Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (95.04 KB, 2 trang )
Suy nghĩ về câu nói Không phải cái gì óng ánh cũng là vàng
August 26, 2014 - Chuyên mục: Văn mẫu THPT - Tác giả: qt
Đề bài: Anh chị suy nghĩ gì về câu ngạn ngữ Anh “ Không phải cái gì óng ánh cũng là vàng”
Đặc điểm của vàng. Vàng khác biệt như thế nào đối với các kim loại khác.
-Trong cuộc sống muôn màu muôn vẻ nhưng không phải cái gì óng ánh cũng là vàng.
-Đừng nên vội đưa ra nhận xét hay kết luận vội vã khi chỉ mới nhìn vẻ bề ngoài.
-Thức tỉnh con người trước những giá trị ảo.
BÀI THAM KHẢO
Bạn đã từng đọc truyện “Thầy bói xem voi” chưa? Tôi nghĩ chắc hẳn trong các bạn đa số đã đọc rồi, dù không đọc cùng đã nghe
kể về câu chuyện phổ biến này. Câu chuyện dạy chúng ta không nên có cái nhìn phiến diện, một măt mà đã vội rút ra kết luận,
nhận đinh vấn đề hoăc sư vật nào đó. Và trong cuộc sống thực tế cũng vậy, ta không thể chỉ nhìn vỏ bọc tốt đẹp, vẻ hào nhoáng
bên ngoài mà đã vội vàng tin tưởng, rút ra kết luận được. Vì một lí lẽ rất đơn giản: “Không phải cái gì óng ánh củng là vàng”.
Vàng là một kim loại quý nhưng xét về độ sáng nó không bằng nhôm, xét về tính dẫn điện lại không bằng bạc, vậy thì sao vàng
lại là kim loại quý nhất? Đó là vì vàng có độ bền rất cao. Nhôm tuy óng ánh nhưng dễ bị ôxi hóa, rỉ sét rất nhanh chóng, còn bạc
tuy dẫn điện tốt hơn nhưng độ bền cũng không thể sánh bằng vàng. Người ta thường nói rằng “Vàng thật không sợ lửa” và họ lấy
vàng làm chuẩn mực, ví von cho nhiều điều sâu sắc hơn trong cuộc sống, nhấn mạnh cho chúng ta hiểu rõ giá trị đích thật chính
là vẻ đẹp trong tâm hồn chứ không phải vẻ ngoài. Câu nói *Không phải cái gì óng ánh cũng là vàng” có nghĩa là trong đời
thường không phải cái gì óng ánh, rực rỡ sắc vàng cũng là vàng. Trong cuộc sống muôn màu không phải cứ có vẻ ngoài đẹp đẽ là
phẩm chất sẽ tốt đẹp. Chúng ta đừng nên vội đưa ra nhận xét hay kết luận quá nhanh khi chỉ mới nhìn vẻ ngoài. Cũng như ông bà
ta thường khuyên rằng “đừng trông mặt mà bắt hình dong”. Trường hợp này chúng ta cũng bắt gặp được trong tác phẩm “Một
người Hà Nội” của Nguyễn Khải khi nhân vật “Tôi” đến Hà Nội với vẻ ngoài quê mùa hỏi thăm đường lại bị coi thường, không
đếm xỉa tới dù nhân vật “tôi” là một người cao tuổi đã qua nhiều trải nghiệm đáng quý trong đời người. Đó cũng chính là căn
bệnh chung của xã hội và giới trẻ thời nay. Họ chỉ quan tâm đến việc chăm chút bề ngoài, họ bỏ bao nhiêu là tiền bạc để lấy sự
trẻ trung, xinh đẹp, sang cả nhưng ít ai chịu dành vài phút để xây đựng vẻ đẹp tâm hồn mình. Họ nhìn người, kết bạn, tôn trọng
đổi phương hay không cũng dựa trên vẻ ngoài, danh tiếng chứ chẳng thèm nhìn tới giá trị tinh thần của người khác vì cả giá trị
của chính họ cũng đã bị bỏ quên lâu rồi.
Chúng ta hãy nhìn thẳng vào vấn đề và hãy thức tỉnh đi! Đừng mắc phải căn bệnh đáng sợ trên. Thử hỏi có giá trị nào cao bằng
đạo đức và tâm hồn. Không có đạo đức có nghĩa là nhân cách bị sút giảm nghiêm trọng, không có tâm hồn thì bạn sống chẳi g
qua chỉ còn cái vỏ ngoài mà thôi. Đừng để bản thân mình và những người xung quanh chỉ có bề ngoài còn bên trong thì hoàn
toàn rỗng tuếch.
Tôi đọc đâu đó một câu chuyện như sau: Có một anh chàng họa sĩ từ lâu ôm ấp ước mơ để lại cho hậu thế một tuyệt tác. Và rồi