Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (87.8 KB, 2 trang )
Bình giảng bài ca dao
September 17, 2014 - Chuyên mục: Văn mẫu THPT - Tác giả: qt
Đề bài: Bình giảng bài ca dao sau:
Sông sâu cá lội biệt tăm
Chín tháng cũng đợi, mười năm cũng chờ
Chờ anh chờ ngẩn chờ ngơ
Chờ hết mùa mận, mùa mơ, mùa đào
Chờ anh cho tuổi em cao
Cho duyên em muộn, má đào em phai.
Ca dao khắc họa đậm nét, tinh tế những trạng thái, cảm xúc của con người. Đặc biệt là những câu ca gắn với nội dung tình yêu
lứa đôi. Người nghe có thể hình dung cụ thể, chi tiết những khoảnh khắc tâm trạng của lứa đôi khắc khoải vì thương nhớ, đợi
chờ:
Sông sâu cá lội biệt tăm
Chín tháng cũng đợi, mười năm cũng chờ
Chờ anh chờ ngẩn chờ ngơ
Chờ hết mùa mận, mùa mơ, mùa đào
Chờ anh cho tuổi em cao
Cho duyên em muộn, má đào em phai.
Bài ca dao là lời nhắn nhủ của người con gái. Tình cảnh được phác hoa bằng hình ảnh ấn dụ: “Sông sâu cá lội biệt tăm”. Hoàn
cảnh ấy làm nảy sinh tâm trạng “đợi chờ” trong những đại lượng thời gian dằng dặc. Thời gian chồng chất sức nặng qua những
cách biểu hiện khác nhau, từ “tháng” đến “năm”, rồi “mùa” lại tiếp “mùa”. Nỗi buồn cũng đầy dần theo năm tháng. Thời gian trở
thành thước đo độ bền cua tình cảm, thử thách lòng người: “chín tháng, mười năm” là cách diễn đạt ước lệ, tượng trưng đặc thù
của ca dao, đi đối với thành ngữ “chín đợi, mười chờ”, giúp ta hiểu mức độ nồng cháy của tình yêu. Lời ca dao khẳng định thái
độ và tình cảm trước sau như một của người con gái luôn tin tưởng lòng mìrih, tin tưởng ở tình yêu.
Nhưng thời gian cứ lặng lẽ trôi đi để thương, để nhớ, để sầu cho người con gái chung tình. Thủ pháp tách từ đã lột tả thấm thìa
bao nỗi buồn tủi dâng lên trong hồn người: “chờ… chờ… chờ…” – nỗi đợi chờ vượt quá sức chịu đựng và lòng kiên nhẫn của
con người. Đối tượng cũng chẳng phải là “bóng chim tăm cá” như cách nói úp mở ở câu trên, mà được nói thẳng là “anh”. Cô gái
không hề giấu giếm lòng mình để có thể bộc bạch thảng thắn tình cảm ấp ủ đã bao năm tháng. Nhưng đáp lại lòng mong ngóng
mòn mỏi ấy chỉ là sự lặng yên, trông vắng, để lại cho cô nỗi “ngẩn ngơ”, bồn chồn, trăm mối tơ vò. Bản thân cô có lẽ cũng không
tin vào chính mình nữa. Thời gian được nhắc đến không phải là sự trùng lặp tuần tự của mùa này sang mùa khác. Thời gian là
chứng tích của sự trông đợi vô vọng. Mỗi mùa trôi qua cùng với hình ảnh ẩn dụ “mận”, “mơ”, “đào” như báo hiệu cho tuổi xuân