Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (71.9 KB, 2 trang )
TAM ĐẠI GÀ CON
NHƯNG NÓ PHẢI BẰNG HAI MÀY
(Truyện Cười)
I. Giới thiệu chung
- Khái niệm: (SGK)
- Phân loại truyện cười: Truyện khôi hài và truyện trào phúng.
- Truyện “Tam đại con gà” và “Nhưng nó phải bằng hai mày”
thuộc loại truyện trào phúng.
II. Đọc hiểu
1. Tam đại con gà
1. Nhân vật và cái bị cười: Anh học trò và sự giấu dốt của anh.
2. Nghệ thuật gây cười: Tạo mâu thuẫn trái tự nhiên ở nhân vật:
- Dốt lại hay nói chữ, đã dốt lại càng giấu dốt.
- “Thầy” bị đặt vào những tình huống khó xử,buồn cười và cách
giải quyết các tình huống càng tô đậm thói xấu giấu dốt và cái dốt
của nhân vật. Không biết chữ -> giảng giải tầm bậy -> cho học trò
đọc nhỏ -> Xin thổ công -> cho học trò đọc to -> chủ nhà phát
hiện tra hỏi -> Biện bạch.
3. Hiệu quả nghệ thuật gây cười:
+ Giảng giải tầm bậy => Dốt cả kiến thức sách vở lẫn thực tế.
+ Cho học trò đọc nhỏ => Thận trọng giấu dốt bằng láu cá vặt.
+ Xin thổ công => Cái dốt ngửa ra theo ba dài âm dương và sự
đắc chí của “thầy”: Cái dốt được khuyếch đại và nâng lên.
+ Bị chủ nhà lật tẩy cái dốt, “thầy” biện bạch” => Cái dốt nọ lại
lộ ra chồng lên cái dốt kia.
4. Ý nghĩa tiếng cười
Tiếng cười trong truyện là tiếng cười phê phán sự giấu dốt của
thầy đồ. Đó cũng là tiếng cười dành cho những người giấu dốt,
dốt hay nói chữ.( Thực ra cái dốt không có gì đáng cười).
2. Nhưng nó phải bằng hai mày
1. Nhân vật của truyện: Lý trưởng và người theo kiện là Cải và