Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (57.59 KB, 2 trang )
I. Mở bài
- Nguyễn Minh Châu là nhà văn tiêu biểu của văn học kháng chiến chống Mĩ. Đặc trưng nổi bật của
Nguyễn Minh Châu thời này là cảm hứng lãng mạn bay bổng. Chính cảm hứng này đã chi phối quan điểm
nghệ thuật của nhà văn: "đi tìm cái hạt ngọc" ẩn giấu trong bề sâu tâm hồn con người.
- Nguyệt – nhân vật chính trong truyện ngắn Mảnh trăng cuối rừng – là hiện thân đẹp đẽ của quan niệm
sáng tác nói trên.
II. Thân bài
1. “Cái hạt ngọc" ẩn giấu trong bề sâu tâm hồn Nguyệt
- Trong tác phẩm, Nguyệt hiện lên trong một vẻ đẹp lí tưởng, hoàn hảo. Cô đẹp cả về ngoại hình và tâm
hồn. Nguyễn Minh Châu đã dành không ít những chi tiết, những câu văn đầy chất thơ để miêu tả vẻ đẹp
ngoại hình của nhân vật. Nhưng rõ ràng, vẻ đẹp tâm hồn của Nguyệt mới là tiêu điểm cho sự khám phá
nghệ thuật của Nguyễn Minh Châu.
- Trước tiên, đó là vẻ đẹp của một lí tưởng sống cao đẹp: Nguyệt khao khát được cống hiến tuổi trẻ của
mình cho sự nghiệp thống nhất đất nước của dân tộc. Vừa rời ghế nhà trường cô đã xung phong đến với
công trường miền Tây đầy gian khổ, hi sinh.
Nguyệt yêu Lãm bởi vì cô nhận thấy ở anh có chung một lí tưởng sông với mình (Nguyệt nghe rất chăm
chú chuyện Lãm trốn nhà đi tuyển bộ đội). Tình yêu của Nguyệt dành cho Lãm càng cho thấy sự trong
sáng, cao cả trong tâm hồn cô. Đây là tình yêu mà "sợi tơ hồng" là một lí tưởng sống cao đẹp.
- Trong tình yêu Nguyệt có một niềm tin và lòng chung thủy mãnh liệt. Nguyệt chờ đợi, thủy chung với
Lãm – một người con trai chưa hề gặp mặt. Qua bao năm tháng chiến tranh ác liệt, niềm tin ấy vẫn không
hề thay đổi. Đứng bên cây cầu đá bị bom phá sập (biểu tượng cho sức mạnh khốc liệt của chiến tranh),
Lãm nhận thức được tình yêu trong Nguyệt là "sợi chỉ xanh óng ánh" mà không bom đạn nào có thể tàn
phá được.
Trong khung cảnh chiến tranh, vẻ đẹp tâm hồn còn là lòng dũng cảm, sẵn sàng hi sinh thân mình trong
chiến đấu. Ở đoạn trước đổ, Nguyệt được miêu tả lồng trong ánh trăng đẹp đẽ thơ mộng. Đến đoạn xe
vượt ngầm, ánh sáng thơ mộng ấy nhường chỗ cho đạn, lửa. Trong ánh sáng chết chóc ấy Nguyệt hiện lên
đẹp rực rỡ bởi lòng dũng cảm. Cô đẫn đường, cứu xe, lội ngầm, biến thân mình thành cọc tiêu sống để xe
đi… Tác giả đặc biệt nhấn mạnh sự bình tĩnh, thản nhiên đến kì lạ của Nguyệt: giọng nói rành rọt như
đếm vang lên trong âm thanh dữ dằn của máy bay, bom, dạn. Bị thương nhưng Nguyệt vẫn cười rất tươi –
đây chính là lúc mà Lãm thấy trong lòng dấy lên một tình yêu gần như mê muội lẫn cảm phục.
2. Nét đặc sắc về nghệ thuật của Nguyễn Minh Châu trong việc thể hiện vẻ đẹp tâm hồn của Nguyệt