c phn hóa ca mt mu đy đ các công ty.
Ngoài ra đ hn ch nhc đim phng pháp so sánh trc sau, bài nghiên
cu còn áp dng phng pháp DID (khác bit ca khác bit) đ so sánh s khác bit
gia hai nhóm công ty – công ty t nhân và công ty c phn trong cùng giai đon
nghiên cu. T đó thy đc là s khác bit gia hai loi hình và s khác bit theo
thi gian (trc và sau khi c phn hóa). C th s đc trình bày trong phn 3 ca bài
nghiên cu này.
Bài nghiên cu này s tr li nhng câu hi sau:
· nh hng ca vic c phn hóa đn kt qu hot đng kinh doanh ca
các công ty đc c phn nh th nào?
· C phn hóa có tht s tng cng kt qu hot đng ca các doanh
nghip nhà nc đc c phn hóa hay không thông qua vic so sánh kt qu hot
đng ca doanh nghip trc và sau khi c phn hóa?
5
CHNG 2: TNG QUAN CÁC KT QU NGHIÊN CU
TRC ÂY
C phn hóa hay còn gi là t nhân hóa, có ngha xã hi hóa các ngun lc
quc gia là mt xu hng tt yu đã và đang đc thc hin  hu ht các quc gia
trên th gii t hn 30 nm qua. T nhân hóa, đn gin là quá trình chuyn đi quyn
s hu v hàng hóa dch v t khu vc công sang khu vc t nhân. Chng trình t

nhân hóa bt đu vào nm 1984 và đã đi đc mt chng đng gn mt phn t th
k. K t đó, t nhân hóa đã tr thành mt phn chính sách ca chính ph, không ch 
các nc phát trin mà còn  các nc xã hi ch ngha trc đây và vic đánh giá
hiu qu kinh t ca s hu t nhân đi lp vi nhà nc đã là ch đ ca cuc tranh
lun gia các nhà nghiên cu. Mt trong nhng lý do ti sao qun tr doanh nghip đã
tr thành mt ch đ ni bt trong hai thp k qua theo Becht, Bolton, và Rosell
(2002) là làn sóng t nhân hóa trên toàn th gii đã đa ra vn đ công ty mi đc c
phn hóa nên đc s hu và kim soát nh th nào.
2.1. Các bng chng vănh hng tích cc ca c phn hóa lên kt qu hot
đng ca doanh nghip
V lý thuyt, vai trò ca Nhà nc trong phát trin kinh t là không th thiu
nh nhà kinh t hc ni ting John Maynard Keynes cho rng, Nhà nc có th thúc
đy tng trng kinh t và s n đnh ca khu vc t nhân thông qua kim soát lãi
sut, thu và các d án công. Các Tng thng M Franklin D. Roosevelt và Obama
đu áp dng lý thuyt kinh t ca Keynes nhm đi phó vi cuc i suy thoái 1929 -
1933 và khng hong tài chính toàn cu 2008 -2009 (Thorne, Ferrell & Ferrell 2011).
Tuy nhiên t khi bt đu, quá trình t nhân hoá đc kích đy do c ch th trng,
đc xem là có nhiu u vit hn, bo đm cho mi hot đng kinh t t do phát trin:
trong c ch th trng mi ngi có quyn la chn công vic phù hp,  đó hot
đng kinh doanh din ra theo phng thc “thun mua va bán”.  c ch này, ch có
cnh tranh mà theo Adam Smith gi là “bàn tay vô hình” điu khin tt c. Cnh tranh
s làm cho các nhà sn xut không hiu qu, thiu nhy bén t đng rút lui khi th
6
trng, t đó các ngun lc s dng không hiu qu s đc phân phi li cho nhng
ngi bit cách s dng hiu qu hn.
 đánh giá đc tác đng ca vic t nhân hóa đn kt qu hot đng ca
doanh nghip, nhiu nghiên cu thc nghim đã đc tin hành. Nghiên cu thc
nghim trong hai thp k qua nói chung đã thng nht rng doanh nghip c phn hóa
dng nh có kt qu tt hn so vi các doanh nghip nhà nc. Nghiên cu thc
nghim cho thy s hu t nhân có th giúp ci thin hot đng tài chính ca các

doanh nghip, và điu này thc s đã đc khng đnh lp đi lp li trong các nghiên
cu thc nghim (ví d, Vickers và Yarrow, 1991; Shleifer, 1998; D'Souza và
Megginson, 1999; Nellis, 1999, 2000; Havrylyshyn và McGettigan, 2000; Djankov và
Murrell, 2000; Shirley và Walsh, 2000; Megginson và Netter, 2001;Megginson và
Sutter, 2006). Chính t đó, các nhà nghiên cu càng mun tìm hiu sâu hn v các yu
t đã dn đn s ci thin này.
Có rt nhiu lý gii cho nhng tác đng tích cc ca s hu t nhân  cp đ
doanh nghip. Mt khi chính ph can thip vào hot đng ca th trng, bng cách
tr cp hay cm đoán mt s hot đng kinh doanh s li to ra các hot đng không
hiu qu và không th phân b mt cách ti u các ngun lc. iu này hoàn toàn phù
hp, chí ít là v mt lý thuyt, đi vi các hot đng trong lnh vc công và nó có tác
đng sâu sc trong vic hoch đnh chính sách cho lnh vc này.
Mt trong nhng quan đim chi phi trong nghiên cu là các doanh nghip
t nhân hot đng tt hn doanh nghip Nhà nc, và quá trình chuyn đi t s hu
Nhà nc sang s hu t nhân s nâng cao hiu qu sn xut kinh doanh ca doanh
nghip. Quan đim s hu t nhân gii quyt các vn đ ca s thiu hiu qu quyn
s hu nhà nc đc đ cp trong các nghiên cu ca Boardman và Vining, 1989;
Dewenter và Malatesta, 2001; Megginson và Netter, 2001. ng lc ca quá trình c
phn hóa có th đc xem xét t ba cp đ: nhà nc, ngi lao đng, và ban lãnh đo
doanh nghip. Nh đã đ cp  trên,  cp đ v mô chính sách c phn hóa xut phát
t các đng c tài chính, mà c th là đ gim gánh nng cho ngân sách nhà nc. S
qun lý không hiu qu ca nhà nc đc cho là nguyên nhân đ nhà nc can thip
7
sâu vào các doanh nghip nhà nc v các lnh vc: lut l, các c đông, chính sách
ngành ngh và các chính sách xã hi, đôi khi s can thip ca nhà nc trc c phn
hóa nh là các mc tiêu chính tr (Kornai 1992, Roland 2000), nhng đng c đã b
bóp méo nh ràng buc ngân sách mm (Kornai 1988, 1993, 2000; Berglof và Roland
1998; Frydman, Gray, Marek, Hessel, và Rapaczynski 2000), và s đc quyn ca
doanh nghip nhà nc (Vining và Boardman nm 1992; Laffont và Qian, 1999).
 gii quyt cho nhng yu kém trong hiu qu sn xut kinh doanh ca

doanh nghip nhà nc thì t nhân hóa đc xem là mt bin pháp hu hiu. nh
hng ca c phn hóa lên kt qu hot đng ca doanh nghip đc tóm tt thông
qua nhng yu t sau.
2.1.1. nh hng ca c phn hóa lên kt qu hot đng ca doanh nghip do
tác đng đn đng c ca nhà qun lý
T nhân hóa giúp sa cha đng c ca các nhà qun lý và các bên liên quan
khác và có l chính ban giám đc doanh nghip mi là ngi quyt đnh tc đ c
phn hóa. iu này có ngha là ch khi nhng thành viên ca ban giám đc có đng c
mnh m đ c phn hóa thì vic c phn hóa mi có th thun chèo mát mái. Khi còn
là qun lý ca mt doanh nghip nhà nc và hng lng theo ch đ nhà nc, nhà
qun lý không phi đi mt vi nhng áp lc v doanh thu, li nhun ca công ty vì
trên thc t khi doanh nghip làm n thua l, nhà nc s có nhng khon tr cp, bù
l đ cu vt doanh nghip. Th nên mt khi doanh nghip đc t nhân hóa, vic bù
l t nhà nc là không còn na, doanh nghip phi thc hin c ch t thu, t chi, ly
doanh thu bù đp chi phí, li nhun đc gi li hoc phân chia mt phn. i vi các
nhà qun lý, đng c v tài chính sau khi t nhân hóa có th tr nên mnh m hn.
Không ít v giám đc doanh nghip nhà nc coi c phn hóa là c hi ngàn nm có
mt đ bin tài sn ca công thành tài sn ca riêng mt cách hp pháp, và ri sau đó
nghim nhiên tr thành ông ch mi ca doanh nghip. Ngoài ra, mt thách thc đi
vi nhà qun lý là h phi làm sao đ to ra đc càng nhiu li nhun càng tt ch
không phi ch vì s gia tng đáng k trong tin lng mà còn mc đ bin đng tin
lng theo kt qu kinh doanh ca các nhà qun lý (Wolfram, 1998; Cragg và Dyck,
8
1999; Cuevo và Villalonga, 2000). Mt khi doanh nghip đã đc t nhân hóa, vn đ
qun tr tài chính cng là mt thách thc đi vi ngi qun lý. Khi đó, trách nhim,
ngha v và li ích ca nhà qun lý s đi đôi vi nhau. Các nhà qun lý trong doanh
nghip t nhân phi đi mt vi mi đe da sa thi nu h kém hiu qu (Muravyev,
2001; Firth, Fung, và Rui, 2006). iu này s không din ra đi vi mt doanh nghip
nhà nc vì h không th tip tc duy trì tâm lý  ch, bo th nh trc na.
2.1.2. nh hng ca c phn hóa lên kt qu hot đng ca doanh nghip do

tác đng đn quá trình qun tr và hoch đnh chin lc ca công ty
Ngoài s tác đng đn đng c ca nhà qun lý, đim thay đi rõ nét nht
sau khi t nhân hóa là tính t ch và linh hot cao. Trc ht phi k đn quyn t ch
hoàn toàn trong hot đng sn xut kinh doanh và không b làm phin bi s can thip
có tính hành chính và ch quan t các c quan qun lý nhà nc. Sau khi t nhân hóa,
doanh nghip đc nm quyn ch đng trong vic hoch đnh chin lc, các quyt
đnh đu da trên nhu cu thc t ca th trng, tình hình hin ti ca doanh nghip,
không còn chu s chi phi và điu tit ca Nhà nc nh trc đây. Chính vì th mt
trong nhng kt lun ca D'Souza và Megginson, 2000 là thay đi quyn s hu cng
có th mang li s đi mi trong qun lý vi nng lc, k nng và ngun lc phù hp
hn vi môi trng mi. S hu t nhân phân bit chính tr, qun lý nhà nc, và hot
đng kinh t, do đó ngày càng có s tách bit gia nhà nc ra khi các hot đng
kinh doanh hàng ngày ca các doanh nghip t nhân (Shirley, 1999; Hellman và
Kaufmann, 2003). Mt h qu ca s tách bit này là vic chính ph can thip vào các
công ty t nhân tr nên khá tn kém (Shleifer và Vishny, 1994). iu này s giúp hn
ch mc đ can thip ca chính ph, giúp cho doanh nghip t ch trong quá trình
qun tr và hoch đnh chin lc ca mình. Và cng nh vào tính t ch và áp lc v
s tn ti ca doanh nghip trong th trng, nhà qun lý doanh nghip buc phi đa
ra chin lc phù hp và hiu qu nht, nhm nâng cao kh nng tn ti, phát trin,
tng th phn ca doanh nghip trong thng trng.
9
2.1.3. nh hng ca c phn hóa lên kt qu hot đng ca doanh nghip do
hn ch “ràng buc ngân sách mm”
Vn đ th 3 liên quan đn khái nim “ràng buc ngân sách mm” ngha là
tái cp vn ca các doanh nghip làm n thua l thông qua tr cp, min gim thu, n
đnh giá đu vào, n đnh giá đu ra, tín dng u đãi hoc tín chp (Kornai, 1992).
Trc đây khi doanh nghip nhà nc luôn đc coi là thành phn kinh t ch đo
trong nn kinh t, các doanh nghip này đc hng rt nhiu u đãi trong quá trình
phát trin. Nguyên nhân chính khin các nn kinh t k hoch hóa tp trung sn xut
không có hiu qu, lâm vào tình trng thiu thn trin miên và siêu lm phát, đó chính

là tình trng ràng buc ngân sách mm đi vi các doanh nghip nhà nc (Kornai
1992). Các lãnh đo ca doanh nghip không có đng lc đ thay đi công ngh và
sáng to đ đa dng sn phm, nâng cao cht lng mà đu t ngc dòng vào các sn
phm và dch v đu vào cho sn xut đòi hi nhiu công sc, thi gian đu t lâu và
thu li chm. Chính vì th mt khi t nhân hóa đc tin hành, quyn hn và quyn li
ca Nhà nc gim đi đáng k thì ràng buc ngân sách mm cng khó thc hin hn
trc (Roland, 2000). T quan đim đó, s hu t nhân thay đi vai trò ca nhà nc
 khía cnh nh mt nhà cung cp kinh phí, và do đó, có th dn đn vic gim các
khon tr cp.
Tóm li, theo các nghiên cu thc nghim hin ti, lý do chính mà s hu t
nhân có th nâng cao hiu qu hot đng ca các doanh nghip t nhân là nó giúp ci
thin hiu qu ca qun tr trong các doanh nghip.  xut này đã đc đa ra bi
các nhà lý lun và xác nhn bi s lng ln các thc nghim nghiên cu  nhiu
nc và khu vc khác nhau. Công ty c phn mang li hiu qu kinh doanh cao góp
phn hoàn thin c ch th trng, do quan h đa s hu trong công ty c phn nên
quy mô có kh nng m rng, huy đng vn d, thu hút đc nhiu nhà đu t và tit
kim ca dân c, nên có th m rng quy mô nhanh. Trong công ty c phn, quyn s
dng vn tách ri quyn s hu nên hiu qu s dng vn cao hn. ó là vì vn trao
vào trong tay các nhà kinh doanh gii, bit cách đ làm cho đng vn sinh li. Mt
khác, do c ch phân b ri ro đc thù, ch đ trách nhim hu hn đi vi các khon
10
n trong mc vn ca công ty nên các nhà đu t tài chính có th mua c phn, to c
hi đ huy đng vn. c bit, c phn hoá doanh nghip nhà nc cng là cách đ
ngi lao đng tham gia vào công ty ch không phi là làm thuê nên tng trách nhim
ca h đi vi công vic.
Ngoài ra, lý thuyt đi din cng giúp gii thích mt s tht đã đc ghi chép
đy đ trong các nghiên cu thc nghim là khác bit v hiu sut đã đc quan sát
thy trong các doanh nghip t nhân. Tuy nhiên, theo Cuervo và Villalonga (2000),
nhng khác bit này s ph thuc vào cách thc t chc và hoàn cnh (bao gm c các
chính sách liên quan đn bãi b quy đnh, t do hóa, phng pháp t nhân hóa, và tái

cu trúc). Tng t nh vy, Roland (2000) tranh lun rng “hiu qu ca qun tr
doanh nghip trong các nn kinh t chuyn đi khác nhau có liên quan trc tip đn
chính sách t nhân hóa đc la chn và đn s phân b quyn lc kinh t và môi
trng kinh t đc to ra bi chính sách t nhân hóa c th”. Roland cho rng các
chính sách t nhân khác nhau trong điu kin kinh t và chính tr ban đu khác nhau có
th dn đn s khác nhau trong qun tr doanh nghip ca các công ty thông qua nn
kinh t chuyn đi mà trong đó có Vit Nam và Trung Quc. Thêm vào đó, theo J
D'Souza (2005) kt qu t c phn hóa cng s khác nhau gia các nc phát trin và
các nc đang phát trin.
2.2. Các gi thuyt vănh hng ca c phn hóa lên kt qu hot đng ca
doanh nghip thông qua cu trúc vn doanh nghip
Mc tiêu ca nghiên cu này là đ kim tra tác đng ca thay đi trong qun
tr công ty t quá trình c phn hóa đi vi các doanh nghip nhà nc đc c phn
hóa ti Vit Nam. Bài vit này tp trung vào tính nng đc bit ca qun tr doanh
nghip sau t nhân hóa trong doanh nghip Vit Nam, c th liên quan ti quy mô còn
li ca s hu nhà nc sau khi t nhân hóa s nh hng nh th nào lên kt qu hot
đng ca công ty.
Phng pháp t nhân hóa  Vit Nam đc xem là khác bit so vi chng
trình c phn hóa ti nhiu nn kinh t chuyn đi khác (tr Trung Quc), trung bình
phn còn li ca nhà nc và quyn s hu ca ngi trong công ty ti các doanh
11
nghip c phn hóa đn nm 2004 vn chim khong 80% tng s quyn s hu. Mt
trong nhng mc tiêu ca bài vit này là xem xét là phn vn còn li ca nhà nc có
nh hng đn kt qu ca quá trình c phn hóa ca các công ty  Vit Nam hay
không.
c tính th hai ca chng trình t nhân hóa ti Vit Nam là các doanh
nghip t nhân ti Vit Nam ít có s thay đi ban qun lý hn so vi các nc khác 
nn kinh t không chuyn đi và chuyn đi (bao gm c Trung Quc). Muravyev
(2001) khng đnh rng t l thay đi ban qun lý trung bình bt buc trong doanh
nghip t nhân ca Nga sau nm đu tiên là khong 15-20% (trong khi mt s c tính

khác có th th cao ti 25-35%). Tuy không có s liu thng kê ca t l thay đi ban
qun lý Trung Quc sau nm đu tiên ca t nhân hóa, nhng t l cho các công ty
niêm yt ca Trung Quc là khong 40% (Firth, Fung, và Rui 2006).
Chính vì th bài nghiên cu này s đi sâu hn v nhng nghiên cu thc
nghim v nh hng ca phn vn s hu còn li ca nhà nc ti các nn kinh t
chuyn đi.
Có nhiu nghiên cu cho rng s hu Nhà nc là không hiu qu, có tính
quan liêu và tiêu tn mt lng vn ln (Janet 2009; Ongore 2011). Nói cách khác,
hiu qu tài chính ca phn vn Nhà nc là không có. Mc dù có nhng nghiên cu
khác ch ra rng s hu ca Nhà nc trong các công ty c phn có th giúp nâng cao
hiu qu tài chính doanh nghip (Le & Buck 2011; LI, Sun & Zou 2009; Tian & Estrin
2008), song quan đim chi phi trong nghiên cu là các doanh nghip t nhân hot
đng tt hn doanh nghip Nhà nc, và quá trình chuyn đi t s hu Nhà nc
sang s hu t nhân s nâng cao hiu qu sn xut kinh doanh ca doanh nghip. Tuy
nhiên, nhìn chung có 3 quan đim nh sau:
Th nht, s hu ca Nhà nc làm gim hiu qu tài chính doanh nghip.
Ongore (2011) s dng cách tip cn kt hp c yu t cu trúc s hu và t l tp
trung s hu trong nghiên cu ca mình đi vi 42 công ty niêm yt  Kenya và đã
xác nhn rng s hu ca chính ph trong các doanh nghip niêm yt nc này có
quan h nghch vi hiu qu li nhun doanh nghip. Cng vi kt qu tng t,
12
nhng Bhatti & Sarwet (2012) thm chí còn nêu rõ trong nghiên cu ca mình nhng
nguyên nhân chính dn đn kt qu kinh doanh ti t ca mt trong nhng doanh
nghip ln nht Pakistan là Tng công ty đng st Pakistan (Pakistan Railways), đó
là c ch qun lý tài chính kém, h thng thông tin qun lý thiu ht, thiu các ch tiêu
đánh giá hiu qu tài chính ch cht đc thng nht, và tình trng tham nhng.
Th hai, mt s nghiên cu cho thy tác đng tích cc ca phn vn Nhà
nc đi vi hiu qu tài chính doanh nghip, nhng trong mt s nhóm doanh nghip
nht đnh. Nhng kt qu này ch yu tìm thy đi vi các công ty niêm yt trên th
trng Trung Quc. Trên th trng này, Tian & Estrin (2008) đã tin hành mt

nghiên cu vi c s d liu là hn 9.000 quan sát trong 10 nm (1994 - 2004) trên th
trng chng khoán Trung Quc. Các tác gi rút ra đc kt qu là s hu ca Nhà
nc không làm gim hiu qu công ty mà có tác dng tích cc nu t l s hu Nhà
nc đt t 25% tr lên trong doanh nghip. C th, mi quan h gia hiu qu tài
chính doanh nghip và s hu Nhà nc có dng ch U: giá tr công ty gim khi t l
s hu Nhà nc tng lên, nhng s bt đu tng t ngng nói trên. Kt qu tìm đc
ca Tian & Estrin (2008) gi ý rng trong điu kin mt nc chuyn đi nh Trung
Quc, phn vn Nhà nc nu đt mt mc đ đ ln nht đnh hoàn toàn có th đóng
góp vào vic tng giá tr công ty. Mt đóng góp quan trng khác trong khía cnh này
và cng trên th trng Trung Quc là nghiên cu ca LI, Sun & Zou (2009). Nghiên
cu này phát hin ra rng s bin đng ca kt qu kinh doanh theo phn vn Nhà
nc ph thuc vào mc đ li nhun ca doanh nghip; c th, các tác gi phát hin
ra tác đng tiêu cc rt đáng k ca phn vn Nhà nc nhng ch đi vi các doanh
nghip có li nhun cao. Nói cách khác, đi vi các doanh nghip đt kt qu kinh
doanh bình thng tr xung, không có nh hng xu nào đáng k ca phn vn Nhà
nc theo nghiên cu ca LI, Sun và Zou (2009). Mt đim cn lu ý là Vit Nam và
Trung Quc đu là nhng nn kinh t chuyn đi và có nhiu nét tng đng.
Th ba, có nghiên cu tìm ra mi liên h tng h gia s hu Nhà nc và
hiu qu tài chính doanh nghip. Le & Buck (2011) s dng các nhân t trung gian
trong mô hình phân tích và ch ra rng s hu Nhà nc không có mi liên quan trc
13
tip vi kt qu kinh doanh ca doanh nghip. Thay vào đó, có mt mt xích liên kt
thng b b qua gia hai nhóm bin s trên là chi phí đi din (agency cost) - đc
tính bng chi phí hot đng chia cho doanh thu. Các tác gi đ tài tin hành thu thp
d liu chui thi gian 3 nm đi vi hn 1.000 công ty niêm yt trên th trng chng
khoán Trung Quc và kt qu nghiên cu cui cùng cho thy s hu Nhà nc quan
h nghch bin mt cách rõ rt đi vi chi phí đi din và vì th có quan h thun chiu
vi hiu qu tài chính doanh nghip bi vì chi phí đi din thp (khi s hu Nhà nc
cao), có ngha là hiu qu tài chính cao. Nhìn chung, Le & Buck (2011) nhìn nhn
phn vn Nhà nc nh là mt loi tài sn chin lc thay vì mt gánh nng trong c

cu s hu công ty.
Nhìn chung, các nghiên cu thc nghim v nh hng ca t l s hu còn
li lên kt qu hot đng kinh doanh ca doanh nghip cng đa ra nhiu nhn đnh
khác nhau, điu này còn ph thuc rt nhiu vào đc đim kinh t, hình thc t nhân
hóa … ca nn kinh t nghiên cu nh đã đ cp  trên. Vit Nam vi nn kinh t
chuyn đi thì kt qu nh th nào s đc trình bày và gii thích c th  nhng phn
sau.
Ti Vit Nam, đt ci cách doanh nghip nhà nc đu tiên bt đu vào nm
1989. Các doanh nghip nhà nc thua l nng b gii th, các doanh nghip còn li
đc sp xp li thông qua sáp nhp và cng c li. Vào nm 1992, chính ph quyt
đnh thc hin thí đim c phn hóa. Tuy nhiên, làn sóng c phn hóa  nc ta thc
s ch bt đu t gia nm 1998 sau khi Ngh đnh 44 ca Chính ph đc ban hành.
T khi Ngh đnh 44 đc trin khai vào gia nm 1998 cho ti cui nm 2004, đã có
hn 2000 doanh nghip nhà nc đã đc c phn hóa, góp phn gim t trng ca
khu vc nhà nc trong GDP t 42% vào đu nhng nm 1990 xung còn 39% vào
nm 2003, đng thi s lng lao đng trong các doanh nghip công nghip thuc khu
vc nhà nc cng đã gim t 2,5 triu nm 1990 xung khong 1,6 triu trong nm
2000.
Bài nghiên cu này đc thc hin da trên bài nghiên cu gc ca tác gi
Giang Trn “The impacts of corporate governance on the performance of privatized
14
firms in Vietnam” – “nh hng ca Qun tr công ty đn kt qu hot đng ca
nhng công ty c phn ti Vit Nam” (2008) nghiên cu nh hng ca c phn hóa
ti kt qu hot đng doanh nghip. D liu gm 209 mu công ty t 15 ngành công
nghip, các công ty đc t nhân hóa vào nm 2002 hoc 2003 và có ít nht hai quan
sát hàng nm trong nhng nm trong biên đ -2 đn -1 và + 1 đn +2, khi nm ca
vic t nhân hóa đc xác đnh là nm 0.
Phng pháp nghiên cu đc s dng đc gii thiu đu tiên bi
Megginson, Nash và Van Randenborgh (1994) hay còn gi là MNR. Phng pháp
MNR là vit tt t tên ca 3 nhà nghiên cu Megginson, Nash và Van Randenborgh,

đc gi là phng pháp so sánh trc-sau, tc là so sánh hot đng sn xut kinh
doanh và tài chính trc và sau c phn hóa ca mt mu đy đ các công ty, đc gi
là mu hoàn chnh. Sau đó, phân chia mu thành các mu nh, đc gi là mu con,
da trên các nhân t mà các tài liu đu cho thy là có nh hng đn s bin đng
trong hot đng công ty sau t nhân hóa và đánh giá nhng khác bit đáng k trong
hot đng gia các mu con.  đánh giá xem công ty nào thu li nhiu nht t c
phn hóa, bài nghiên cu ca Giang Trn đã xem xét nh hng ca các yu t nh t
l phn trm quyn s hu còn li ca nhà nc sau c phn hóa, quy mô công ty, các
khía cnh qun tr công ty, v trí đa lý. Do đó, các mu con s đc chia theo các yu
t này và đánh giá kt qu t các mu con đ đa ra nhn đnh v nh hng ca c
phn hóa cho tng nhóm công ty. S dng phép kim đnh Wilcoxon v du th hng
làm phng pháp nguyên tác ca công vic kim chng cho nhng thay đi trng yu
trong bin hiu qu kinh doanh thông qua viêc s dng các giá tr trung bình ca trc
và sau quá trình chuyn đi trong bc đu tiên. Phép kim đnh Wilcoxon v du th
hng đn gin là phng pháp phi tham s ca kim đnh t các mu đc hiu chnh.
Gi thuyt ca phép kim đnh là s khác nhau gia các trung bình ca các bin trc
và sau quá trình chuyn đi là bng 0.
Mc dù phng pháp so sánh trc và sau khi đã đc áp dng cho nhiu
nghiên cu, nhng vn có 1 s thiu sót. Trên thc t, phng pháp này là không th
đ tách bit các tác đng ca t nhân vào hot đng doanh nghip t hiu ng đng
15
thi vi các yu t kinh t khác.  x lý vn đ này, phng pháp DID (khác bit ca
khác bit) đã đc s dng. Phng pháp DID giúp khc phc các nhc đim ca
phng pháp so sánh trc-sau bng vic so sánh s khác bit gia hai nhóm công ty
– công ty t nhân và doanh nghip nhà nc trong cùng giai đon ly mu. T đó thy
đc là s khác bit gia hai loi hình và s khác bit theo thi gian (trc và sau khi
c phn hóa). Trong phng pháp này, phép kim đnh Mann – Whitney đã đc s
dng. Kim đnh Mann – Whitney đc dùng đ kim đnh gi thuyt v s ging
nhau ca 2 phân phi tng th. Gi thuyt ca phép kim đnh là s khác nhau gia 2
nhóm mu nghiên cu: nhóm các công ty đc c phn hóa và nhóm các doanh nghip

nhà nc trong cùng mt giai đon nghiên cu.
Ti Vit Nam, ngoài bài nghiên cu ca Giang Trn (2008) thì trc đó đã
có vài nghiên cu, kho sát v nh hng ca c phn hóa lên kt qu hot đng
doanh nghip. C th là kho sát trên toàn quc gn đây ca 261 doanh nghip t nhân
vào nm 2002 đc thc hin bi Trung Vin Qun lý kinh t (CIEM) cho thy t
nhân hóa đã có ý ngha tác đng tích cc đn kt qu hot đng tng th, tình trng tài
chính, và tái c cu nht doanh nghip. Ví d, 93% doanh nghip báo cáo rng hot
đng tài chính ca h ci thin sau khi t nhân hóa. iu đáng chú ý nht và có sc
thuyt phc ca nghiên cu v tác đng ca c phn hóa lên kt qu kinh doanh ca
doanh nghip ti Vit Nam gn đây là bài báo ca Trng, Lanjouw, và Lensink
(2006). ây là có l là nghiên cu đu tiên s dng phng pháp kinh t lng đ
nghiên cu tác đng ca s hu t nhân ti Vit Nam. Trng, Lanjouw, và Lensink
đã áp dng phng pháp ca Megginson, Nash và Randenborgh (1994) đ so sánh
hot đng tài chính trc và sau t nhân hóa và hot đng ca 84 doanh nghip nhà
nc (mu) và các công ty t nhân 121 (mu ph) t nm 1993 đn nm 2002.
Trng, Lanjouw, và Lensink thy rng t nhân hóa đã ci thin đc đáng k kh
nng sinh li (đo bng thu nhp trc thu trên tài sn, doanh thu và vn ch s hu)
và tính hiu qu (đo bng hiu sut kinh doanh thc t và hiu sut thu nhp) ca các
doanh nghip.
16
CHNG 3: PHNG PHÁP NGHIÊN CU VÀ D LIU
Trong phn 2, bài nghiên cu đã đ cp đn phng pháp lun đc các
nghiên cu trc đây s dng. Phn này s trình bày ng dng ca phng pháp lun
nghiên cu, các gi thuyt kim chng, ngun d liu và cui cùng là vic la chn
mu nghiên cu.
3.1. Phng pháp nghiên cu
Bài nghiên cu này s dng kt hp đng thi 2 phng pháp sau đ phân
tích nh hng c phn hóa tác đng lên kt qu hot đng kinh doanh ca doanh
nghip.
3.1.1. ng dng phng pháp ca Megginson, Nash và Van Randenborgh

Phn này trình bày ng dng phng pháp MNR đ so sánh kt qu hot
đng kinh doanh ca các công ty trc và sau khi c phn hóa nh th nào hay nói
cách khác là tác đng ca c phn hóa s tác đng lên hiu qu hot đng kinh doanh
ca các công ty nh th nào.
Bc đu tiên sau khi thu thp đy đ các ch tiêu tài chính ca các công ty
nh đã đ cp phn trên, tác gi s tính toán các bin đánh giá kt qu hot đng kinh
doanh cho nhng công ty mu trong nhng nm trc và sau khi c phn hóa. Bài
nghiên cu này thc hin đánh giá hiu qu kinh doanh cho 1-3 nm trc khi c phn
hóa và 1-3 nm sau khi c phn hóa. Sau đó tác gi thc hin tính toán giá tr trung
bình ca cách bin hiu qu kinh doanh cho mi công ty trong khong thi gian trc
khi c phn hóa ( nm -3 đn -1) và cho khong thi gian sau khi c phn hóa (nm +1
đn nm +3). Nm 0 là nm chuyn đi gia doanh nghip Nhà nc và công ty c
phn không nm trong quy trình phân tích.
Bc th hai, tác gi s dng phép kim đnh Wilcoxon v du th hng làm
phng pháp nguyên tác ca công vic kim chng cho nhng thay đi trng yu
trong bin hiu qu kinh doanh thông qua vic s dng các trung bình ca trc và sau
quá trình chuyn đi trong bc đu tiên. Phép kim đnh Wilcoxon v du-th hng
đn gin là phng pháp phi tham s ca kim đnh t các mu đc hiu chnh.
17
Câu hi nghiên cu là: S khác nhau gia các trung bình ca các bin trc
và sau quá trình c phn hóa là bng 0.
Các gi thuyt đc đt ra:
· H
0
: Không có s khác nhau gia các trung bình ca các bin trc và sau
quá trình c phn hóa.
· H
1
: Có s khác nhau gia các trung bình ca các bin trc và sau quá
trình c phn hóa.

Thêm vào phép kim đnh Wilcoxon, bài nghiên cu này cng trình bày phép
kim đnh t l đ bit liu t l công ty có kt qu hot đng sau c phn hóa ln hn
so vi trc c phn hóa.
3.1.2. ng dng phng pháp DID
Mc dù phng pháp so sánh trc và sau khi đã đc áp dng cho nhiu
nghiên cu, nhng vn có 1 s thiu sót.  khc phc, phng pháp DID (khác bit
ca khác bit) đã đc s dng. Phng pháp DID giúp khc phc các nhc đim
ca phng pháp so sánh trc-sau bng vic so sánh s khác bit gia hai nhóm công
ty – công ty t nhân và công ty c phn trong cùng giai đon ly mu. T đó thy
đc là s khác bit gia hai loi hình và s khác bit theo thi gian trc và sau khi
c phn hóa.
u tiên, tác gi bt đu bng vic xây dng mt nhóm bao gm các công ty
c phn trong cùng thi k nghiên cu vi nhóm công ty nghiên cu ban đu đ có th
xác nhn rõ ràng v hiu qu ca c phn hóa bng cách so sánh các kt qu thu đc
vi nhóm các công ty đc c phn hóa trong cùng giai đon. Nhóm các công ty này
sau đây đc gi là nhóm kim soát, nhóm các công ty nghiên cu ban đu sau đây
đc gi là nhóm mu nghiên cu hay nhóm kho sát.
Theo phng pháp DID, trc ht s khác bit trong các ch tiêu đo lng
kt qu hot đng kinh doanh trc và sau c phn hóa đc tính toán cho tt c các
công ty riêng r trong các nhóm kho sát và kim soát. Th hai, giá tr trung bình ca
s khác bit đc tính toán riêng r cho 2 nhóm này. Sau đó, tác đng ca c phn hóa
lên hot đng công ty đc xem xét nh s khác bit gia nhng khác bit trong các
18
ch tiêu hot đng trong hai nhóm. Bc này cung cp tên gi cho phng pháp này –
khác bit ca khác bit. Cui cùng, tác gi kim tra ý ngha thng kê ca s khác bit
trong các ch tiêu đo lng kt qu hot đng kinh doanh gia nhóm kho sát và nhóm
kim soát bng cách áp dng th nghim phi tham s ca Wilcoxon và Mann-
Whitney.
Câu hi nghiên cu là: Có hay không s khác nhau gia 2 nhóm mu: nhóm
các công ty đc c phn hóa t các doanh nghip nhà nc và nhóm các công ty c

phn trong các ch tiêu đo lng kt qu hot đng kinh doanh ca doanh nghip.
Các gi thuyt đc đt ra:
· H
0
: không có s khác nhau gia 2 nhóm công ty trong các ch tiêu đo
lng kt qu hot đng kinh doanh ca doanh nghip.
· H
1
: Có s khác nhau gia 2 nhóm công ty trong các ch tiêu đo lng kt
qu hot đng kinh doanh ca doanh nghip.
3.1.3. Các gi thuyt kim chng
Trc ht, vic s dng các công c nào đ đánh giá v hiu qu tài chính
doanh nghip có vai trò quan trng. Có rt nhiu các ch tiêu đo lng hiu qu tài
chính doanh nghip, nhng các ch tiêu thng đc s dng nht trong các nghiên
cu có th chia thành hai loi chính: i) Các h s giá tr k toán, còn gi là các h s v
li nhun; ii) Các h s giá tr th trng, còn gi là các h s v tng trng tài sn.
Các ch tiêu li nhun đc dùng nhiu nht bao gm li nhun trên tng tài
sn (ROA) và li nhun trên vn ch s hu (ROE). Mt s nghiên cu s dng li
sut c tc - DY (Ming & Gee 2008; Ongore 2011), li nhun trên doanh thu - ROS
(Le & Buck 2011), hoc li nhun trên vn đu t - ROI (Shah, Butt & Saeed 2011).
Tuy nhiên, trong mt s trng hp, cách s dng ROI thc ra chính là ROA, nh
trong nghiên cu ca Shah, Butt & Saeed (2011). Nhìn chung, ROA, ROE và ROS là
ba h s đc s dng ph bin nht. áng chú ý là giá tr ca nhng h s này có th
ph thuc vào cách tính li nhun. Mc dù li nhun trc thu và lãi vay (EBIT)
đc nhiu nhà nghiên cu chn đ tính các h s trên (Hu & Izumida 2008; Le &
Buck 2011; Wang & Xiao 2011), mt s nghiên cu khác s dng li nhun thun
19
cng vi lãi vay (trc hoc sau thu) (Shah, Butt & Saeed 2011; Thomsen &
Pedersen 2000), hoc đn gin ch là li nhun thun (LI, Sun & Zou 2009; Tian &
Estrin 2008); trong khi đó, có nghiên cu li cho rng li nhun trc thu, lãi vay,

hao mòn và khu hao (EBITDA) nên đc dùng. Ngoài ý ngha tài chính khác nhau, lý
do ca nhng cách tính khác nhau nh vy có th là do hn ch v c s d liu; trong
nhiu trng hp, s không đy đ ca c s d liu s khin cho mt s nghiên cu
buc phi có cách tính khác nhau. Do đó, trong bài nghiên cu này, li nhun trc
thu đc s dng trong quá trình nghiên cu đ tính toán các ch s kh nng to ra
li nhun ca doanh nghip thay vì li nhun thun nh trong phng pháp MNR
(Megginson, Nash, và Randenborgh). Phng pháp này s đc đ cp k hn trong
phn sau. Vic đo lng s thay đi là thc s cn thit vì các doanh nghip t nhân
hóa  Vit Nam đã min thu thu nhp doanh nghip 2 nm đu và gim thu thu nhp
doanh nghip 2 nm tip theo sau khi chuyn đi sang hình thc doanh nghip t
nhân.
i vi nhóm h s giá tr th trng, hai h s Marris và Tobin’s Q rt
thông dng nh là công c đánh giá tt v hiu qu tài chính doanh nghip; trong đó
h s đu đc tính là tng giá tr th trng ca vn ch s hu so vi giá tr s sách
ca vn ch s hu, và h s sau đc tính là giá tr th trng ca vn ch s hu
cng vi giá tr s sách các khon n phi tr so vi giá tr s sách ca tng tài sn. Do
đó, các h s này hoàn toàn có th đc s dng đ đánh giá hiu qu ca phn vn s
hu ca Nhà nc, bi vì nó có th phn ánh trc tip mc đ tng trng giá tr vn
ch s hu trong c cu vn doanh nghip.
So sánh hai nhóm h s trên, các h s ROA và ROE là nhng ch báo hiu
qu cho kt qu sn xut kinh doanh hin ti và phn ánh kh nng li nhun mà
doanh nghip đã đt đc trong các k k toán đã qua. Vì th, nhóm này là cách nhìn
v quá kh hoc đánh giá kh nng li nhun ngn hn ca doanh nghip (Hu &
Izumida 2008). i vi mt s ch tiêu cùng nhóm nh ROS hoc ROI, các h s này
cng không đa ra mt góc nhìn dài hn cho c đông và lãnh đo doanh nghip bi đó
là các thc đo quá kh và ngn hn (Jenkins, Ambrosini & Collier 2011). Trong khi
20
đó, các h s Marris và Tobin’s Q có th cho bit hiu qu tng lai ca công ty bi
chúng phn ánh đc đánh giá ca th trng c v tim nng li nhun ca doanh
nghip trong tng lai (phn ánh vào giá th trng ca c phiu). iu này hoàn toàn

phù hp vi ý ngha ca các phng pháp đnh giá c phiu s dng dòng tin tng
lai chit khu v hin ti theo mt mc ri ro xác đnh.
Tuy nhiên, đ đa ra nhn đnh v nh hng ca quá trình c phn hóa thì
vic da trên các s liu quá kh là hp lý hn.
Nh đã trình bày  trên, khi t nhân hóa các doanh nghip nhà nc, li
nhun ca các công ty s tng do vài lý do. Các doanh nghip t nhân có xu hng to
ra nhiu li nhun theo đnh hng và ít chú trng vào các mc tiêu xã hi hay chính
tr bi vì theo ch doanh nghip t nhân, các giám đc phi chu trách nhim trc tip
v vic ti đa hóa li nhun công ty. Cùng vi vic tng kh nng to li nhun, nhà
qun lý đng thi phi tng hiu qu kinh doanh. Trong đó, hiu qu kinh doanh đc
đo lng bng hiu qu doanh thu và hiu qu thu nhp.
V vn đ đòn by, theo Megginson, Nash, và Randenborgh (1994), s
chuyn đi t doanh nghip Nhà nc sang doanh nghip t nhân có th dn đn s
st gim t l n trong cu trúc vn. “Tình hình  Vit Nam có th khác do các doanh
nghip c phn hóa có th vn đc u đãi bi các ngân hàng thng mi Nhà nc
theo c ch và lãi sut nh đi vi doanh nghip nhà nc. Hn th, theo các quy đnh
và lut v doanh nghip t nhân, các công ty này tip tc đc hng mt vài u đãi
nh khi còn là doanh nghip Nhà nc. Do đó, ngay c vi các tài tr n ca chính
ph, chi phí vay các doanh nghip t nhân có th không tng đáng k. Thêm vào đó, vì
th trng chng khoán  Vit Nam khá yu trong nhng nm đu 2000, và do đó, nó
không phi ngun vn chính ca doanh nghip. iu đó có ngha là doanh nghip
không th tham gia vào th trng chng khoán và tip tc da vào các khon n.”
(Giang Trn, 2008). Tuy nhiên, t 2005 tr đi, th trng chng khoán Vit Nam có
nhng chuyn bin tích cc, thu hút đc nhiu nhà đu t trong nc và ngoài nc
nên th trng vn khá phát trin. Các doanh nghip có th tng vn bng vic phát
hành thêm c phiu d dàng hn trc. Do đó, nh hng ca c phn hóa đn đòn

×