Tải bản đầy đủ (.ppt) (69 trang)

Tìm hiểu tác phẩm chiến tranh và hòa bình

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (1.11 MB, 69 trang )


NHÓM
11

Leo Tolstoy (1828 - 1910) là nhà văn người Nga, là một trong các tiểu
thuyết gia bậc nhất trong lịch sử văn chương của Thế Giới.
Leo Tolstoy cũng là nhà tư
tưởng về luân lý và tôn giáo,
một nhà cải cách xã hội. Các
tác phẩm của ông, dùng vật
liệu là các kinh nghiệm cá
nhân, đã gây ảnh hưởng sâu
đậm trong nền văn chương
của thế kỷ 20 và các lời giảng
dạy của ông đã giúp công vào
việc hình thành cách suy nghĩ
của nhiều nhà lãnh đạo tư
tưởng và chính trị sau này,
chẳng hạn như trong 3 thập
niên cuối đời, chủ thuyết bất
bạo động đối với các điều xấu
của Tolstoy đã ảnh hưởng tới
Mahatma Gandhi.

Leo Tolstoy nổi danh nhất vì hai đại tác phẩm "Chiến Tranh và Hòa Bình"
và "Anna Karenina". Đây là những tiểu thuyết hay nhất đã từng được viết
ra, trong khi tác phẩm ngắn "Cái Chết của Ivan Ilyich" là một thí dụ về
tiểu thuyết ngắn hay nhất (novella).
Theo cách lượng giá của nhà thơ kiêm nhà phê bình người Anh thuộc thế kỷ 19
là Matthew Arnold, một tiểu thuyết của Leo Tolstoy không những là một tác phẩm
mà còn là một "mảnh đời" (a piece of life) và Isaak Babel, một tác giả người Nga


thuộc thế kỷ 20, đã bình luận rằng nếu thế gian tự nó có thể viết ra được, thì nó
sẽ kể lại giống như Tolstoy đã làm.
Các nhà phê bình thuộc các trường phái khác nhau đều đồng ý rằng các tác
phẩm của Leo Tolstoy đã tránh né các điều giả tạo.
Leo Tolstoy có khả năng nhận ra các thay đổi nhỏ nhất về ý thức (consciousness)
rồi ghi lại các biến đổi, các hành động tinh vi nhất. Ý thức đã được Leo Tolstoy
chia nhỏ ra và ông đã hiểu rõ các tư tưởng không nói ra được của mọi nhân vật,
và các cách phân tích tâm lý của ông đã khiến cho ông trở nên một nhà văn viết
tiểu thuyết lớn lao bậc nhất. Leo Tolstoy có thể là hiện thân của lương tâm thế
giới, là sự bao gồm bên trong cả thiên nhiên lẫn sức sống thuần nhất, nhưng nếu
xét ông qua các tác phẩm, Leo Tolstoy được coi là nhà văn biểu tượng đi tìm ý
nghĩa của đời người

Theo cách lượng giá của nhà thơ kiêm nhà phê bình người Anh thuộc thế kỷ 19 là
Matthew Arnold, một tiểu thuyết của Leo Tolstoy không những là một tác phẩm mà
còn là một "mảnh đời" (a piece of life) và Isaak Babel, một tác giả người Nga thuộc
thế kỷ 20, đã bình luận rằng nếu thế gian tự nó có thể viết ra được, thì nó sẽ kể lại
giống như Tolstoy đã làm.
Leo Tolstoy có thể là hiện thân của lương tâm thế giới, là sự bao gồm bên
trong cả thiên nhiên lẫn sức sống thuần nhất, nhưng nếu xét ông qua các tác
phẩm, Leo Tolstoy được coi là nhà văn biểu tượng đi tìm ý nghĩa của đời
người
Các nhà phê bình thuộc các trường phái
khác nhau đều đồng ý rằng các tác phẩm
của Leo Tolstoy đã tránh né các điều giả
tạo.
Leo Tolstoy có khả năng nhận ra các thay
đổi nhỏ nhất về ý thức (consciousness)
rồi ghi lại các biến đổi, các hành động tinh
vi nhất. Ý thức đã được Leo Tolstoy chia

nhỏ ra và ông đã hiểu rõ các tư tưởng
không nói ra được của mọi nhân vật, và
các cách phân tích tâm lý của ông đã
khiến cho ông trở nên một nhà văn viết
tiểu thuyết lớn lao bậc nhất

♣ Đôi Nét Về Leptonxtoi:
_Lép Tônxtôi xuất thân trong một gia đình quý tộc nông thôn. Thời thơ ấu và
niên thiếu, Lép Tônxtôi sống giữa cảnh thiên nhiên tươi đẹp ở ấp Iaxnaia
Pôliana của gia đình (thuộc tỉnh Tula, cách Matxcơva chừng 200 km về phía
Nam). Tônxtôi say sưa tìm đọc các tác phẩm văn học trong thư viện của cha
mình có tới hàng vạn cuốn.
_Năm 16 tuổi, Tônxtôi được gia đình gửi tới Cadan học đại học. Lúc đầu,
ông học ngành ngôn ngữ phương Đông, sau đổi sang ngành Luật. Được hai
năm, ông bỏ trường đại học và gia nhập quân đội. Lép Tônxtôi đã cùng đồng
đội chiến đấu bảo vệ thành phố Xêvaxtôpôn trước cuộc tấn công của liên
quân Anh - Pháp trong chiến tranh Crưm (1853-1856). Tônxtôi đã viết một
số truyện ký về Xêvaxtôpôn ca ngợi những hành động anh hùng của những
người lính Nga chân chính.

_Sau khi xuất ngũ, Tônxtôi đi du lịch qua nhiều nước châu Âu, sau trở về sống
ở ấp của mình và hết lòng giúp đỡ những người nông dân nghèo. Để sáng tác bộ
tiểu thuyết Chiến tranh và Hòa bình, Tônxtôi tìm về những vùng đất từng in dấu
cuộc chiến đấu bền bỉ và anh dũng của quân dân Nga chống cuộc xâm lăng của
Napôlêông I. Bộ tiểu thuyết sử thi đồ sộ này (gồm 4 tập, được viết từ 1864-1869)
đã tái hiện một cách sinh động cuộc chiến đấu ngoan cường và chiến thắng hiển
hách của quân dân Nga đầu thế kỷ XIX? chống lại cuộc xâm lược quân Pháp
dưới quyền thống lĩnh của Napôlêông và đã khẳng định một chân lý: nhân dân là
lực lượng quyết định lịch sử.
_Mấy năm sau, Tônxtôi đưa ra một kiệt tác thứ hai, Anna Karênina (1877). Trong

tác phẩm này, nhà văn đã tỏ ra có khả năng phân tích tâm lý tuyệt vời và đã lớn
tiếng tố cáo luật pháp vô nhân đạo của xã hội quý tộc tư sản Nga, ước vọng đem
lại tự do và cuộc sống no đủ, yên vui cho nhân dân. Tônxtôi còn phơi bày cái xấu
của nhà thờ Chính thống giáo Nga tham gia tước đoạt hạnh phúc của con người,
đày đọa nhân dân trong vòng tăm tối, nghèo khổ và bất hạnh trong tác phẩm
Phục sinh (1899). Giáo hội Chính thống giáo Nga đã nguyền rủa ông là kẻ phản
chúa. Ngoài ra ông còn viết một số tiểu thuyết, truyện ngắn, kịch biểu lộ tư
tưởng phản kháng của ông. Toàn bộ tác phẩm của Lép Tônxtôi đã được Lênin
coi là "Tấm gương phản ánh cách mạng Nga" thế kỷ XIX.

_Về đời tư, Lép Tônxtôi gặp nhiều đau khổ. Ông lấy vợ lúc 35 tuổi, vợ ông là
Xôphia Anđrâyepana kém ông 17 tuổi. Khoảng chục năm đầu, vợ chồng ông sống
với nhau hạnh phúc. Nhưng về sau, ông thay đổi tính nết. Ông từ bỏ mọi danh
vọng và của cải, sống và lao động như một người nông dân, ông viết những bài
thuyết kêu gọi hòa bình, chấm dứt chiến tranh và thủ tiêu nghèo đói. Vợ ông
ngược lại, vẫn ham danh vọng, muốn sống xa hoa, giàu có nên thường xuyên đay
nghiến ông. Vào một đêm tuyết rơi đầy trời (10/1910). Tônxtôi đã 82 tuổi, bỏ nhà
ra đi. Mười một ngày sau, ông đã trút hơi thở cuối cùng tại một nhà ga xe lửa vì
bệnh sưng phổi. Được tin ông mất, hàng vạn người từ Matxcơva và khắp nơi trên
đất nước Nga xa xôi tìm đến tận ấp Iaxnaia Pôliana để tiễn đưa ông về nơi an nghỉ
cuối cùng.
_Theo ước nguyện của Tônxtôi, đám tang ông không có điếu văn và người ta
chôn ông hết sức giản dị. Ngôi mộ đại văn hào Nga và cả thế giới là nắm đất đơn
sơ nằm bên bờ khe, nơi ngày thơ ấu ông đã cùng các anh chôn cây gậy xanh
thần kỳ nói về hạnh phúc của con người.

♣ Bối cảnh lịch sử của cuốn truyện "Chiến Tranh
và Hòa Bình".
"Chiến Tranh và Hòa Bình" là một cuốn tiểu thuyết lịch sử, mang hai ý nghĩa.
Thứ nhất, cuốn truyện đề cập tới một giai đoạn của Lịch Sử của nước Nga

vào thời gian trước và sau cuộc xâm lăng của Napoléon Bonaparte. Thứ hai,
tác giả Leo Tolstoy đã phân tích và chứng minh những gì ông tin tưởng rằng
tại sao lịch sử đã diễn ra như thế và phải viết lịch sử ra sao. Tác giả tin rằng
không phải những "anh hùng" đã tạo ra "thời thế", kiểm soát được cách vận
hành của định mệnh con người, mà do "sự khích động" (ferment) của dân
chúng. Leo Tolstoy đã dùng cuốn truyện "Chiến Tranh và Hòa Bình" để mô tả
sự khích động kể trên trong các hoạt động chiến tranh và về phần cuối của
tác phẩm, đại văn hào Tolstoy đã hầu như nói về bản chất của lịch sử.

Đại tác phẩm "Chiến Tranh và Hòa Bình" là một thiên anh hùng ca, giống như
cuốn truyện Odyssey của Homer, với tính cách bách khoa, đề cập tới các điều
kiện thiết yếu của đời sống con người. Với tinh thần "anh hùng ca" của quốc gia,
tác giả đã cố gắng kêu gọi sự đoàn kết dân tộc Nga, nhận ra những gì được coi là
cá tính, bản chất của dân tộc này và phân cách họ với các dân tộc khác. Leo
Tolstoy muốn cho độc giả nhận thấy sự ra đời của nước Nga, một quốc gia với
chủng tộc khác nhau, tập quán và ngôn ngữ khác nhau, nay có thể đoàn kết lại để
chống kẻ xâm lăng. Nước Nga còn lãnh một định mệnh đặc biệt, đó là bảo vệ thế
giới.
"Chiến Tranh và Hòa Bình" là một tiểu thuyết cung cấp cho độc giả các kinh
nghiệm cá nhân, đã đề cập tới 3 gia đình là Rostov, Bolkonsky và Bezuhov. Hình
ảnh của gia đình Rostov là bản sao của gia đình Tolstoy trong khi các nhân viên
trong gia đình bà mẹ của đại văn hào được nhân cách hóa bằng gia đình
Bolkonsky. Hoàng tử Andrew và Pierre là bóng dáng của chính tác giả và các nhân
vật khác trong truyện đã được Leo Tolstoy mô tả với độ chính xác rất cao.

Đại tác phẩm "Chiến Tranh và Hòa Bình" được dịch sang tiếng Anh vào năm
1886, gồm 4 cuốn, tổng cộng hơn 1,600 trang, được chia ra làm 15 phần
(parts), mỗi phần còn có nhiều chương (chapters).
Đây là cuốn tiểu thuyết dài nhất của nước Nga vào thế kỷ 19 và của cả thế
giới nữa. Leo Tolstoy đã nghiền ngẫm hầu như tất cả sách thư viện, đã tạo ra

500 nhân vật trong truyện với 100 nhân vật chính. Ngoài ra trong truyện còn
nói tới các quân đoàn, đám đông quần chúng, các thú vật đáng nhớ, đặc biệt
có các con chó săn và một con chó sói khác thường. Tác giả bắt đầu câu
chuyện bằng cách mô tả bối cảnh lịch sử, những nhân vật sống trong bối
cảnh đó và họ đã hành xử ra sao.

Vào cuối tháng 10 năm 1799, Sieyès và Napoléon đã thực hiện một cuộc đảo
chính, thiết lập nên một chính quyền mới tại nước Pháp với ba Tổng Tài là
Napoléon, Sieyès và Pierre Robert Ducos. Do tham vọng không giới hạn,
Napoléon chẳng bao lâu nắm toàn quyền kiểm soát nước Pháp bằng danh
nghĩa "Tổng Tài Thứ Nhất". Sau trận đánh Marengo tại nước Ý, Napoléon đã
đánh bại quân đội Aùo, bắt buộc nước Aùo phải ký Hòa Ước Luneville vào
tháng 2 năm 1801, công nhận nước Pháp có quyền chiếm đóng các miền đất
sông Rhine, dãy núi Alps và vùng đất Pyrénées. Từ năm 1803 tới năm 1805,
chỉ còn hai nước mà Napoléon phải chinh phục, đó là nước Anh ở phía tây và
nước Nga ở phía đông. Napoléon đã ra lệnh chuẩn bị công cuộc xâm lăng
nước Anh trên một quy mô rộng lớn. Gần 2,000 con tầu chiến được tập trung
tại các hải cảng của nước Pháp, nằm giữa quân cảng Brest và thành phố
Antwert. Nhưng hạm đội Pháp do Đô Đốc De Villeneuve đã bị Hải Quân Anh
đánh bại bên ngoài hải cảng Trafalgar vào ngày 21-10-1805.

Vì muốn lật đổ Napoléon, nước Anh đã trợ giúp các người Pháp bảo hoàng để
họ tiếp tục thực hiện các âm mưu và gây rối loạn, và rồi một trong các âm mưu
kể trên bị khám phá vào năm 1804. Để làm cho các kẻ chống đối phải khiếp sợ,
Napoléon đã ra lệnh bắt cóc Hầu Tước trẻ d'Enghien, đưa ra xét xử và bắn chết.
Kết quả của hành động này là Sa Hoàng Alexander I của nước Nga đã triệu hồi
đại sứ tại Paris về nước, đồng thời Napoléon cũng cho rút đại sứ Pháp ra khỏi
thành phố Petersburg.
Sau lễ đăng quang rực rỡ tổ chức vào ngày 2 tháng 12 năm 1804,
Napoléon trở nên "Hoàng Đế của Nước Pháp", rồi tới năm sau, 1805, tự

phong mình làm "Vua của Nước Ý". Muốn chống lại sự bành trướng của
nước Pháp, Sa Hoàng Alexander I tìm cách liên minh với nước Anh và một
khối liên hiệp được thành lập gồm các nước Nga, Anh, Thụy Điển, Aùo, Phổ
và xứ Naples.

Ngày 02 tháng 12 năm 1805, Napoléon Bonaparte đã kín đáo chuyển Đại Quân
đánh bất ngờ vào các đạo quân liên hiệp Nga-Aùo tại làng Austerlitz, gây thiệt
hại cho địch quân là 27,000 người so với 9,000 quân tổn thất của nước Pháp.
Sau trận đánh lừng danh này, trên lục địa châu Au đã lan truyền lời nói của
Napoléon : "Ta đã đánh bại đạo quân Nga-Aùo do 2 Hoàng Đế chỉ huy".
Tới ngày 14 tháng 10 năm 1806, Napoléon Bonaparte đã đánh bại các đạo
quân Phổ tại Jena và Auerstadt rồi qua năm sau, đạo quân Pháp tiến vào
xứ Ba Lan. Sau các lần liên minh quân sự với nước Anh, Sa Hoàng
Alexander I của nước Nga đã cảm thấy mệt mỏi và chán nản, nên đã hẹn
gặp Napoléon Bonaparte trên một cái bè nhỏ thả nổi trên giòng sông
Niemen tại Tilsit, một nơi biên giới giữa 2 xứ Nga và Đông Phổ. Hai Hoàng
Đế Pháp và Nga đã ký một thỏa ước chia đôi châu Âu.

Mùa Xuân năm 1812, Napoléon Bonaparte đưa quân vào xứ Ba Lan, đe dọa
biên giới của Sa Hoàng rồi sau khi các thỏa hiệp với nước Nga không thành,
Đại Quân của Napoléon gồm khoảng 453,000 người đã vượt qua giòng sông
Niemen, tiến sang đất Nga. Vào tháng 8 năm 1812, Napoléon chiếm thành phố
Smolensk nhưng người dân Nga thuộc các thành phố đã "kháng chiến" một
cách khác hẳn, họ đã "tiêu thổ" tài sản và nhà cửa. Quân đội Pháp tiến tới đâu
trên lãnh thổ Nga cũng gặp cảnh không người, không lương thực. . .
Ngày 7 tháng 9 năm 1812, quân đội Nga do Thống Chế Mikhail Illarionovich
Kutuzov chỉ huy, đã dàn trận, chờ đánh đoàn quân Pháp tại làng Borodino,
cách thành phố Moscow 110 cây số (70 dặm) về phía tây nam. Quân đội Nga
có vào khoảng 125,000 người, lực lượng Pháp gồm 130,000 lính. Đã diễn ra
trận chiến rất đẫm máu và rất tàn ác. Quân Nga thua trận, thiệt hại vào khoảng

42,000 người và đây là tổn thất cao nhất của nước Nga vào thế kỷ 19.
Napoléon bị mất 32,000 quân. Trận đánh Borodino được Đại Văn Hào Leo
Tolstoy mô tả trong đại tác phẩm "Chiến Tranh và Hòa Bình".

♣ Các nhân vật chính trong đại tác phẩm
"Chiến Tranh và Hòa Bình"
◙ Gia đình Công tước Bolkonsky:
Lão công tước Nicolas Andreievich Bolkonsky, goá vợ, đại tướng tổng tư lệnh
quân đội về hưu, thường được mệnh danh là Vua Phổ, cha của Andrei và
Maria, một người thông minh ái quốc nhưng bảo thủ, kiêu căng, gàn dở,
nghiêm khắc và cương nghị, căm ghét giới giao tế phù phiếm ở Kinh đô. Ông
mất năm 1812 tại Smolenska.
Công tước Andrei Nicolaievich Bolkonsky, nhân vật trung tâm của tác phẩm, là
con trai của công tước Bolkonsky, có tâm hồn và trí tuệ, tinh thần yêu nước,
trọng danh dự, mang nhiều khát vọng và ước mơ cao đẹp. Ra trận với ước
mộng trở thành một Napoléon của nước Nga. Đại diện cho tầng lớp thanh niên
quý tộc tiến bộ đi tìm lý tưởng sống và tìm được lý tưởng chân chính khi thực
sự chung một chiến hào với nhân dân chống ngoại xâm. Chàng mất năm 1812
do bị thương trong trận Borodino

Nữ công tước Maria Nicolaievna Bolkonskaia, con gái lão công tước
Bolkonsky, em gái Andrei, dung mạo tầm thường xấu xí nhưng có một tâm
hồn đẹp đẽ cao thượng, dịu dàng và mộ đạo, luôn sống vì người khác. Sau
khi cha và anh mất, nàng kết hôn với Nicolas Ilitch Rostov năm 1814.
Công tước phu nhân Elisabeta Karlovna Meinena (Lisa), vợ Andrei, thường gọi
là Công tước phu nhân nhỏ nhắn, mất năm 1806 sau khi sinh được một đứa
con trai.
Tiểu công tước Nicolas Adreyevich Bolkonsky, con trai Andrei và Lisa, một
thiếu niên nhiệt thành đa cảm, luôn muốn sống xứng đáng với người cha mà
cậu tưởng nhớ và tôn thờ.

Amelia Evgenievna Bourienne, tùy nữ của cô Maria, một thiếu nữ Pháp xinh đẹp
và lẳng lơ.

◙ Gia đình Bá tước Rostov:
Bá tước Ilya Andreievich Rostov, một ông già hiền lành nhân hậu, vui vẻ, giản dị thật
thà, hiếu khách, mất năm 1813.
Bá tước phu nhân Natalia Shishina, vợ bá tước Rostov.
Bá tước Nicolas Ilyich Rostov, con trai bá tước Rostov, anh trai Natasha, là một sĩ
quan phiêu kị đẹp trai, nhiệt thành, chất phác, sùng kính hoàng đế Alexandre và rất
mực hiếu thảo. Sau chiến tranh, chàng giải ngũ, kết hôn với Maria năm 1814.
Bá tước tiểu thư Vera Ilinichna Rostova, con gái cả của bá tước Rostov, xinh đẹp
chững chạc nhưng luôn làm người khác khó chịu. Kết hôn với Alphonse Karlitch Berg
Nicolas.

Bá tước tiểu thư Vera Ilinichna Rostova, con gái cả của bá tước Rostov, xinh đẹp
chững chạc nhưng luôn làm người khác khó chịu. Kết hôn với Alphonse Karlitch Berg
Nicolas.
Bá tước tiểu thư Natalia Ilinichna Rostova (Natasha), con gái thứ 3 của bá
tước Rostov, là thiếu nữ yêu đời và tràn trề sức sống đã mang lại cho Andrei
nghị lực vượt qua giai đoạn khó khăn nhất đời chàng: bị thương, vợ mất, con
nhỏ. Andrei đã đính hôn với Natasha sau khi vợ Andrei chết, nhưng sau đó
Natalia, do nhẹ dạ cả tin, đã phản bội Andrei khi bị Anatole quyến rũ. Cuối
cùng, Natasha tái hôn với Pierre.
Sonya Alexandrovna cháu gái họ của ông bà Rostov, sống trong gia đình từ
nhỏ và là người yêu thời thơ ấu của Nicolas.
Pierre Ilyich Rostov (Petia), con trai út của bá tước Rostov, tử trận năm 1812.
Alphonse Karlovich Berg Nicolas: sĩ quan chuyên nghiệp, chồng của Vera, thích
bợ đỡ để có được công việc nhàn nhã.

◙ Gia đình Bá tước Bezoukhov:

Lão bá tước Kiril Vladimirovich Bezoukhov, cha của Pierre, triều thần thời đại
nữ hoàng Ecatherina, nổi tiếng giàu có và đào hoa, mất năm 1805.
Bá tước Pierre Kirilovich Bezoukhov (cũng Pyotr), là một chàng trai tốt bụng,
ngây thơ hiền lành, bạn của Andrei, bị rơi vào cạm bẫy của thế giới quý tộc
sau khi hưởng thừa kế gia sản của công tước Kiril Vladimirovich Bezoukhov,
cưới Hélène (Ëlena) con gái công tước Kouraguine. Sau khi chán ghét thế giới
quý tộc, chàng ra trận và tìm thấy lý tưởng sống ở đây. Âm mưu ám sát
Napoléon bất thành, chàng trở thành hội viên của hội bí mật tiền thân của phái
Cách mạng tháng Chạp. Pierre và Andrei đều trở thành những người anh hùng
chân chính của nhân dân Nga trong máu lửa chiến tranh vệ quốc. Sau kết hôn
với Natasha năm 1813.

Bá tước phu nhân Hélèna Vassilievna Kouraguina (Ëlena), con gái công tước
Vassili Sergueievitch Kouraguine, là một người đàn bà đẹp tuyệt trần nhưng ích
kỉ, dâm đãng và hư hỏng, trở thành vợ Pierre trong âm mưu của ông bố, lừa
Pierre để kiếm chác từ món gia sản đồ sộ mà chàng thừa kế. Mất năm 1812 do
bệnh.
Nữ công tước Catherina Semionova, cháu họ của lão bá tước, thường gọi là
Catisha, hoặc cô Lớn
Nữ công tước Olga Semionova,cháu họ của lão bá tước, thường gọi là cô
Nhỡ.
Nữ công tước Sophia Semionova, cháu họ của lão bá tước, thường gọi là
cô út.

◙ Gia đình công tước Kouraguine:
Công tước Vassili Sergueievich Kouraguine, cũng Basile, triều thần, một con người
xảo quyệt mưu mô, hay tính toán để tư lợi.
Công tước phu nhân Alina Kouraguina, vợ công tước Kouraguine.
Thiếu công tước Hyppolyte Vassilievich Kouraguine, con trai cả của công tước
Kouraguine, một anh chàng đần độn, lố bịch, thường bị đem ra làm trò hề.

Thiếu công tước Anatole Vassilievich Kouraguine, con trai công tước Kouraguine,
em trai Hélène, một thanh niên đẹp trai nhưng hoang đàng, phóng đãng, người đã
quyến rũ Natasha sau khi nàng đính hôn với Andrei. Mất năm 1812 do bị thương.

◙ Gia đình công tước Droubetzkoi:
Công tước phu nhân Anna Mikhailova Droubetzkoia, quả phụ, bạn thân của bá
tước phu nhân Rostova, một người đàn bà không có liêm sỉ, hay cầu cạnh, bợ
đỡ để con trai thăng tiến.
Công tước Boris Droubetzkoi, quân nhân, lợi dụng, bợ đỡ để thăng tiến, người
yêu thời thơ ấu của Natasha, sau cưới cô Julia Karaguina vì gia sản kếch sù
của cô.
Công tước phu nhân Julia Karaguina, một thiếu nữ xấu xí và giả dối nhưng giàu
có, bạn thân của nữ công tước Maria, sau cưới Boris Droubetzkoi.

◙ Các nhân vật lịch sử.
Napoléon : Hoàng Đế của nước Pháp, là một thí dụ đặc sắc của một vĩ nhân.
Kutuzov : Tư Lệnh đạo quân Nga, người được coi là "người Nga của dân tộc
Nga", đã góp công vào chiến thắng.
Alexander I : Sa Hoàng của nước Nga, là hình ảnh của một lãnh tụ quý tộc.
Hoàng Tử Peter Bagration : chỉ huy đạo quân Nga, được ca ngợi là anh hùng
trong Trận Austerlitz, nhưng được mô tả theo thực tế chỉ là một vị chỉ huy thụ động
trong nhiều biến cố của Trận Austerlitz.
Platon Karataev : một người lính Nga gốc nông dân, bị bắt và là bạn tù của
Pierre.
Dolohov : một sĩ quan, một kẻ đánh bạc, một người bạn thiếu thận trọng của
Anatole Kuragin. Sự can đảm và tính tàn bạo của Dolohov đã thể hiện qua nhiều
biến cố xẩy ra trong truyện.

♣ Tâm Trạng Nhân Vật Anđrây Trong Tác Phẩm:


!"#$%&$' ('#  !)%
!*+, '/!0 # 1#2%)31.)4
256787) # &2 8('9.('#'3
)(')3:8':.
$)':&$'; #)#'6(:('#"360
(' (#;& ('3<.=8 < 
2 =;'#&$( #.> 
3.0(.'.!) ;
#.;

?%!*+, 2  ;@3!# ;' )
&"# 4=(3('.2 '0;
('&4#=(;)9A0;.%# .'#
#&B(:(:3('=#(.% :)#
C #3('('('.=A#(3('#0;:#.
#&
&('#0;.# 
3('.(');(:3('."#$%
#('=%&7(=.('.0;#
81.(#<0(#0.#00.#4;
4<(4#.#&B(:(3('.D#
0;)=8=##%<

×